Cuồng Thám

Chương 1113: Chương 1113CHƠI TRỐN TÌM






“Bọn chúng tìm được xe khai thác mỏ từ chỗ nào thế?” Tiêu Hàng vừa nổ súng phản kích, vừa lắc đầu: “Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng đang đóng phim sao?”

Pằng pằng pằng...

Xe khai thác mỏ của kẻ địch không chậm hơn của xe của bọn họ chút nào, trên xe khai thác mỏ có hai kẻ địch đang đứng, súng trong tay không ngừng bắn về phía bọn họ, khiến bọn họ chỉ có thể cuộn tròn trong xe để tránh né.

Nhưng mà, Triệu Ngọc vốn đang chuẩn bị dùng chân phanh lại thì khác, cả người hắn đều đã lộ ra bên ngoài, trên người đương nhiên bị trúng không ít đạn, may mà khiên tay chưa biến mất, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ mặt.

Ôi trời cái đậu xanh rau má!

Cảm nhận được cơn đau nhức trên người, Triệu Ngọc tức giận đến mức đầu óc choáng váng, đột nhiên nghĩ ra một ý định độc ác. Hắn dùng máy gia tốc tàng hình mình đã chuẩn bị sẵn lên xe khai thác mỏ của đối phương, hơn nữa còn tăng nhanh tốc độ của xe đó nữa.

“Ngồi vững vào, mọi người ngồi thật vững lại cho tôi!” Sau đó, Triệu Ngọc hô lớn một tiếng, xoay người nhảy vào xe khai thác mỏ của mình, che mọi người dưới người mình.

Ngay sau đó, hắn nhanh chóng tìm kiếm các đạo cụ trong đầu, cuối cùng trong giây phút ngay trước khi xe khai thác mỏ đụng vào chướng ngại vật thì hắn sử dụng một cái máy bật nhảy tàng hình!

Đột nhiên, xe khai thác mỏ của bọn họ mạnh mẽ nảy bật lên khỏi đất bằng, nhảy vọt lên không trung để vượt qua chiếc xe khai thác mỏ đang chắn ngang đường kia! Mà ngay trong nháy mắt bọn họ bay lên thì xe khai thác mỏ của kẻ địch lại dùng tốc độ nhanh nhất mà vọt về phía trước.

Á!!!

Lúc này, kẻ địch trên xe khai thác mỏ mới nhìn thấy chướng ngại vật chắn giữa đường, nhưng đã không kịp phản ứng nữa rồi!

Một giây sau, trong tiếng kêu sợ hãi của bọn họ, hai chiếc xe khai thác mỏ va mạnh vào nhau, phát ra một tiếng nổ thảm thiết! Hai kẻ địch kia từ xe khai thác mỏ bay thẳng ra ngoài, một tên thì đầu rơi máu chảy, một tên thì ngã lăn xuống sườn dốc, ước chừng lăn hơn hai mươi vòng, cuối cùng mới chết ngất...

Á!!!

Kẻ địch bị ngã không nhẹ, bọn Triệu Ngọc cũng không thể ức chế mà thét chói tai! Tuy không nhìn thấy nhưng tất cả mọi người đều biết xe khai thác mỏ của mình đã bị chệch ra khỏi đường ray, không ai biết rốt cuộc nó sẽ rơi xuống chỗ nào?

Có điều, Triệu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, có bay lên thì sẽ có hạ xuống. Sau khi dùng máy bật nhảy, hắn đã sớm gắn một cái dù tàng hình lên xe khai thác mỏ, tuy xe khai thác mỏ quá nặng nên dù không thể hoàn toàn phát huy tác dụng, nhưng ít ra vẫn có thể bảo đảm bọn họ sẽ không bị ngã quá đau!

Quả nhiên, sau khi xe khai thác mỏ rơi xuống đất, không hề xảy ra chuyện lật xe, mà là tiếp tục trượt dọc theo sườn dốc. Nhưng bởi vì đã rời khỏi đường ray, hơn nữa xe khai thác mỏ còn thiếu mất một cái bánh xe, cho nên chiếc xe chạy theo hình chữ “S” dọc theo sườn dốc, trông có vẻ lung lay sắp đổ, sắp lật xe mất rồi...

