Cung Tường Liễu - Mộng Nhi

Chương 26: Chương 26




Chuyện hôn sự của hai đứa vừa được đưa vào lịch trình, ta và Hoàng thượng mệt như chó, quay đầu nhìn Tiểu Trường Niệm, nghĩ đến ba năm sau còn phải làm lại một lần nữa, thật muốn gói ghém tất cả bọn chúng ném ra ngoài, tự mình tìm đối tượng rồi quay về.
Trường Tư thân là trữ quân, hôn sự của nó vô cùng quan trọng, Hoàng thượng sàng lọc đi sàng lọc lại các đại thần trong triều, tương lai Thái tử phi gia thế phải cao, không cao không đủ trấn áp hậu cung, nhưng thế lực lại không thể quá lớn, lớn quá ngoại thích quyền trọng chèn ép quân vương, trên cơ sở đó lại chọn những cô gái tuổi vừa đôi mươi đức tài kiêm bị, rồi để Trường Tư chọn một người.
Thật ra nhà mẹ ta rất phù hợp với tiêu chuẩn này, bá phụ ta làm đến nhị phẩm Trung thư lệnh, thúc phụ làm Thái tử thiếu phó, phụ thân ta là Dự Châu tri châu, các ca ca cũng làm quan ở các địa phương, không tính là thế gia vọng tộc, nhưng tiềm lực lại rất lớn. Trong gia tộc cũng có mấy chất nữ đến tuổi, nhưng đầu óc ta rất tốt, bao nhiêu vết xe đổ bày ra đó, ta mà dám tiến cử một chất nữ nào đó, Hoàng thượng liền có thể coi ta là Nhân Hòa Thái hậu thứ hai mà diệt trừ.
Thật ra ngay từ khi Hoàng thượng đồng ý gả Gia Lạc cho A Cẩn ta đã rõ, trong lòng Hoàng thượng, tương lai hoàng hậu sẽ không xuất thân từ nhà Giang, địa vị của nhà Giang ở triều này dừng lại ở đây, tương lai thế nào, cứ xem ý tứ của con cháu đời sau và Trường Tư vậy.
Hôn sự của thái tử không phải là chuyện nhà mà là chuyện quốc gia, điều này có nghĩa là, chuyện chọn thái tử phi không liên quan nhiều đến ta.
Cách chọn quái đản này thật khó tránh khỏi mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, trình độ nhìn phụ nữ của Hoàng thượng còn kém trình độ trông trẻ của Ôn Quý phi, thật lo lắng ngài chọn một thái tử phi vừa xấu vừa ngang ngược, bắt ta trông con cho nàng ta, không cho ta tiền còn khóc lóc nói ta cướp con của nàng ta.
Trong thời gian Hoàng thượng chọn thái tử phi ta lo lắng như mắc chứng sợ con dâu, đem nỗi lo này nói với Ôn Quý phi và những người khác, Ôn Quý phi vẫn như trước kỳ diệu nắm bắt được trọng điểm: “Vậy nhỡ thái tử phi tương lai xinh đẹp nhưng lại ngang ngược thì sao?”
Ta nói, ờ, người ta đã xinh đẹp rồi mà, có phải không, người xinh đẹp ngang ngược cũng không sao đâu, có phải không, lúc tức giận nhìn mặt nàng ta là được rồi mà, có phải không…
Đức phi: ?!Sao ngươi lại học giọng ta?!
Ta: Bởi vì ngươi và con dâu ngươi quan hệ tốt như vậy! Ta muốn học hỏi ngươi toàn diện!
Đức phi: Tặc tặc tặc, con dâu Tiểu Tứ nhà ta đó…
Ta: Thông minh đáng yêu ngoan ngoãn được người yêu mến, chúng ta đều biết. Ta chỉ muốn lên giường ngươi lăn một vòng, coi như khai quang cho mình, hy vọng có được một nàng dâu giống như vậy.
Nhưng ta còn chưa kịp chọn ngày lành tháng tốt lên giường Đức phi lăn một vòng khai quang, Hoàng thượng đã đưa danh sách các ứng cử viên thái tử phi cho ta.
