Triệu Ngọc không phải kẻ ngốc, trên người hắn trừ áo chống đạn và trang phục bảo hộ ra còn có một bộ quần áo phòng cháy tàng hình, chơi hẳn chiêu ba hợp thành một.
Tuy mấy bộ quần áo này có công dụng khác nhau, hiệu quả phòng đạn cao su không mạnh nhưng nếu cộng tất cả lại, ít nhất có thể hạ thấp một chút thương tổn cho hắn, không đến mức để hắn sau khi trúng đạn sẽ mất năng lực chống cự.
Lại thêm liều thuốc tăng năng lượng của hắn còn đang phát huy hiệu lực, cho nên mới xảy ra cảnh tượng khác thường vừa rồi, dưới sự công kích gần của nhiều đạn cao su như vậy, hắn vẫn có thể đứng lù lù bất động, cũng có thể xem như người sắt ma quỷ, lô cốt phiên bản người trong truyền thuyết rồi!
Kẻ địch nhìn mà ngạc nhiên, trong lòng cũng thấy sợ, về mặt khí thế thì đã thua kém hơn, đúng lúc này đạn lại hết, cần phải đổi băng đạn mới.
Cuối cùng, Triệu Ngọc thừa cơ hội này, vọt mạnh tới trước mặt một kẻ địch.
Á! Người nọ đang đổi băng đạn thì thấy Triệu Ngọc đã vọt đến trước mặt mình, đành phải coi súng như gậy gộc mà đập về phía Triệu Ngọc.
Một bàn tay của Triệu Ngọc đang cầm điện thoại di động, nếu lại dùng một cánh tay khác đỡ đòn thì sẽ gây trở ngại cho nhịp tấn công của hắn. Vì thế, hắn không thèm để ý đòn đánh của kẻ địch, cứ thế hung mãnh tiến lên, một cước đá tên này ngã lăn trên mặt đất.
Triệu Ngọc vốn có tiếng cuồng bạo, giờ phút này lại được thuốc tăng năng lượng làm hậu thuẫn, cú đá ấy khiến tên kia lập tức bay ngược ra phía sau, phần lưng nặng nề đập trúng chiếc pháo phòng không! Cả cây đại pháo nặng cả tấn, cứ thế bị va chạm đến mức lệch ra ngoài...
Ầm!
Sau tiếng va chạm ầm ầm, người nọ lập tức ói ra máu, súng cũng rời khỏi tay.
“Pistol! Pistol!” Lúc này, Triệu Ngọc chợt nghe dưới mặt đất bên cạnh mình truyền đến một tiếng kêu to, tuy tiếng Anh của hắn rất “Low”, nhưng mà cũng nghe hiểu ý của từ đơn này - súng lục!
À…
Hắn cúi đầu dùng di động quan sát, hóa ra là kẻ địch bị phôi thép nện trúng lúc nãy, hắn ta đang chỉ vào một khẩu súng trên mặt đất, ra hiệu cho những người khác, hẳn là đang bảo đồng đội nhanh chóng chạy qua cướp súng, rồi dùng nó bắn Triệu Ngọc.
Xem ra, tuy trang bị của những kẻ địch này vô cùng tiên tiến, nhưng không phải ai cũng được trang bị đầy đủ, những người khác nghe vậy thì lập tức phóng tới chỗ súng lục, muốn nhặt nó về.
“Đậu xanh rau má!”
Triệu Ngọc mắng to một tiếng, lập tức xông lên, muốn cướp khẩu súng trước một bước. Ai ngờ, video clip nhìn thấy qua di động rõ ràng có khuyết điểm là phạm vi tầm nhìn bị thiếu hụt.
Triệu Ngọc chỉ nhìn thấy súng lục ở đằng xa chứ không nhìn tình huống dưới chân mình. Một chân của hắn giẫm phải phôi thép rơi trên mặt đất, khiến cả người loạng choạng.
Kết quả, kẻ địch nằm trên mặt đất vừa nhìn thấy cơ hội thì lập tức lao về phía trước, bắt lấy mắt cá chân của Triệu Ngọc, sau đó dùng một động tác vô cùng chuyên nghiệp, hai tay bẻ mạnh, khiến Triệu Ngọc ngã xuống đất.
Tiếp theo, người nọ quơ lấy một phôi thép nặng nề, ném thẳng vào đầu Triệu Ngọc!
