Ta chỉ vào đứa cháu gái năm tuổi của Gia Lạc nói: “Gia Lạc sao gầy đi vậy? Nó lại lén không ăn cơm sao?”
Cả Từ An Cung người người nhìn nhau, Gia Lạc run rẩy đỡ ta nói: “Đúng đó, nó thật là không nghe lời.”
Ta ầm ĩ đòi gặp Hoàng hậu nương nương, ầm ĩ đòi mặc chiếc váy mới mà Ôn Chiêu nghi làm cho ta, lát nữa lại hỏi sách mới của Tống Mỹ nhân ra chưa, sau lại hỏi, Đức phi nương nương không đưa Tiểu Tứ đến chơi với Tiểu Ngũ sao?
Các cháu đều vây quanh ta, dỗ dành ta, cuối cùng gặp được Uyển Uyển ta mới ngoan ngoãn, mặc nàng dỗ dành ngồi xuống, ngoan ngoãn đợi "Thục phi nương nương" làm đồ ăn cho ta.
Tay nghề nấu nướng của Gia Lạc rất miễn cưỡng, món đầu sư tử sốt mà nàng ấy mang lên có chút cháy, ta hỏi: “Thục phi nương nương, sao món đầu sư tử này lại ngọt? Trước đây nó không ngọt mà?”
Gia Lạc ấp úng: “Ờ, đây là món mới con nghiên cứu.”
Ta nói: “Đem nó đến Vĩnh An Cung đi! Cái này không ngon.”
Trường Tư vừa vào cửa đã nghe thấy câu này, cười rất khổ sở, ta thấy thằng bé vào, liền có chút sốt ruột nắm lấy tay thằng bé: “Cuối cùng con cũng đến rồi!”
Thằng bé ngơ ngác, mặc ta kéo đến trước mặt Uyển Uyển, rất trịnh trọng giới thiệu: “Đây mới là Kiều Kiều của con, đừng làm mất. Đây là Tu ca ca của con, không phải Hoàng thượng.”
Lại đặt tay hai người vào nhau: “Hai người phải nắm tay nhau, đúng rồi, chính là như vậy.”
Ta vui vẻ vỗ tay: “Tốt rồi, các con không được cãi nhau nữa!”
Trường Tư và Uyển Uyển nhìn nhau, nói, được.
Ta lại kéo Trường Tư hỏi: Hai người làm lành rồi! Con có thể về nhà không? Con nhớ tổ mẫu rồi.
Ta oa một tiếng khóc lớn: “Con muốn về nhà, con muốn tổ mẫu...”
A Cẩn vội vàng đi tới, ta thấy thằng bé liền không khóc nữa: “Đại ca ca, huynh có phải đến đón Tiểu Liễu về nhà không?”
Thằng bé nói, đúng.
Ta liền đến nhà Gia Lạc ở mấy ngày, vẫn luôn không hiểu tại sao đại ca ca lại ở cùng Thục phi nương nương, nhưng Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Trường Ức Trường Niệm Khang Lạc đều ngày ngày đến thăm ta, cuộc sống rất náo nhiệt, ta cũng quên mất chuyện khó hiểu đó.
Tiểu Liễu hôm nay đến nhà này ăn bánh, ngày mai đến nhà kia xem thỏ con, ngày kia lại theo ai đó đi dạo phố, cuộc sống thật vui vẻ!
Một buổi chiều tà tháng mười, ta cùng các con trở về cung, cả nhà tề tựu ăn một bữa cơm, ăn được nửa chừng ta liền ngã xuống.
Lúc tỉnh lại đầu óc lại minh mẫn, ta nói với Trường Tư: “Năm xưa con nói muốn cưng chiều Uyển Uyển mười năm hai mươi năm, không được nuốt lời đó. Nếu con nuốt lời, nếu con nuốt lời... Uyển Uyển, nếu nó nuốt lời, con cũng đừng buồn. Con cứ mặc kệ nó, sống tốt cuộc sống của riêng con là được.”
Trường Tư dở khóc dở cười: “Con đã năm mươi bốn tuổi rồi, A nương, thái tử cũng đã cưới thái tử phi rồi, làm sao còn nuốt lời được.”
Ta lại nhớ ra một chuyện: “Đồ thêu của Ôn Thái Quý phi, trừ những thứ chôn theo nàng ấy, còn lại một ít ở trong cung ta, thay vì để ở trong cung này, năm này qua năm khác, không biết ngày nào bị vứt bỏ, chi bằng để vào lăng mộ của ta cất giữ cho tốt. Nếu trời thương xót, bể dâu thay đổi, hoặc có một ngày có thể cho người đời chiêm ngưỡng, các con đừng quên.”
Con cháu quỳ rạp đầy đất, đều khẽ khóc gọi ta, ta gọi từng người từng người đến trước mặt ta, ta nhìn lại từng người một lần nữa, nhìn xong đột nhiên cảm thấy trong lòng rất an yên, chỉ vào bậu cửa sổ nói:
“Các con xem, trời sáng rồi.”
Năm đó ta bảy mươi tuổi, tính từ khi ta vào cung đã qua năm mươi sáu năm.
(Hoàn)