Nhưng mà, có vẻ bọn họ vô cùng may mắn, sau khi lại rơi xuống đất một lần nữa, xe khai thác mỏ đã chạy đến chỗ tận cùng sườn dốc, mặt đất trở nên bằng phẳng, cho nên tốc độ xe cũng dần dần giảm bớt theo, không bao lâu sau thì hoàn toàn ngừng lại.

Vù vù...

Thấy xe khai thác mỏ dừng lại, Triệu Ngọc mới thở hổn hển. Vừa rồi, hắn vừa lúc đè lên người Lê Tịnh nên đã làm rối hết tóc của Lê Tịnh rồi.

Ôi chao!

Sau khi thấy mình đã bình an vô sự, Triệu Ngọc hưng phấn nắm chặt nắm đấm mà hô to: “Đúng là quá đẹp! Ai bảo mấy người dám đánh ông đây! Tôi sẽ cho mấy người... Ái đau...”

Trong lúc hô to, những chỗ bị đạn cao su bắn trúng lập tức truyền đến cơn đau đớn thấu tim, khiến hắn phải nhe răng nhếch miệng.

“Không thể nào? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại đột nhiên bay lên như thế?” Tiêu Hàng chui ra khỏi xe nhưng lại không nhìn thấy gì hết, đành phải đeo kính nhìn xuyên đêm đang treo ở trên cổ.

“Vừa nãy...” Lê Tịnh cũng không thấy rõ tình huống vừa nãy, vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, vừa rồi có phải tông xe rồi không? Kẻ địch sao rồi?”

“Đúng vậy! Rơi vỡ nát hết rồi!” Triệu Ngọc cười lạnh: “Đúng là bọn chúng bị tai nạn rồi! Tông vào một chiếc xe khai thác mỏ khác trên đường ray!”

“Hả?” Tiêu Hàng rối bời: “Không thể nào? Nếu có một chiếc xe khai thác mỏ khác thì phải là chúng ta tông trúng trước chứ? Chuyện này là thế nào?”

“Tiêu Hàng, đừng nghĩ mấy chuyện này nữa!” Lê Tịnh nói: “Nhanh chóng liên hệ xem thiết bị liên lạc của anh có còn sử dụng được không?”

“Của anh...” Tiêu Hàng sờ lỗ tai, tai nghe trên lỗ tai đã biến mất. Hắn chỉ có thể lấy di động của mình ra xem, nhưng làm sao di động có thể có tín hiệu được?

“Triệu Ngọc... Của anh thì sao?” Lê Tịnh quay sang hỏi Triệu Ngọc, lại chợt phát hiện Triệu Ngọc đang chui vào trong xe khai thác mỏ.

Mới đầu, cô ta còn tưởng rằng Triệu Ngọc định đi ôm Thôi Lệ Châu ra! Ai ngờ một giây sau, Triệu Ngọc lại cầm một khối sắt hình chữ nhật ra khỏi xe khai thác mỏ!

“Mọi người xem, trong này có thứ này! Có phải là... Có phải là vàng không?” Triệu Ngọc dùng sức giơ đồ vật kia lên trước mắt mọi người.

“Này? Mắt anh bị gì rồi à?” Tiêu Hàng lắc đầu: “Đây không phải là một khối sắt sao? Cái gì mà vàng? Vàng sẽ phát sáng đó biết không!”

Hả?

Lúc này, Triệu Ngọc mới phát hiện ra mình vẫn luôn đeo kính nhìn xuyên đêm, cho nên không nhìn thấy màu sắc của thứ này.

“Để tôi xem nào!” Lê Tịnh dùng đèn trên di động chiếu vào, vừa nhìn vài lần là đã nhận ra ngay: “Đây là phôi thép, là một loại chất liệu bằng kim loại sau khi tinh luyện sắt, hồi trước, người Nhật Bản thường dùng nó để chế tạo vũ khí và trang bị!”

“Hả? Không phải vàng! Chậc chậc...” Triệu Ngọc nhíu mày, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, muốn hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng mà thời gian cấp bách, đâu có thời gian cho hắn nghĩ nhiều? Hắn rất rõ ràng rằng phải nhân cơ hội này mới được, nhiệm vụ thiết yếu của hắn là nhanh chóng sử dụng máy tăng cường tín hiệu để bắt liên lạc với bên ngoài, chỉ có mau chóng gọi cả một đội quân đến mới là đạo lý đúng đắn!