Phù!
Thông qua di động, Triệu Ngọc kinh hãi nhìn thấy phôi thép đang đánh tới, vội vàng nghiêng đầu tránh né, phôi thép đập mạnh xuống mặt đất, tạo ra một khe hở trên nền xi măng kiên cố!
Tao đờ mờ...
Triệu Ngọc căng thẳng giơ cánh tay ra giữ chặt cổ của người nọ, khiến hắn ta không thể dồn lực.
Nhưng người nọ không phải kẻ dễ đối phó mà là sát thủ từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, sau khi cổ bị khống chế, hắn ta dùng gáy đập mạnh vào mặt Triệu Ngọc, chẳng những đập bay di động của Triệu Ngọc mà còn khiến Triệu Ngọc đầu váng mắt hoa.
A!!!
Dưới sự tức giận đến cuồng nộ, Triệu Ngọc không nhìn thấy gì cả nên chỉ dựa vào cảm giác, hắn dùng hai tay gắt gao giữ lấy cổ của người nọ, sau đó hai tay hung hăng dồn lực, muốn bóp chết hắn ta!
Nhưng mà kẻ địch không chiến đấu một mình, người ta có đồng đội, mấy người nhanh chóng chạy tới đấm đá Triệu Ngọc không ngừng.
Lúc này, Triệu Ngọc không nhìn thấy gì cả, hắn không có cách nào tránh né đòn tấn công của người khác, điều duy nhất hắn có thể làm là phải bóp chết kẻ trong tay mình trước rồi tính sau!
Vì thế, hắn liều mạng bóp chặt cổ người này, sau đó túm hắn ta lăn mấy vòng dưới đất, thế mới khó khăn né được quyền đấm cước đá của những người khác.
Pằng pằng pằng...
Ai ngờ, quyền đấm cước đá thì né được, nhưng đối phương lại dùng đạn cao su bắn về phía hắn, bắn đến mức lưng hắn đau đến mức nóng rát cả lên!
Kẻ địch bị bóp chặt cổ một lúc lâu mà vẫn không tránh thoát, nên đã hơi sợ hãi, hắn ta ra sức vùng vẫy, vốn định dùng khuỷu tay hung hăng nện vào má và huyệt Thái Dương của Triệu Ngọc, nhưng sau khi phát hiện ra Triệu Ngọc rất kiên trì thì hắn ta đành phải vươn tay ra bóp lấy cổ của Triệu Ngọc!
Nhưng mà sức mạnh của Triệu Ngọc đang trong lúc cuồng bạo, còn người này rõ ràng đã kiệt sức, không được bao lâu, vì thiếu không khí nghiêm trọng mà hắn ta yếu dần.
Á!!!
Lúc này, những kẻ địch khác bên cạnh đã bắt đầu sợ hãi thật sự, có kẻ nổ súng, có kẻ vung nắm đấm, có một kẻ thậm chí đã nhặt khẩu súng lục kia lên, đang chĩa về phía Triệu Ngọc...
Nhưng mà, Triệu Ngọc lúc này đã sớm đánh đỏ cả mắt, hắn lại túm người nọ mà lăn trên mặt đất vài cái, sau đó đột nhiên kéo người nọ đứng lên, miệng hét lớn một tiếng, cầm chặt cổ của hắn ta mà giơ lên không trung!
Rắc rắc...
Theo của sự cuồng bạo ngoan độc của hắn, chỗ cổ của người nọ rõ ràng vang lên tiếng khung xương vỡ vụn kêu rắc rắc, cuối cùng đầu người nọ lệch sang một bên, mạng sống đã không còn!
Triệu Ngọc cứ thế tay không mà bóp chết kẻ địch vốn được võ trang hạng nặng kia!
Á!
Những người khác cảm thấy vô cùng sợ hãi, bọn chúng sống cả đời mà chưa từng thấy kẻ nào hung thần ác sát như vậy, người này... người này quả thực đã không còn nằm trong phạm vi của con người nữa...
Có điều, dù kinh ngạc nhưng vẫn không thể cãi lại mệnh lệnh, bọn chúng lại nâng súng lên, nhắm thẳng Triệu Ngọc mà bóp cò.
“A!” Triệu Ngọc lại hét lớn một tiếng, xem tử thi trong tay như vũ khí, ném về phía chúng.
Ôi ôi ôi!
