Cung Tường Liễu - Mộng Nhi

Chương 12: Chương 12




Ta thật muốn kéo nàng ta lại kêu "Lại đây lại đây mau kể cho ta nghe ta muốn nghe", nhưng ta bị Hoàng thượng dẫn đi rồi.
Hoàng thượng năm nay thao tác rất xuất sắc, ngài dẫn ta và Dao Thục nghi cùng nhau xem pháo hoa. Ta và Dao Thục nghi nhìn nhau ngơ ngác, trong mắt đối phương đều thấy "ngươi tại sao ở đây" và "ta tại sao ở đây".
Hai người xem pháo hoa thì ấm áp, ba người xem pháo hoa thì hoa mắt chóng mặt. Xem được một nửa Dao Thục nghi bắt đầu líu ríu, Hoàng thượng bắt đầu ôm ấp nàng ta. Pháo hoa đẹp như vậy, kết quả chỉ có ta xem, quả thực là phí phạm của trời. Đợi xem pháo hoa xong, Dao Thục nghi vẫn còn rúc trong lòng Hoàng thượng, ta thì rất quy củ hành lễ rồi về Trường Lạc Cung.
Hoàng thượng người này, trách sao Thục phi và Ôn phi luôn lén lút mắng ngài. Hết lòng cầu xin ngài thì ngài cứ muốn đi, người không cần ngài thì ngài lại muốn theo. Ta vừa về đến cung thay quần áo nằm xuống thì ngài đã đến rồi. Ta không chịu dậy, ngài liền tự thay quần áo chui vào chăn ta, từng tiếng "Kiều Kiều nàng giận sao? Kiều Kiều nàng đừng giận" làm ầm ĩ bên tai ta. Ta bị ngài làm phiền đến bực mình, tùy tiện nói: “Kiều Kiều ngày mai tỉnh dậy sẽ không giận nữa.”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ngài lật người ta lại, hôn lên khóe miệng ta nói: “Kiều Kiều nàng nói nàng tỉnh dậy sẽ không giận nữa.”
Ta thật muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng hôn khóe miệng ngài nói: “Ừm, không giận nữa.”
Ngài nhất thời ngây người, hồi thần lại thì mừng rỡ như điên, ôm ta xoay mấy vòng, giữ chặt ta trong lòng nhìn thẳng vào mắt ta truy hỏi: “Nàng nói, Kiều Kiều nàng nói rồi, nàng sẽ không giận nữa!”
Ta nói, ừm.
Ngài cười như một đứa trẻ. Lần đầu tiên ta đưa tay sờ lên thái dương ngài. Ngài lớn hơn ta mười tuổi, qua năm mới hai mươi bảy, thái dương đã có mấy sợi tóc bạc.
Ngài thật đáng thương. Ta nghĩ, vừa đáng hận vừa đáng thương.
Ngài cùng ta và hài tử đón một cái Tết ấm áp mỹ mãn, vẽ tranh cho ta và hài tử. Trong tranh ta ôm một đứa bé quay lưng lại hái hoa, đứa bé kia bám trên vai ta, đứa bé còn lại nằm bò trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh nhìn ta.
Ngài còn chưa kịp hỏi ta có thích bức tranh này không, đã bị Dao Thục nghi đau bụng gọi đi rồi. Ngài vừa đi ta liền gọi Thục phi, Ôn phi và lũ trẻ đến chơi. Tống Mỹ nhân năm mới có phúc lợi, truyện mới thêm mấy hồi, chúng ta vừa nghe vừa cắn hạt dưa, vứt vỏ đầy sàn Trường Lạc Cung.
Qua năm mới, trong cung lại bắt đầu tuyển tú. Trước khi tuyển tú, Hoàng thượng sách phong ta làm Hoàng hậu.
Năm thứ ba vào cung, ta trở thành kế hậu của Hoàng thượng. Lễ phong hậu rất long trọng, ta rất mệt, cũng không thích lắm. Nhưng được cùng hài tử rời khỏi Trường Lạc Cung, dọn vào Vị Ương Cung, ta rất vui mừng. Ta thậm chí còn không thay đổi nhiều cách bài trí vốn có của Vị Ương Cung. Ta thật sự rất thích và rất nhớ Tiên Hoàng hậu, ta không muốn thay đổi căn phòng nàng từng ở, sợ một ngày nào đó nàng đến thăm ta sẽ không nhận ra căn phòng này nữa.
