Đối mặt với quả bom của Tiêu Hàng và Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc không còn tâm trí nào để tốn hơi giải thích nữa, cũng không có cách nào để giải thích. Tuy rằng hắn biết rõ những quả bom đó sẽ không nổ nhưng vẫn phối hợp với bọn Tiêu Hàng tỏ vẻ kinh ngạc.
“Bọn tôi vừa vào trong thì đã phát hiện ra hai quả bom rồi!” Sắc mặt Tiêu Hàng nhợt nhạt nói: “Toàn bộ đều được đục lỗ trên vách tường, thuốc nổ được lấp vào trong lỗ đó. Đây đều là phương pháp phá nổ chuyên nghiệp, một khi nổ thì cả căn cứ này cũng sẽ đổ sụp!”
“Thôi rồi, thôi rồi!” Thôi Lệ Châu cũng lắc đầu hoang mang không biết làm thế nào: “Ở đây có nhiều bom và thuốc nổ như vậy, một khi nổ thì chúng ta chắc chắn sẽ không trốn thoát được! Hay là, chúng ta nghĩ thử xem, xem thử còn có thể tìm được đường ra nào khác từ đường vào không? Không được thì… Ừm… Đào đường thoát ra ngoài được không? Không được nữa thì viết một bức di thư cũng được mà!”
“Gỡ bom là chuyện không thể nào rồi!” Tiêu Hàng nói: “Đầu tiên, chúng ta không biết bom sẽ nổ vào lúc nào? Thứ hai, chúng ta vốn không biết rốt cuộc bọn họ chôn bao nhiêu quả bom ở đây?”
“Nhiều bom như vậy…” Tuy Lê Tịnh cũng lo lắng nhưng hoàn toàn nghĩ theo hướng khác: “Bọn họ lấy đâu ra nhiều như vậy? Làm ngay dưới sự quản lý của chúng ta, thật sự là không thể tưởng tượng được mà! Cho dù chúng ta không ra ngoài được, cũng phải để lại tin tức hoàn chỉnh cho đồng đội biết!”
“Được rồi, đừng nói nhiều nữa…” Tiêu Hàng chỉ về phía đường hầm sâu nói: “Trước tiên cứ quay lại con đường lúc đầu đi! Cho dù không tìm được đường ra, nhưng ít nhất cũng sẽ không bị bom nổ chết! Nếu lỡ như có thể tìm được hang trú ẩn an toàn gì đó trốn cũng được mà?”
“Được!” Lê Tịnh gật đầu đồng ý.
“Vậy còn chờ gì nữa?” Thôi Lệ Châu cũng gấp gáp đến đổ mồ hôi, vội vàng kéo tay Triệu Ngọc: “Sếp, tôi dìu anh! Chúng ta trốn nhanh lên!”
Chậc chậc…
Triệu Ngọc chậc lưỡi, bây giờ hắn đã sức cùng lực kiệt, thật sự là không muốn nhúc nhích chút nào nữa, nhưng mà hắn lại không có cách nào giải thích được về chuyện quả bom.
Cùng đường, hắn chỉ có thể đi theo bọn họ quay trở lại con đường hầm lúc nãy bọn họ đến.
Bởi vì đường hầm này là con đường dốc cho nên đương nhiên sẽ rất khó để đi lên.
Tiêu Hàng đau lòng vết thương của Lê Tịnh, vội vàng đẩy xe vận chuyển hàng hóa, để cho Lê Tịnh ngồi lên xe, anh ta ở phía sau dùng sức đẩy.
“Sếp…” Sau khi Thôi Lệ Châu nhìn thấy, tặc lưỡi với Triệu Ngọc: “Rốt cuộc anh có được không? Nếu không được thì tôi cũng tìm một chiếc xe đẩy cho anh?”
“Cô tìm cho tôi chiếc xe khai thác mỏ không phải tốt hơn sao?” Triệu Ngọc liếc mắt: “Nghĩ sao vậy hả, sếp của cô có yếu đuối mong manh như vậy không?”