Ba nhà mà Hoàng thượng cuối cùng chọn là:
Cháu gái của Tả tướng, cũng chính là cháu gái của Ôn Quý phi, Ôn đại nhân từ khi Hoàng thượng đăng cơ đã kiên trì đi theo đường lối của ngài mấy chục năm không hề lay chuyển, ta nghi ngờ hơn một nửa tiền trong quốc khố là do ông ta tích lũy khi còn làm Thượng thư bộ Hộ, chỉ riêng việc Ôn Quý phi ở hậu cung chẳng làm gì chỉ lo thêu thùa nghệ thuật của riêng mình mà vẫn ung dung thắng lợi trở thành tứ phi đứng đầu có một nhi tử, cũng có thể thấy Ôn đại nhân đã phải cố gắng, nỗ lực và trung thành đến mức nào;
Trưởng nữ của Phiếu kỵ đại tướng quân Hàn tướng quân, vị Hàn tướng quân này xuất thân áo vải, thuở hàn vi rất không được đắc ý, là Hoàng thượng có mắt nhìn người đã đề bạt ông ta, từ sau khi Lâm đại tướng quân chiến tử sa trường, chức đại tướng quân trong triều bỏ trống, Hàn tướng quân thống lĩnh đại doanh ở ngoại ô kinh thành, ẩn ẩn đã trở thành lực lượng vũ trang tâm phúc nhất của Hoàng thượng;
Nhà cuối cùng đơn giản là chọn ra cho đủ số, đích ấu nữ của Tuyên Bình Hầu, nhà họ Triệu của Tuyên Bình Hầu vốn đời đời trâm anh, Triệu Hầu gia bản thân cũng rất có chí tiến thủ, từng là bạn học của Hoàng thượng, sau này theo Thẩm lão thừa tướng chết không rõ ràng cả nhà họ Thẩm về quê, Tuyên Bình Hầu cũng nhàn rỗi ở nhà mười mấy năm, bởi vì phu nhân của Tuyên Bình Hầu họ Thẩm, là em gái út của Tiên Hoàng hậu.
Mãi đến khi Lâm lão tướng quân chiến tử sa trường, Nam Dương Hầu phản nghịch bị giết, Hoàng thượng đại khái bắt đầu niệm tình xưa, bắt đầu trọng dụng lại những người cũ của Thẩm gia, trong đó có Tuyên Bình Hầu. Khổ nỗi Tuyên Bình Hầu nhàn rỗi mười mấy năm, ngày ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, đột nhiên phải sáng sớm đi làm, cả người không ổn, đành phải hết sức tiến cử mấy người nhi tử của mình với Hoàng thượng, nhưng nhi tử ông ta quả thật không tệ, thế tử làm Thị lang bộ Hình, thứ tử theo con đường khoa cử, ở Ngự sử đài cũng khá nổi bật, tam tử vừa đỗ tân khoa tiến sĩ, ấu tử nghe nói đọc sách cũng rất giỏi. Nhưng dù sao đi nữa, người sáng mắt đều có thể thấy được Tuyên Bình Hầu thật sự không bằng nhà họ Ôn và nhà họ Hàn.
Ta lại rất hy vọng có thể chọn con gái út của Tuyên Bình Hầu, cũng không vì gì khác, chỉ là nghĩ, nếu nhi tử ta có thể kết thân với chất nữ của Tiên Hoàng hậu, chẳng phải là duyên trời định sao!
Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, đâu phải ta cưới thê tử…
Hoàng thượng đưa danh sách đến trước mặt Trường Tư, Trường Tư chọn ấu nữ của Tuyên Bình Hầu.
!Quả nhiên là con trai ta! Có mắt nhìn có mắt nhìn!
Hoàng thượng trầm ngâm hồi lâu, gật đầu nói: “Chọn như vậy... cũng không phải là không thể, dù sao cũng còn trẻ, không chịu hoàn toàn đi theo con đường trẫm đã vạch ra cho con, trẫm cũng không quản được con nữa. Nhưng, để chắc chắn, sau khi Triệu thị vào Đông Cung ba tháng, con nạp thêm hai lương đệ nữa là được.”
?!Hoàng thượng, con dâu ngài còn chưa vào cửa ngài đã lo liệu nạp thiếp cho con trai rồi, ngài ngài ngài cầm nhầm kịch bản rồi! Đó là kịch bản của ta! Trong truyện của Tống Chiêu nghi làm chuyện này đều là bà mẹ chồng ác độc được không?!
Trường Tư lại cung kính nói: “Vâng.”
Hoàng thượng lại hỏi: “Vì sao con chọn nhà họ Triệu?”
Trường Tư vừa định trả lời, Hoàng thượng lại xua tay nói: “Thôi đi, giang sơn này sớm muộn cũng là của con, đã làm đế vương, thì không cần phải giải thích với ai tại sao.”
Ngài quay đầu cười với ta: “Kiều Kiều, thoáng chốc hài tử chúng ta cũng sắp cưới thê tử rồi.”
Hai phụ tử họ rất giống nhau, chỉ là Hoàng thượng luôn kín đáo không lộ vẻ gì, Trường Tư dù trầm ổn lão luyện đến đâu, không tránh khỏi vẫn mang theo vài phần sắc sảo của thiếu niên. Họ đứng cạnh nhau, một người cao lớn tuấn tú, người kia tóc mai đã bạc như sương, đối lập nhau, tựa như có thể nhìn thấy cả cuộc đời một người trong nháy mắt.
