Ta không biết tại sao, nói chuyện một hồi liền ngồi lên đùi hắn, nói chuyện một hồi nữa thì cả hai đã lên giường, ta chẳng biết gì cả, chỉ nhớ hắn luôn dịu dàng dỗ dành ta đừng sợ, còn nhớ hắn cười khẽ liếm khóe môi ta, liếm đi vụn bánh, rồi cười nói: “Điểm tâm này ngọt hơn ngày thường.”
Lần đầu tiên trong đời ta thấy xấu hổ như vậy, bối rối như vậy, tim đập nhanh như vậy.
Khi tỉnh dậy, hắn đã thay quần áo xong, cúi người hôn nhẹ lên trán ta, dịu dàng nói: “Kiều Kiều, ngủ thêm một lát nữa, lát nữa dùng bữa sáng ở đây rồi về.”
Ta dùng bữa sáng, cảm thấy hương vị không ngon bằng ở Di Hoa Cung. Về đến Di Hoa Cung, Thục phi mắt thâm quầng, thấy ta liền hỏi han ân cần hồi lâu, lại bảo ta đi ngủ bù một lát. Khi ta tỉnh dậy, Hoàng thượng đã hạ chỉ, thăng ta làm Tiệp dư, phong hiệu Uyển.
Buổi chiều mùng ba tháng năm, Hoàng thượng lại tuyên ta hầu giá. Thục phi nương nương mắng hắn là cầm thú. Ta vốn định tối nay có thể thưởng thức tay nghề của Thục phi, bây giờ thì không còn nữa. Ấn tượng tốt ít ỏi về Hoàng thượng tối qua cũng tan biến hết.
Đến Vĩnh An Cung, Hoàng thượng đang viết chữ. Hắn ôm ta vào lòng, viết bài thơ cũ của thi nhân tiền triều: “Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai, đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai, thập tứ vi quân phụ, tu nhan vị thường khai, đê đầu hướng ám bích, thiên hoán bất nhất hồi.”
Viết đến đây thì dừng lại, bảo ta cũng viết cho hắn xem. Chữ tiểu khải trâm hoa của ta được cả ông nội khen ngợi, liền viết lại mấy câu thơ hắn vừa viết.
Hoàng thượng rất vui, khen ta viết đẹp, bảo ta gặp hắn đừng căng thẳng như vậy, nói chuyện cũng không tròn vành rõ chữ. Ta nghĩ mãi chỉ nói được một tiếng: "Được." Hoàng thượng không biết tại sao lại cười càng vui hơn. Hắn cùng ta ăn cơm, gần như là đút ta ăn. Đây có lẽ là vinh sủng lớn lao, nhưng ta không thích. Ta ăn ở đây không thoải mái, hắn đút thứ gì ta thích hay không thích đều phải ăn hết. Tay nghề ngự trù phòng ở Vĩnh An Cung lại không ngon bằng của Thục phi nương nương... càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Hoàng thượng có lẽ rất thích ta, nhưng ta lại có chút sợ hắn, cũng có chút xấu hổ. Ta cúi đầu, hắn liền dùng ngón tay nâng cằm ta lên, vuốt ve môi ta bảo ta đừng sợ.
Ta không nhớ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ cuối cùng ta đã khóc, còn hắn thì cứ cười mãi. Khi tỉnh dậy, hắn đã thiết triều xong, ngồi bên giường nhìn ta cười, còn giúp ta chải tóc vẽ mày. Lúc dùng bữa sáng, hắn hỏi ta: “Kiều Kiều, trẫm cho nàng dọn đến Trường Lạc Cung, nàng có thích không? Trường Lạc Cung rất gần Vĩnh An Cung, nàng nhớ trẫm thì có thể đến Vĩnh An Cung.”
Rốt cuộc Hoàng thượng đang nghĩ gì vậy, chúng ta quen nhau chưa đến hai ngày, tại sao ta phải nhớ hắn? Nhưng những lời này không thể nói ra, ta chỉ cúi đầu hỏi: “Có thể không đi không ạ...”