Mấy tên kia kinh hãi, vội vàng tránh né.
Triệu Ngọc lại nhân cơ hội nhào lộn một vòng, lao đến chỗ di động của mình bị rơi, muốn duỗi tay nhặt lên. Ai ngờ, màn ảnh thật sự quá trật, chỗ hắn giơ tay đến không tìm được điện thoại di động, ngược lại chỉ quơ được phôi thép nặng nề!
Có điều... Qua thời gian dài như vậy, Triệu Ngọc dùng sức mở to mắt nhìn, lại phát hiện mắt mình đã có thể thấy rõ một vài thứ rồi!
Pằng!
Tiếng súng vang lên sau lưng, kẻ địch cướp được súng lục đã chĩa vào Triệu Ngọc mà nổ súng, tuy đạn trúng vào gáy Triệu Ngọc, nhưng bởi vì có áo chống đạn nên Triệu Ngọc không hề có cảm giác gì.
Đậu xanh rau má, trong cơn giận dữ, Triệu Ngọc xoay người dùng phôi thép trong tay làm vũ khí, phôi thép nặng nề nện vào giữa ngực người nọ, cho dù người nọ có mặc áo chống đạn ở ngực, nhưng sức mạnh do sức nặng, trọng lực và tốc độ trên phôi thép vẫn khiến hắn ta bị ngã xuống, tay chân chổng lên trời, ngã lăn quay trên mặt đất!
Hả?
Lợi hại quá!
Lúc này, Triệu Ngọc mới đột nhiên nghĩ đến sức mạnh của mình đã vượt ngưỡng bình thường, sao không dùng mấy phôi thép nặng nề này làm vũ khí nhỉ? Nghĩ đến đây, hắn khom lưng muốn nhặt thêm, ai ngờ, hình như mấy kẻ địch này cũng đã nhận ra tình hình không ổn, nên một người đã nhanh chóng phóng qua, dùng sức nhảy bổ vào khiến Triệu Ngọc bị ngã xuống đất.
Mắt của Triệu Ngọc vẫn còn trong thời kỳ dưỡng bệnh, muốn nhìn thấy rõ vẫn phải dùng sức rất nhiều, sau khi ngã xuống đất, hắn sờ loạn xung quanh nhưng vẫn không sờ thấy phôi thép nên đành phải vung cú đấm mà phản kích.
Kẻ địch mới xông lên này cũng là một cao thủ, nhìn thấy Triệu Ngọc vung quyền, hắn ta lập tức kẹp hai tay, thoải mái khóa cánh tay Triệu Ngọc lại, sau đó dùng sức bẻ ra sau, cánh tay phải của Triệu Ngọc lập tức phát ra tiếng gãy xương thanh thúy!
Rắc rắc!
Á!
Triệu Ngọc rú thảm xoay người lại, tung một quả đấm khác tới. Kẻ địch lại cười lạnh một tiếng, cũng khóa cánh tay trái của Triệu Ngọc lại, lặp lại chiêu cũ, rắc rắc một tiếng cũng bẻ gẫy luôn!
Á!
Sau khi Triệu Ngọc hét thảm thêm một tiếng, theo đạo lý nói, cuộc chiến đến đây là kết thúc!
Nhưng ai biết được, kẻ địch vừa mới bẻ gẫy cánh tay trái của Triệu Ngọc thì cánh tay phải của Triệu Ngọc lại bỗng nhiên tung ra, đánh thẳng vào mặt của người này!
Hả?
Người này hoảng sợ, khó khăn lắm mới nâng tay lên ngăn cản kịp, nhưng cánh tay trái của Triệu Ngọc cũng không hề chậm chạp mà lập tức vung tới, quả đấm mạnh mẽ lập tức đập thẳng vào mặt hắn ta, khiến hắn ta lảo đảo, kính bảo vệ mắt cũng nghiêng lệch, mũ giáp đã bị đánh bay ra ngoài.
Hả?
Người này la hoảng một tiếng, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ tột độ, không tài nào ngờ nổi, không hiểu rốt cuộc cánh tay của Triệu Ngọc đã xảy ra chuyện gì?
Mẹ kiếp!
Giờ phút này, mắt của Triệu Ngọc đã khôi phục tám phần, cuối cùng, hắn đã nhìn thấy rõ ràng vẻ ngoài của kẻ địch này, không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng, cảm thấy khá ngạc nhiên.