Lý do Trường Tư chọn cô nương nhà họ Triệu, tuy có thể xuất phát từ nhiều cân nhắc về chính sự, nhưng trong lòng ta lại không mấy bằng lòng - con trai ta làm đế vương vốn cũng là một chuyện ngoài ý muốn, là chuyện ta không thể kiểm soát được, đế vương quay mặt về phía nam xưng trẫm, ta lại hy vọng con ta có một người con gái đặt ở đầu quả tim, không đến nỗi lạnh lùng vô tình không vướng bận, nếu cô nương nhà họ Triệu không thể trở thành người trong tim nó... ta... ta tuy không thể ngăn cản số phận nàng ta vào sâu cung cấm, nhưng nếu để Trường Tư ức hiếp nàng, ngày sau dưới suối vàng, còn mặt mũi nào gặp lại cố nhân đây.
Lúc riêng tư chỉ có hai mẹ con, ta hỏi con trai:
“Gia Gia, con thích cô gái như thế nào?”
Trường Tư vốn trầm ổn, bị ta hỏi vậy trên mặt liền có chút ngượng ngùng, ta thấy không đúng, thử hỏi một câu: “...Con, có người trong lòng rồi sao? Có thể nói với A nương một chút không?”
Vạn vạn không ngờ, đứa con trai vốn già dặn trước tuổi của ta, lại ngã nhào vào đầu gối ta ha ha ha ha ha ha cười như một thằng ngốc.
Đây đây đây... đứa trẻ này bị điên rồi sao…
Đợi nó cười đủ rồi mới ngẩng đầu lên: “A nương đừng lo lắng, Uyển Uyển rất ngoan rất đáng yêu, đợi nàng ấy vào cung A nương gặp rồi sẽ biết.”
Uyển Uyển? Vào cung?
“Nàng ấy tuổi còn nhỏ, nếu có chỗ nào không chu đáo A nương bỏ qua cho, nhưng nàng ấy thật sự rất ngoan, nàng ấy đá cầu rất giỏi, con sẽ dạy nàng ấy làm thái tử phi như thế nào...”
Cái gì... đứa trẻ này hơi bị lợi hại rồi à... đây đây đây đây thật sự không phải đang diễn kịch bản tình yêu kỳ lạ mà Tống Chiêu nghi viết sao?!
Trường Tư lén vui mừng quá lâu rồi, không thể chia sẻ niềm vui của mình với người khác nên nghẹn khó chịu, không cần ta dụ dỗ nhiều nó đã bắt đầu khoe khoang người trong lòng một cách điêu luyện:
“Sau khi ngũ ca xây phủ con thỉnh thoảng đến Thuận Vương phủ mà... thật sự là thỉnh thoảng thôi, ngũ ca ở ngoài cung bạn bè nhiều, tam giáo cửu lưu không có người nào mà huynh ấy không kết bạn được, mọi người đều gọi huynh ấy là Lý ngũ ca... huynh ấy và thứ tử của Tuyên Bình Hầu, trưởng tử của Hàn tướng quân thân nhau đến mức kết nghĩa huynh đệ, còn thân hơn cả với con nữa! Việc thứ tử của Tuyên Bình Hầu đến Ngự sử đài vẫn là chủ ý của con đó... Triệu nhị ca rất có tài trong việc châm biếm chế giễu người khác...”
“Sau khi mọi người quen nhau rồi mà, có phải không, đều là huynh đệ, có một lần chúng con hẹn Triệu nhị ca đi uống rượu, huynh ấy nói phải đưa muội muội thả diều, cái gì, ngũ ca người đó A nương cũng biết rồi! Nhất định kéo con đi xem... Uyển Uyển lúc đó còn chưa đến mười bốn tuổi đâu, đã rất xinh đẹp rồi, mắng người cũng mắng rất hay, nói hành vi lén lút của chúng con không phải là quân tử, nói hay không...”
Rốt cuộc là chỗ nào nói hay... thật muốn lật sọ nó ra xem não nó còn không.
“Sau này lại gặp nhau mấy lần... chỉ một hai lần thôi, là con vượt lễ số nhất định phải bắt chuyện với nàng ấy, nàng ấy sẽ đi lễ Phật ở Đại Tướng Quốc Tự. Nàng ấy rất hiểu lễ nghĩa mỗi lần đều mắng con rồi đi, thật đó, Uyển Uyển là một cô bé rất giữ lễ...”
Ta nghe đến say sưa, há hốc mồm, vạn vạn không ngờ con trai ta lại là một thằng ngốc như vậy, bị người ta mắng mà vẫn vui vẻ không tìm được phương hướng, đợi đã, mắng... mắng…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.