Ta thấy hắn cười nhìn ta, liền mạnh dạn nói: “Thiếp... thiếp ở Di Hoa Cung rất thoải mái, Tam công chúa rất đáng yêu, thiếp rất thích nàng... thiếp không muốn ở một mình...”
Ta càng nói càng sợ, giọng càng nhỏ, sợ hắn giận, lại sợ hắn nhất định bắt ta dọn cung, bất giác giọng mang theo tiếng nức nở. Hoàng thượng cười càng lớn: “Được được được, Kiều Kiều không thích thì không dọn, trẫm sẽ đến thăm nàng nhiều hơn là được.”
Vị Hoàng thượng này cũng không hẳn là quá tệ.
Ta trở về Di Hoa Cung, đồ ban thưởng của Hoàng thượng cũng đã đến, bày đầy nghẹt Lan Phân Các của ta. Thục phi nương nương cũng rất vui, cùng ta xem từng thứ một, bảo ta cứ dùng hết những đồ bày biện được ban cho.
Đêm mùng bốn tháng năm, Hoàng thượng không triệu ai cũng không vào hậu cung, nhưng hắn lại sai người đưa cho ta mấy món ăn, đặt cạnh một bàn đầy đồ ăn của Thục phi nương nương thì quả thật quá thảm khốc. Thục phi nói với ta đồ ngự ban nếu không động đến, mang xuống người khác biết sẽ không hay, ta đành miễn cưỡng ăn vài miếng, vì thế bỏ lỡ miếng thịt viên sốt tương cuối cùng, suýt chút nữa đã cãi nhau với Tam công chúa.
Sáng sớm mùng năm tháng năm, đã muốn đến Vị Ương Cung tìm Hoàng hậu nương nương, hôm nay có thể gặp nội tổ mẫu rồi, vui mừng khôn xiết. Nhưng vừa thay quần áo xong chưa kịp ra cửa đã có người đến truyền chỉ bảo ta hầu giá, tức giận đến nỗi ta cũng mắng một câu lão hoàng đế thật đáng ghét! Thục phi vừa cười vừa dỗ dành ta, hứa với ta nàng gặp nội tổ mẫu sẽ nói ta mọi thứ đều tốt, ta mới nước mắt lưng tròng đi đến Vĩnh An Cung.
Hoàng thượng hôm nay tâm trạng không tệ, mặc một thân trường bào màu xanh da trời đang vẽ tranh. Ta còn chưa kịp hành lễ đã bị hắn kéo vào lòng, chỉ vào bức tranh hỏi: “Kiều Kiều, có giống nàng không?”
Trên tranh là bóng lưng một cô gái mặc váy xanh đang ngồi trước bàn gà gật ngủ. Tranh thì đẹp, nhưng giống hay không thì khó nói, dù sao ta cũng chưa từng thấy lưng mình trông như thế nào.
Ta nghĩ vậy liền nói thật như vậy, Hoàng thượng ôm ta vào lòng cười ha hả, rốt cuộc có gì đáng cười chứ? Ta thật sự không thể hiểu được điểm gây cười của bậc cửu ngũ chí tôn.
Hoàng thượng cười xong phát hiện mắt ta có chút đỏ, liền không vui, ấn ta ngồi lên đùi hỏi ta tại sao khóc, có phải có người bắt nạt ta không. Câu hỏi này ta phải trả lời thế nào? Ta chỉ có thể nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, hy vọng hắn có thể tự mình cảm nhận được ta không thích đến Vĩnh An Cung, thả ta về.
Không biết cái liếc mắt ấy đã khiến Hoàng thượng hiểu lầm điều gì, hắn khẽ cười một tiếng rồi bắt đầu hôn lên trán ta. Ta rất lo hắn sẽ làm hỏng lớp trang điểm tỉ mỉ mà ta đã chuẩn bị để gặp bà nội! Vừa hôn hắn vừa dỗ dành: “Kiều Kiều, là trẫm không tốt, hôm qua không gặp nàng, khiến nàng buồn phải không? Ngoan nào Kiều Kiều, là trẫm không tốt, sau này trẫm nhất định sẽ ở bên nàng nhiều hơn, có được không?”