Vì thế, hắn gấp gáp lấy điện thoại ra, gắn máy tăng cường tín hiệu lên điện thoại di động. Ai ngờ, chuyện xấu hổ lại xảy ra lần nữa.

Sau khi sử dụng đạo cụ thì di động không hề có phản ứng gì. Vài giây sau, Triệu Ngọc mới nhận được tin tức của hệ thống.

Không ngờ hệ thống lại nói cho Triệu Ngọc biết đủ loại nguyên nhân rằng hắn đang ở trong không gian bị bịt kín, lại có kẻ cố ý chắn tín hiệu điện tử, thời tiết lại ác liệt vân vân, máy tăng cường tín hiệu của hắn không thể sử dụng bình thường. Nếu như muốn tiếp tục sử dụng, cần phải tiêu năm nghìn điểm để cường hóa đạo cụ mới được!

Đậu xanh rau má!

Trong lòng Triệu Ngọc chửi ầm lên, đại ca hệ thống ơi, không chơi như vậy được đâu, đây không phải muốn chặt chém tôi sao? Năm nghìn điểm, chém quá tay rồi đó?

Hừm...

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua giao diện của hệ thống, lập tức tức giận đến mức cả người run lên, bởi vì lúc trước, hắn đã sử dụng hai nghìn điểm cường hóa máy kiểm tra tàng hình cho nên số điểm còn lại vừa vặn là bốn nghìn chín trăm chín mươi chín điểm!

Không!

Mày cố ý... Chắc chắn là mày cố ý!

Triệu Ngọc mở hai tay ra, nếu hệ thống có hình dạng thật sự thì hắn hận không thể xé nát nó!

“Này Triệu Ngọc, anh không sao chứ?” Nhìn thấy Triệu Ngọc giương nanh múa vuốt, Lê Tịnh buồn bực hỏi một tiếng.

“À! Di động của tôi cũng không có tín hiệu!” Triệu Ngọc buồn bực trả lời: “Tôi cho rằng, không tín hiệu không phải chuyện ngẫu nhiên, chắc chắn đối phương đã làm gì đó rồi!”

“Những người này... rốt cuộc là ai?” Tiêu Hàng nhíu chặt mày: “Bọn chúng muốn làm gì? Vì sao phải dẫn chúng ta đến chỗ này? Nơi này... lại là chỗ quỷ quái nào nữa đây?”

“Việc này không thể chậm trễ!” Lê Tịnh vội vàng nói: “Mặc kệ đối phương muốn làm gì, chúng ta nhất định phải bảo vệ mình trước rồi nói sau! Cho dù chúng ta không thể liên lạc với bên ngoài thì phòng Đặc Cần cũng sẽ dựa theo vị trí tín hiệu của chúng ta biến mất mà tìm tới chỗ này! Chẳng qua, bên ngoài đang có mưa to, có thể phải mất thêm một chút thời gian nữa!”



“Hiểu rồi!” Tiêu Hàng gật đầu: “Điều chúng ta phải làm là chơi trò trốn tìm hoàn toàn mới với bọn họ! Chỉ cần có thể kiên trì đến lúc đội trợ giúp đuổi tới là chúng ta có thể được cứu thoát rồi!”

“Được thôi, vậy thì còn lề mề gì nữa?” Triệu Ngọc xua tay: “Đám người đó có vẻ sẽ đuổi theo nhanh thôi, chúng ta phải đi mau!”

Nói xong, Triệu Ngọc lại nhảy vào xe khai thác mỏ, dùng sức ôm Thôi Lệ Châu vẫn còn bị hôn mê.

Lúc này chắc là được rồi... Triệu Ngọc cảm thấy mình nên cho Thôi Lệ Châu dùng thuốc giải độc, để cô ta nhanh chóng tỉnh lại. Dù sao, thuốc giải độc của mình có rất nhiều!

“Ủa? Chờ một chút đã... Đó... Đó là cái gì?” Ngay khi Triệu Ngọc sắp sử dụng đạo cụ thì Tiêu Hàng bỗng nhiên chỉ ra phía sau hắn nhắc nhở một câu.

Hả...?

Triệu Ngọc xoay người lại, lúc này mới thấy rõ ở sau lưng mình có một thứ khổng lồ đứng sừng sững - một chiếc xe tăng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.