Do đây là lần đầu tiên sử dụng, Triệu Ngọc không có kinh nghiệm gì cả, mới đầu đã hỏi ngay một câu hỏi cực kì đơn giản: “Anh là đàn ông chứ?”
“Phải!”
Tuy rằng có chút khó hiểu, nhưng Lưu Bằng Phi vẫn lên tiếng trả lời.
Kết quả là, đèn xanh trong đầu Triệu Ngọc loé lên một cái.
Miêu Anh và các điều tra viên cũng cảm thấy khó hiểu, làm gì có chuyện bảo tội phạm không cần nói thật chứ? Thật sự không hiểu hắn ta đang làm gì nữa?
“Tranh thủ thời gian thôi!” Triệu Ngọc thấy thời gian đang ít dần đi, vội mở miệng hỏi: “Anh có phải tên Lưu Bằng Phi không?”
“Có cô gái nào từng nói anh yếu sinh lí chưa?”
...
Triệu Ngọc hỏi liền một mạch mười mấy câu hỏi không có liên quan gì cả. Tuy rằng Lưu Bằng Phi không hiểu tại sao Triệu Ngọc lại hỏi như thế, nhưng vẫn lên tiếng trả lời một cách thành thật.
Nhưng mà, có một điều anh ta không hề phát hiện là, dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngọc, tốc độ trả lời câu hỏi của anh ta càng lúc càng nhanh rồi!
Thật không ngờ rằng, lúc Triệu Ngọc đang hỏi giữa chừng bỗng chuyển chủ đề, hỏi một câu: “Anh có quen với Vu Chí Căn không?”
Khi nghe thấy ba chữ “Vu Chí Căn”, Lưu Bằng Phi sững người mất một lúc, không lên tiếng trả lời ngay.
Triệu Ngọc đã đợi phản ứng của anh ta từ lâu rồi, đến lúc này, cho dù không dùng đến máy phát hiện nói dối thì hắn cũng đã hiểu được tình hình đại khái rồi. Xem ra, tên Lưu Bằng Phi này quả nhiên có quen biết với Vu Chí Căn!
“Có!” Ba giây sau, Lưu Bằng Phi mới lên tiếng trả lời, nhưng anh ta cũng đã nhận ra vẻ lúng túng của mình nên trông khá căng thẳng.
Đèn xanh!
“Tôi và anh ta là đồng hương, lúc nhỏ chơi chung với nhau...” Lưu Bằng Phi giải thích. Nhưng anh ta càng giải thích lại càng thấy có vấn đề.
“Tôi nói rồi, anh chỉ cần trả lời ‘phải’ hay ‘không’ thôi, những cái khác không cần nói ra!” Triệu Ngọc lên tiếng nhắc nhở. Giờ đây Lưu Bằng Phi lại càng hoảng sợ hơn, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, Miêu Anh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Tuy cô không biết Vu Chí Căn là ai, nhưng cô đã nhận thấy rằng, trong này chắc chắn có chuyện nghiêm trọng gì đó.
Ngoài ra cô cũng cảm thấy khá tò mò về cách hỏi cung mới lạ này của Triệu Ngọc. Cái tên Triệu Ngọc này... Rốt cuộc là ai?
Triệu Ngọc cũng đang rất khẩn trương, thời gian không đợi một ai cả, hắn nhảy lên bàn, vọt đến trước mặt Lưu Bằng Phi, nắm chặt cổ áo anh ta.
Lúc đó, ba vị điều tra viên khác lo sợ rằng Triệu Ngọc sẽ làm ra hành động quá khích gì đó nên vội đi đến kéo hắn lại.
Thật không ngờ, lúc này, cửa phòng hỏi cung đột nhiên bị mở tung ra, Miêu Anh bước vội vào trong phòng, đồng thời lên tiếng ngăn ba vị điều tra viên lại.
“Các cậu ra ngoài trước đi!” Miêu Anh phẩy tay với họ, ba vị điều tra viên bèn bước nhanh ra khỏi phòng hỏi cung.
Triệu Ngọc nhìn thấy Miêu Anh đi vào, còn tưởng là cô đến phá rối. Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là, Miêu Anh cũng đi đến trước mặt Lưu Bằng Phi, đứng song song với Triệu Ngọc.
Đột nhiên nhìn thấy hai đại ma vương đứng trước mặt mình với ánh mắt dữ tợn, Lưu Bằng Phi khẽ nuốt ngụm nước bọt, cả người run lẩy bẩy!
“Đồng chí Triệu Ngọc, yên tâm đi!” Miêu Anh bóp chặt nắm đấm: “Toàn bộ camera giám sát đều đã tắt hết rồi!”
Một câu nói ngắn gọn của Miêu Anh đã khiến cho Lưu Bằng Phi phải rùng mình!
Triệu Ngọc nhìn Miêu Anh với vẻ ngạc nhiên, thật không hiểu cô đang có ý gì? Cô ta hỗ trợ cho mình như thế, không phải là để dụ mình ra tay đánh phạm nhân rồi hãm hại mình chứ?
Kết quả là, đèn xanh trên máy phát hiện nói dối loé lên một cái, sau đó lại vang lên một tiếng tút, đèn đỏ sáng lên.
Ồ...
Triệu Ngọc hiểu rồi, Lưu Bằng Phi và Lâm Mỹ Phượng thật sự không có gian tình gì cả, nhưng anh ta nói là không hiểu mình đang nói gì chính là đang nói dối!