“Không, không!” Thôi Lệ Châu vội nịnh nọt: “Sếp uy vũ, sếp uy vũ!”
“Ai ôi…” Ai ngờ, trong lúc đang đi, Triệu Ngọc lại đụng vào chỗ bị thương, vội dùng sức ôm chặt lấy bả vai của Thôi Lệ Châu, quát lên: “Cô ra sức đỡ tôi một chút có được không? Ai ôi…”
Tuy rằng đoạn đường không quá dài, nhưng lúc trước bọn họ ngồi xe khai thác mỏ lao xuống, còn bây giờ là đi lên, cho nên đương nhiên là không dễ dàng rồi.
Nhất là Triệu Ngọc, hắn cảm thấy càng ngày càng không ổn, đã sức cùng lực kiệt, cho nên chưa đi được một nửa đoạn đường thì hắn đã không đi nổi nữa, chỉ có thể tìm một nơi tương đối bằng phẳng để ngồi nghỉ.
Trong đường hầm của xe khai thác mỏ cũng có đèn chiếu sáng, chẳng qua là ánh sáng không mạnh, còn âm u hơn trong căn cứ bên kia.
Mọi người đều hiểu rõ, nếu như đèn có thể sáng được thì cũng có nghĩa là bên trong căn cứ thế nào cũng có máy phát điện. Nếu như những kẻ địch đó có thể nhẹ nhàng khởi động máy phát điện thì cũng nói rõ là bọn họ đã ở lại đây rất lâu, rất hiểu rõ về nơi này!
Đương nhiên, mọi người đều biết, máy phát điện không thể nào cứ chạy mãi được, không bao lâu nữa ánh đèn cũng sẽ bị tắt.
“Tiểu Thôi…” Sau khi ngồi xuống, lúc này Triệu Ngọc mới lại nhớ đến các vấn đề trước, nói với Thôi Lệ Châu: “Vừa rồi tôi đã nghiêm túc suy nghĩ, tôi cảm thấy từ ‘mẹ nó’ mà người đeo mặt nạ nói rất có thể là từ đồng âm, có thể hắn ta không phải đang chửi, cũng không phải ám chỉ mẹ của người nào cả…”
“Hả?” Thôi Lệ Châu không hiểu, thở hổn hển hỏi: “Vậy thì có ý gì?”
“Triệu Ngọc.” Lê Tịnh ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Anh có thể nhớ ra bao nhiêu, chi bằng nói ra hết cho mọi người nghe thử!”
“Được thôi!” Triệu Ngọc gật đầu, vội mở video trong đầu, sau đó cố gắng thuật lại nguyên văn những gì mà máy nhận biết ngôn ngữ bằng khẩu hình miệng đã ghi lại được cho mọi người nghe.
“Ồ… Nói vậy… thì thật sự là đúng rồi!” Tiêu Hàng suy đoán nói: “Mẹ nó (tā mā), tháp mã (tǎ ma), tháp ma (tǎ ma), tháp mục (tǎ mù)… Chẳng lẽ… Là cá à?”
“Anh giỏi quá rồi!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Ngay cả thuốc nổ bọn họ cũng chơi luôn, chẳng lẽ chỉ vì mấy con cá bơn này mà tới sao? Chợ cá Thượng Hải được không?”
“Nhưng mà…. Hướng này có lẽ cũng đúng!” Lê Tịnh nói: “Tôi thường tiếp xúc với người nước ngoài, bởi vì phát âm và âm điệu của bọn họ không chuẩn nên thường xuất hiện những âm uốn lưỡi khác thường. Hơn nữa, cái mà Triệu Ngọc nghe thấy là khẩu hình miệng, dịch không chuẩn là chuyện bình thường! Tôi cũng cho rằng cái phát âm ‘mẹ nó’ này chắc chắn là đồng âm với một danh từ nào đó!”
