Cung Tường Liễu - Mộng Nhi

Chương 14: Chương 14




Hoàng thượng rốt cuộc là người như thế nào mới có thể tập hợp được một hậu cung như vậy? Ta nghĩ một chút đến cảnh Đức phi dạy Hoàng thượng thay tã, cảm thấy Hoàng thượng vậy mà không những không trị tội nàng ta mà còn thỉnh thoảng đến Tĩnh Ninh Cung thăm hỏi, cũng coi như là một vị vua nhân từ rồi, có điều quả thật không phải là một người cha tốt.
Dù sao yêu cầu về đạo đức của quân vương không thể quá cao.
…..
Nói đến hài tử trong cung, thật ra còn có tam hoàng tử của Thuần phi và ngũ công chúa của Dao Thục nghi. Nhưng Thuần phi người này thật sự rất kỳ lạ, nàng ta không bao giờ qua lại với bất kỳ ai.
"Thuần phi cũng là một nhân tài, nói ra thì nàng ta cùng vào Đông cung với Hứa Lương đệ, còn sớm hơn ta và Hiền phi một chút. Trước kia Hoàng thượng khi còn là Sở vương, bên cạnh chỉ có Dao Dao, sau khi làm Thái tử mới lần lượt nạp bốn người chúng ta", trời hơi lạnh rồi, trong phòng đốt than bạc nhưng vẫn hơi lạnh, hạt dưa mới rang của Thục phi nương nương đặc biệt thơm, ba người chúng ta lấy ba chiếc ghế dựa trải nệm dày bọc trong chăn, nửa tựa nửa nằm vừa cắn hạt dưa vừa tán gẫu.
“Thuần phi còn là biểu muội của Hoàng thượng nữa đó, thân mẫu của Hoàng thượng mất sớm, hậu cung của Tiên Hoàng đâu có thái bình như vậy, Nhân Hòa Thái hậu một tay che trời, chỉnh người ghê lắm, thân mẫu của Hoàng thượng chính là bị bà ta hại chết đó. Tiền triều hậu cung là một thể, tiền triều không ổn, hậu cung liền bất an, lão hoàng đế làm đàn ông tuy nói đáng ghét một chút, làm hoàng thượng thì không có gì để nói, hắn xử lý tiền triều sạch sẽ, hậu cung kẻ xấu mất chỗ dựa, tự nhiên không dám quá kiêu căng, có chuyện cũng chỉ là nhỏ nhặt, không có gì. Hậu cung thời Tiên Hoàng mới thật sự như chiến trường, ta tuy không thích Hoàng thượng, nhưng ở trong cung sống không quá khó khăn, vẫn phải cảm ơn hắn tề gia trị quốc có phương pháp.”
Ôn Quý phi và ta vội nghe chuyện, ai quan tâm Hoàng thượng thế nào chứ? Cùng nhau ném vỏ hạt dưa lên người Thục phi, “Kể chuyện Thuần phi đi!”
Thục phi hì hì nhắm mắt giả chết, hai người chúng ta vừa muốn nhào tới cù nàng vừa không nỡ vén chăn ra, đành cùng nhau cao giọng thấp giọng gào:
“Mau kể Thuần phi đi!”
“Kể Thuần phi đi!”
“Thuần phi a a a a a a a a!!!”
Không biết Thuần phi ở Ý Hòa Cung hắt hơi mấy cái, có cần gọi thái y không.
“Hoàng thượng không phải đích tử, thân mẫu mất sớm, theo lý thì ngôi vị hoàng đế dù vứt đi cũng không đến lượt hắn, nhưng hắn cái người này mặt dày tâm đen a, thù giết mẹ vứt sang một bên, người đã có vợ chạy đi quyến rũ Hứa Thiền Phương, xì, cái thứ gì, đồ vô liêm sỉ, thật là phí hoài tấm lòng son của Dao Dao, loại người này ở Liêu Tây đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi...”
Thục phi nương nương mắng Hoàng thượng cả nửa ngày mới quay lại chủ đề: “Hứa Thiền Phương là con ngươi trong mắt nhà Hứa. Nhân Hòa Thái hậu tạo nghiệt quá nhiều, một đôi nhi nữ bị đại cung nữ thân cận của bà ta hại chết, nghe nói Vương Tu nghi của Tiên Đế chết trong tay Nhân Hòa Thái hậu, một xác hai mạng, không ngờ tỷ tỷ của ả lại là người bên cạnh Nhân Hòa Thái hậu, không biết dùng cách gì mà hại chết hai đứa trẻ... Nhà Hứa thế lớn, bà lão Nhân Hòa kia độc ác lắm, hãm hại cung phi giết chết hoàng tử chẳng là gì, đáng đời bà ta mất con, đều nói khi Tiên Đế băng hà Nhân Hòa Thái hậu thương tâm quá độ mà chết bệnh, ta một chữ cũng không tin, nhất định là Hoàng thượng giết bà ta, lão hoàng đế quả thật là một kẻ nhẫn nhục giỏi, lòng dạ độc ác...”