Ta nói chuyện này với Thục phi nương nương, Thục phi nương nương hỏi ta không sợ sao? Ta nói, có gì đáng sợ chứ, ta thật lòng hy vọng nàng có thể cùng hài tử của nàng đoàn tụ trên trời, rồi rảnh rỗi đến thăm ta và hài tử của ta, bảo vệ chúng ta bình an vô sự. Nàng dịu dàng như vậy, linh hồn nàng nhất định cũng dịu dàng nhất.
Tháng tư bắt đầu tuyển tú. Ta đề nghị trước khi người mới vào cung thì thăng vị cho những người cũ trong cung, vì vậy Ôn phi được thăng làm Ôn Quý phi, Dao Thục nghi thăng làm Dao Chiêu nghi, Tống Mỹ nhân thăng làm Tống Tiệp dư, Vương Bảo lâm thăng làm Vương Mỹ nhân, tất cả các phi tần khác cũng được thăng một hai cấp. Hiền phi, Đức phi, Thục phi, Thuần phi không được thăng, nhưng có ban thưởng riêng. Tóm lại, ta vừa lên nhậm chức đã mang đến phúc lợi thiết thực như vậy, mọi người đều rất cảm kích ta.
Mà ta và Thục phi nương nương cùng nhau kết luận rằng, phụ thân của Ôn Quý phi chắc chắn đã tiết kiệm cho Hoàng thượng rất nhiều tiền, bằng không với việc Ôn Quý phi cả năm cũng chẳng gặp Hoàng thượng mấy lần mà vẫn được không công, không hài tử lại còn thăng vị thì thật là không khoa học.
Thục phi nương nương lại thần bí nói với ta và Ôn Quý phi: “Xem ra Hoàng thượng cũng không yên tâm về Nam Dương Hầu, bằng không Thuần phi đã không đến mức ngay cả một trong tứ phi cũng không tranh được. Xì, lão già hoàng đế không tin người ta như vậy thì cưới con gái người ta làm gì!”
Hoàng thượng cuối cùng vẫn là Hoàng thượng trước đã.
Cuộc tuyển tú tháng tư rất náo nhiệt, chọn được mười ba nữ tử vào cung, bảy người là do ta chọn, sáu người là do Hoàng thượng giữ lại, đều là nữ nhi của các đại thần bình thường. Việc phong vị phong hiệu thật sự rất phức tạp, may mà ta có Hiền phi vạn năng. Hiền phi phát hiện sau khi ta làm hoàng hậu vẫn để nàng giúp quản lý cung vụ, thậm chí cả việc tuyển tú cũng nhờ nàng giúp, đã cảm kích đến rơi nước mắt, cảm thấy ta và Tiên Hoàng hậu đều là đệ nhất hiền hậu xưa nay hiếm, triều ta có quốc mẫu như vậy, thật là trời phù hộ.
Những lời này không phải do nàng tự nói ra, mà là trên mặt nàng viết rõ ràng, sự tôn kính của nàng chân thành đến mức khiến ta rất áy náy.
Người mới vào cung, Hoàng thượng trở nên rất bận rộn, ta cũng phải bắt đầu tiếp nhận một đống người đến thỉnh an sáng tối, mỗi sáng ta đều không dậy nổi, vì vậy thời gian thỉnh an trong hậu cung càng ngày càng muộn, sau này ta dứt khoát để họ ăn xong bữa sáng rồi mới đến. Trên đời này hễ là người bình thường thì không ai không thích ngủ nướng, hậu cung nhất thời rất hạnh phúc.
Ta cũng không quá câu nệ lễ nghi, thỉnh an chính là quan tâm đến cuộc sống của mỗi người, để mọi người kể chuyện cười cho ta nghe, mời mọi người ăn bánh ngọt, thấy hai phi tần nào có vẻ không hòa thuận thì giữ họ lại riêng, hỏi xem có chuyện gì, rồi vừa khuyên vừa nói để họ ôm nhau khóc lóc làm lành. Theo lý mà nói, ta là hoàng hậu mới không lập uy thì trong hậu cung không có uy tín, nhưng xét thấy trong tứ phi, Quý phi và Thục phi là bạn thân của ta, Hiền phi là fan của ta, Đức phi là bạn tốt của Hiền phi... Có lẽ Hoàng thượng cũng không ngờ hậu cung của mình lại có thể hòa thuận như vậy.
Ờ, thật ra cũng có chỗ không hòa thuận, Dao Chiêu nghi rất không hòa thuận, nàng ta nói có thai không khỏe, Hoàng thượng liền miễn cho nàng ta thỉnh an, mọi người trong hậu cung đều có chút bất bình thay ta, còn ta, chân thành cho rằng Hoàng thượng hiếm khi anh minh được một lần. Dù sao không có Dao Chiêu nghi thỉnh an thật là vui vẻ.