“Nhưng mà hai chữ có thể có ý nghĩa gì quan trọng không?” Triệu Ngọc lắc đầu cười khổ: “Mẹ nó (tā mā), lạt ma (lǎ ma)? Thâu oa (tōu wa)? Thang ma (tāng ma)? Thang mẫu (tāng mǔ)…”
“Sếp càng giỏi nữa, cả mèo và chuột cũng nói ra luôn rồi!” Sau khi Thôi Lệ Châu đâm chọc thì cũng tỉ mỉ suy ngẫm lại: “Mẹ nó (tā mā), tháp mẫu (tǎ mǔ), tháp oa (tǎ wā)…”
“Ở khu Đông Á, nhất là khu vực của người Nhật và Hàn thường sẽ đọc ‘Trộm’ hoặc ‘Trốn’ thành mẹ…” Lê Tịnh nói.
“Trộm? Trốn? Thâu oa (tōu wā)? Đào oa (táo wa)? Đào mã (yáo mǎ – ngựa đất)?” Tiêu Hàng xoay tròn mắt nói: “Ối? Đào mã ở đâu? Cô còn nhớ được gì không? Nếu không tìm được đào mã… Đệch…” Tiêu Hàng vội hỏi Thôi Lệ Châu: “Đào mã là thứ gì? Là đồ gốm màu vào thời Đường sao?”
“Anh… Ừm…” Ai ngờ, khi Tiêu Hàng bỗng nhiên nhắc đến đào mã, đột nhiên Thôi Lệ Châu ngớ ra, cô ta ra sức vò đầu bứt tóc như chợt nhớ ra chuyện quan trọng gì đó.
Ối?
Có manh mối…
Triệu Ngọc vừa hưng phấn vừa tò mò, hai chữ đó rốt cuộc có ý gì?
“Không… Không phải là đào mã!” Thôi Lệ Châu lắc đầu, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Gốm màu vào thời Đường cũng không phải là cách nói này, cho dù là tượng ngựa đất thời Tần, hay là những thời kỳ khác thì cha của tôi cũng chưa từng tiếp xúc bao giờ! Cho nên…”
“Thì đó!” Tiêu Hàng nói: “Một con ngựa đất thì có thể đáng bao nhiêu tiền chứ?”
“Vừa rồi anh…” Bỗng nhiên Thôi Lệ Châu hỏi Tiêu Hàng: “Anh đã nói câu gì trước câu đào mã?”
“Trước đó à? Ừm…” Tiêu Hàng cố gắng nhớ lại: “Tháp ma à?”
“Không phải, là phía sau tháp ma. Anh còn nói một cái…” Thôi Lệ Châu nhíu mày, lộ ra sự hưng phấn dường như thật sự đã nghĩ ra được gì đó.
“Đào oa hay là thâu oa?” Tiêu Hàng cũng cảm thấy sự việc quan hệ trọng đại, cả người không dám động đậy.
“Đúng!!!” Ai ngờ, nghe thấy vậy, Thôi Lệ Châu đột nhiên vỗ tay giậm chân nói: “Hình như… Hình như là tôi hiểu rồi, hiểu hắn ta đang nói cái gì rồi! Đào oa, sáo oa! Búp bê Nga!! Đúng… Vậy là đúng rồi!” Thôi Lệ Châu kích động nắm chặt tay Triệu Ngọc: “Sếp! Đáp án là búp bê Nga!!”
“Hả?” Triệu Ngọc, Tiêu Hàng và Lê Tịnh cùng hô một tiếng, mắt đơ ra, hiển nhiên đã bị bất ngờ với đáp án ngoài sức tưởng tượng này.
Đây là cái quái gì vậy?
Triệu Ngọc mặc niệm trong lòng, sao lại xuất hiện thuật ngữ mới mẻ như vậy chứ?
Búp bê Nga là vật gì vậy? Chẳng phải là loại đồ chơi chồng từng lớp vào nhau được bán ở chợ bán đồ Tây sao? Vụ án lớn như này sao có thể liên quan đến một con búp bê Nga bé nhỏ được chứ!?