“Ta nói đến đâu rồi nhỉ? Ờ, Hoàng thượng chạy đi quyến rũ Hứa Thiền Phương, cái mặt hắn, thêm cái vẻ giả tạo, trông thì ra dáng người, hữu tâm tính vô tâm, Hứa Thiền Phương chắc chắn mắc câu, khóc lóc van xin nhất định không gả cho ai khác ngoài hắn. Nhà Hứa vốn không chịu, Tiên Đế mười hai người con trai, ai biết Sở vương là ai chứ! Bọn họ coi trọng Thái tử trước, mẹ của Thái tử trước là người nhà Hứa đưa vào cung, lưu tử khứ mẫu... Nhưng sau khi Nhân Hòa Thái hậu mất con thì luôn rất thương Hứa Thiền Phương, Hứa Thiền Phương vừa khóc là bà ta đau lòng, vừa hay lúc đó Thái tử trước đầu óc có vấn đề, không biết từ đâu biết chuyện mẹ ruột mình còn lén lút tế bái, chọc trúng chỗ hiểm của bà ta, nhà Hứa liền bất mãn, thêm việc Hứa Thiền Phương ngày nào cũng nhắc đến, qua lại mấy lần, cuối cùng liền chọn Sở vương, lão hoàng đế cứ như vậy mà lên làm Thái tử - ngày thụ phong liền nghênh cưới Hứa Thiền Phương làm Thái tử Lương đệ, nghe nói a, hai người tay trong tay tế trời tế tổ cứ như đôi vợ chồng chính thức vậy, ai còn nhớ đến Dao Dao là Thái tử phi nữa? Nếu không phải Thẩm lão thừa tướng không phải tay vừa, bà lão kia có thể ép Hoàng thượng hưu Dao Dao...”
“Tiên Hoàng bị nhà Hứa khống chế, không muốn con mình cũng như vậy, cho nên sau đó lần lượt chỉ định Thuần phi và ta cho lão hoàng đế, nhà chúng ta ít nhiều cũng có thể giúp đỡ được, nhà ta có quân đồn trú ở Liêu Tây, Thuần phi thì sao, Nam Dương Hầu mới lập công ở Nam Cương lại là cữu cữu ruột của lão hoàng đế, nghe nói năm xưa thân mẫu của lão hoàng đế vì nhà mẹ yếu thế, ở trong cung chịu đủ tủi nhục oan khuất mà chết, đệ đệ bà ta vì vậy mà quyết chí tòng quân, chính là Nam Dương Hầu sau này. Sau đó Tiên Đế sắp chết lại chỉ định Hiền phi đến, cũng coi như đối xử không tệ với đứa con trai không mấy thân thiết này.”
“Hiền phi vận khí tốt, vào Đông cung không lâu thì Hoàng thượng đăng cơ, chúng ta mới gọi là thảm đó! Hứa Thiền Phương thật sự ức hiếp Dao Dao đến chết đi sống lại, sau này ta và Thuần phi đến, lại ức hiếp chúng ta đến chết đi sống lại. Cái người đó a, âm hiểm độc ác, ngày thường thì đoan trang quý phái, thủ đoạn hại người thật là trăm phương ngàn kế, hại chết người còn khiến người ta không tìm ra một chút lỗi nào. Ả bị lão hoàng đế lừa không đi trách hắn, lại cứ nhằm vào mấy người chúng ta ra tay, không biết nghĩ gì nữa, bị đàn ông lừa tìm đàn bà trút giận có phải là bệnh không... Lão hoàng đế thật là biết lừa người, Thuần phi hồi đó luôn miệng gọi một tiếng biểu ca, vì cái này mà bị Hứa Thiền Phương phạt bao nhiêu lần cũng không đổi, đúng là bị ma xui quỷ khiến rồi! So sánh ra thì ta rất thông minh, ta vừa thấy bốn người đàn bà ở Đông cung có ba người thích hắn liền quyết định không xen vào, ta là ai, ta là đóa hoa khác biệt giữa nhân gian mà! Sao có thể thích người mà ai cũng thích chứ?! Chẳng lẽ đánh bài lá còn phải đủ bốn người?”
Nói nửa ngày trời vẫn chưa nói đến Thuần phi, ta và Ôn Quý phi đều tỏ vẻ Thục phi kể chuyện quá dở, Thục phi tức giận ném vỏ hạt dưa vào người chúng ta, hai người chúng ta lại ném trả, vừa ném còn vừa hô hào để tăng khí thế, ném vỏ hạt dưa mà ném ra cả khí thế giang hồ đấu đá.
Kết quả đấu đá là Thục phi vì cứ nói nên dự trữ vỏ hạt dưa không đủ, còn không biết lượng sức mình một mình chống lại hai người nên thua thảm hại, đành phải tiếp tục kể chuyện cho chúng ta nghe:
“Thuần phi xưa nay tự cao tự đại, không ưa ta. Ta vừa đến Đông cung thì nghĩ dù sao mọi người đều là người bị Hứa Thiền Phương ức hiếp, chi bằng ba người chúng ta chơi với nhau, bị phạt còn có người đỡ cho! Liền thường xuyên hẹn Dao Dao và nàng ta cùng đi vệ sinh, kết quả nàng ta không những từ chối ta, còn nói ta thô lỗ vô học, nàng ta có bị ngốc không vậy! Ai mà chẳng phải đi vệ sinh chứ! Có gì mà thô lỗ?! Con gái với nhau không cùng nhau đi vệ sinh thì còn nói gì đến tình bạn?!”
“Sau này nghĩ lại nàng ta là em họ của Hoàng thượng mà, một nhà đều ngu ngốc như nhau, bình thường.”
“Thuần phi có khí phách hơn ta và Dao Dao, Hứa Thiền Phương ức hiếp chúng ta, ta và Dao Dao đều không nói gì nhiều, chỉ cúi đầu mặc ả ức hiếp, chúng ta nghĩ rằng, Hứa Thiền Phương có thể ức hiếp chúng ta là vì ả có chỗ dựa, chỗ dựa của ả một ngày không đổ thì chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn trước, phản kháng có ích gì... Nhân Hòa Thái hậu một tay che trời, chúng ta đúng hay sai đều là sai...”
Ôn Quý phi: “Nhát gan thì cứ nói thẳng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.