Không được! Ta đã ba ngày liền không được chơi với Tam công chúa rồi! Tiểu Gia Lạc đáng thương hôm qua còn nước mắt lưng tròng tố cáo ta nữa kìa!
Ta nghĩ mãi, mới cố gắng lắp bắp nói: “Hoàng... Hoàng thượng... vẫn là nên... mưa móc... ban đều... thì tốt hơn...”
Mau đi tìm người khác đi! Trần Quý phi thích ngươi lắm đấy!
Nhưng Hoàng thượng lại một lần nữa hiểu lầm ta, hắn ôm chặt ta vào lòng, vỗ về như vỗ một đứa trẻ: “Kiều Kiều ngốc, trẫm hiểu hết.”
Hoàng thượng ở bên ta cả ngày, dẫn ta đi dạo một vòng ngự hoa viên, cùng ta cho cá ăn, cùng ta đánh cờ, lại cùng ta viết chữ. Ăn xong bữa tối, hắn hỏi ta có biết đàn không? Ta nói biết một chút. Hắn hỏi ta có biết đàn Phượng Cầu Hoàng không?
Có lẽ người không biết đàn Phượng Cầu Hoàng đều ngại nói mình biết đàn chăng.
Ta liền đàn cho hắn một khúc Phượng Cầu Hoàng, vừa đàn vừa nghĩ, trước kia ở khuê phòng có nhiều tỷ muội, ai nấy đều giỏi giang. Ta đàn không giỏi bằng hai vị tỷ tỷ đã chuẩn bị vào cung từ nhỏ. Đến cuối cùng, ước nguyện chuẩn bị kỹ lưỡng tan thành mây khói, kẻ vô tâm lại ở đây cố gắng hết mình. Vận mệnh thật thích trêu đùa.
Hoàng thượng nghe ta đàn, mắt vẫn luôn nhìn ta không rời. Đàn xong hắn nói một câu, ta giả vờ không nghe rõ: “Hoàng thượng?”
Hắn cười ôm ngang ta lên: “Kiều Kiều đàn hay quá.”
Đêm đó ta lại khóc rồi ngủ thiếp đi. Trước khi ngủ, hắn dỗ dành ta rất nhiều lời khó nói, cứ bắt ta gọi hắn là "Tu ca ca". Ta không gọi hắn liền trêu chọc ta. Khi mơ màng ngủ thiếp đi, hắn vừa giúp ta vén tóc ra sau tai vừa hát ru ta ngủ.
Mùng sáu tháng năm, đây là lần đầu tiên sau khi thị tẩm ta đi Vị Ương Cung thỉnh an.
Mấy lần trước Hoàng hậu nương nương đều sai người truyền chỉ từ sớm, nói ta tuổi nhỏ vất vả rồi, không cần thỉnh an. Lần này cũng vậy. Nhưng ta không muốn trốn tránh nữa, ta rất nhớ Hoàng hậu nương nương, ta muốn đi gặp nàng, ta không muốn nàng cảm thấy ta được Hoàng thượng sủng ái vài ngày liền vênh váo bất kính với nàng. Không phải sợ Hoàng hậu nương nương trách phạt ta, nàng sẽ không đâu, ta sợ nàng buồn.
Thục phi nương nương mặc một bộ cung trang cũ màu tử đinh hương, cố tình làm cho vẻ mặt tươi tắn của nàng trở nên nhạt nhòa. Ta cũng mặc quần áo rất bình thường. Suốt đường đi, Thục phi cứ lải nhải: “Cắn răng nhịn, nói gì cũng đừng đáp lời. Cứ coi như Trần Thải Dung đang xì hơi trước mặt mọi người.”