Trong số người mới không có ai đặc biệt được Hoàng thượng yêu thích, Hoàng thượng đều lâm hạnh một lần, tùy tiện thăng vị cho mấy người rồi cũng lạnh nhạt, ngày thường vẫn triệu hạnh nhưng không có ai đặc biệt được sủng ái.
Năm nay mưa thuận gió hòa, Hoàng thượng không có nhiều việc, thời gian đến hậu cung cũng nhiều hơn. Ngoài chỗ ta, chỗ Quý phi, Đức phi, Hiền phi, Thuần phi ngài cũng thỉnh thoảng ghé qua, nhưng ngài quả thật rất ít khi đến chỗ Thục phi, Ôn Quý phi vì vậy mà ghen tị muốn chết, nàng ta nói: “Mỗi lần lão hoàng đế đến chỗ ta là ta lại lo không nhịn được mà lấy kim thêu đâm hắn.”
Dao Chiêu nghi tháng tám sinh hạ một tiểu công chúa, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, phong nàng ta làm Dao phi. Thật ra nếu không phải xuất thân quá thấp, Hoàng thượng trực tiếp phong nàng ta làm Hoàng Quý phi cũng có khả năng. Nhưng có lẽ để bù đắp, Hoàng thượng lại ban cho nàng ta Trường Lạc Cung nơi ta từng ở. Dao phi đắc ý vênh váo, khi thỉnh an mấy câu nói ra vô cùng hỗn xược, kết quả từ tứ phi trở xuống đến Bảo lâm Ngự nữ, cả cung trên dưới mỗi người một câu đá xéo nàng ta đến mức hoài nghi nhân sinh. Mấy ngày tiếp theo nàng ta đến thỉnh an không ai thèm để ý, nàng ta có lẽ hậu tri hậu giác phát hiện mình bị cô lập, không biết đã nói gì với Hoàng thượng, Hoàng thượng nói với ta Dao phi sau sinh bị rối loạn, thân thể vẫn cần dưỡng bệnh, trước mắt không cần thỉnh an nữa. Ta nghe nói nàng ta không đến thì mừng rỡ khôn xiết, liền mở kho ban cho một cây nhân sâm để nàng ta dưỡng bệnh cho tốt. Ta thật là hiểu chuyện hiền thục, ngược lại khiến Hoàng thượng rất áy náy, mấy ngày liền đều ngủ lại Vị Ương Cung.
…..
Trường Tư và Trường Ức của ta tròn một tuổi, đã biết nói, biết đi rồi. Hoàng thượng rất thích hai đứa, luôn bế chúng trên đầu gối dỗ dành chúng nói chuyện. Rất nhiều khi, ngài ôm ta vào lòng, chúng ta mỗi người ôm một đứa đang ngủ say, soi vào gương, thật giống một gia đình hòa thuận mỹ mãn.
Đáng tiếc, chỉ là giống.
Ta rất ít khi dẫn các hài tử ngoài dạo chơi, chuyện đau thương ba nhi tử của Tiên Hoàng hậu chết yểu không rõ nguyên nhân đã gây ra bóng đen nghiêm trọng cho ta, Thục phi và Ôn Quý phi. Vị Ương Cung, Di Hoa Cung, Kim Hà Cung đều rất cẩn thận, rất đề phòng, không bao giờ để người dưới dẫn hài tử ra ngoài chơi một mình. Thỉnh thoảng ra ngoài một lần cũng là mọi người cùng nhau, mấy người chúng ta làm mẹ đi theo, một đám người đông đúc đi dạo một chút rồi về.
Trường Tư cao lớn hơn em gái, cũng nghịch ngợm hơn. Trường Ức còn đang bò thì nó đã run rẩy đứng dậy bắt đầu tập đi lạch bạch như vịt con rồi. Thằng nhóc hư còn cố ý đi trước mặt em gái, đáng thương Tiểu Trường Ức trừng mắt nhìn anh trai nửa ngày, cuối cùng òa khóc.
Ta cười đến nghiêng ngả, cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui nuôi con mà Thục phi nói.
Trường Ức học đi chậm, nhưng học nói lại rất nhanh, chưa đầy một tuổi đã bắt đầu gọi "A Lương -", "A Gia -". Ta và Hoàng thượng đều mừng rỡ khôn xiết, Hoàng thượng càng có thời gian là lại đến bế con bé dỗ dành nói chuyện. Trường Tư học nói chậm, chỉ biết "a" "a" với cha nó, còn gọi rất to, rất tự hào, hệt như một con ngỗng trắng nhỏ kiêu hãnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.