Lưu Phong lập tức xin lỗi Tống Dẫn Hưu và liên tục giải thích với các ông lớn trong ngành rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Anh ta trở về nhà trong nỗi lo lắng.
Anh ta không ngờ rằng Lí Thanh Bạch lại có bệ đỡ mạnh mẽ như vậy, có quan hệ với Tống Dẫn Hưu. Dù hai người mới đóng chung một bộ phim, chỉ có thể xem là đồng nghiệp, vậy mà cô có thể khiến Tống Dẫn Hưu, một người rất thờ ơ với giới giải trí tìm nhiều người như vậy để giúp cô giữ thể diện.
Sau đó, anh ta tránh xa Lí Thanh Bạch, sợ rằng sẽ gặp rắc rối. Anh ta thậm chí còn xin lỗi những ông lớn mình từng đánh tiếng, khẳng định rằng đó chỉ là một hiểu lầm.
Lúc này, Lí Thanh Bạch vẫn chưa biết gì nhưng cô quyết định không bận tâm và để mọi việc diễn ra tự nhiên.
Bộ phim "Vượt qua thời gian" có rất ít cảnh của nữ ba, Lí Thanh Bạch thậm chí còn kết thúc sớm vài ngày do đạo diễn cắt bỏ vài cảnh quay để thêm đất diễn vào cho nam nữ chính.
Lí Thanh Bạch không có ý kiến gì, vì những cảnh do đạo diễn thêm vào thực sự nâng tầm bộ phim và cũng lý giải thêm cho vai nữ ba, kết thúc mở cũng tạo ra nhiều cuộc thảo luận hơn.
Vào ngày đóng máy cuối cùng của Lí Thanh Bạch, Khương Khinh còn đặc biệt mua tặng cô một bó hoa. Đó là một bó hoa cẩm tú cầu xanh, kèm theo vài bông hồng xanh, Lí Thanh Bạch rất thích và ôm lấy Khương Khinh.
"Cảm ơn, cô Khương Khinh."
Khương Khinh lắc đầu: "Đừng gọi là cô nữa, gọi chị là Khinh Khinh đi."
Lí Thanh Bạch cũng ngoan ngoãn gọi một tiếng "Khinh Khinh". Hai người không ở bên nhau lâu, nhưng từ lúc Lí Thanh Bạch đứng ra giúp mình Khương Khinh đã xem cô là bạn.
Cô là người đầu tiên giúp Khương Khinh vượt qua khó khăn, dù sau đó hệ thống vẫn trừng phạt cô ấy, buộc cô ấy phải quỳ suốt đêm trong biệt thự, không ngừng bị điện giật và các dụng cụ khác hành hạ.
…
Sau khi tạm biệt Lí Thanh Bạch, Khương Khinh kết thúc công việc và lái xe về nhà. Khi ra khỏi gara, cô thấy đèn phòng khách thường tắt nay lại sáng.
Bây giờ biệt thự chỉ có mình cô ở, trước đây cũng chỉ có cô và Tống Dẫn Hưu...
Tống Dẫn Hưu về rồi, chắc chắn là vậy. Nghĩ đến đây, Khương Khinh liền chạy về nhà.
Cô xoay nắm đấm cửa, thấy không khóa, tim cô dần đập nhanh hơn, niềm vui tràn ngập lồng ngực.
Cửa mở, cô nhìn thấy Tống Dẫn Hưu đang ngồi trên ghế sofa. Có lẽ anh vừa về, áo khoác còn chưa cởi, giày cũng chưa thay, lúc này đang nhẹ nhàng mân mê chiếc nhẫn đính hôn trên tay, không biết đang nghĩ gì.
Khương Khinh liền chạy đến, ngồi lên ghế sofa, nhìn kỹ một lúc rồi ôm chặt lấy anh. Anh ngạc nhiên, sau một lúc do dự, cũng ôm chặt cô trong lòng.
Khi ngẩng đầu lên từ lòng Tống Dẫn Hưu, mắt Khương Khinh đã ngấn lệ, vừa khóc vừa cười, thật sự khiến người ta đau lòng.
Bàn tay gầy gò nắm chặt góc áo của Tống Dẫn Hưu, sợ rằng anh sẽ biến mất trong giây tiếp theo.
"Sao lại khóc nữa rồi?" Tống Dẫn Hưu nhẹ nhàng lau nước mắt cho Khương Khinh, giọng ấm áp. "Có ai bắt nạt em à?"
Khương Khinh lập tức lắc đầu, nhưng sau đó lại bật khóc, đầu vùi vào lòng Tống Dẫn Hưu, gật đầu mạnh.
"Có người bắt nạt em, anh ơi, có người bắt nạt em." Giọng khóc nhè nhẹ khiến Tống Dẫn Hưu đau lòng, anh lúng túng không biết nói gì, chỉ có thể ôm chặt cô và vỗ nhẹ lưng.
Anh muốn hỏi cô dạo này thế nào, quay phim có suôn sẻ không. Nhưng những lời này lại nuốt vào trong lòng. Anh sợ nghe phải điều mình không muốn nghe, sợ cuộc sống của cô không thay đổi, sợ cô vẫn làm tổn thương anh như trước.
Ôm Khương Khinh vài phút, cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn anh với đôi mắt vẫn còn mờ hơi sương. "Anh… anh có đi nữa không?"
Giọng cô rụt rè, ánh mắt sợ sệt nhìn người bên cạnh. Tống Dẫn Hưu muốn nói rằng điều này không phụ thuộc vào anh, mà là phụ thuộc vào cô ấy. Nếu Khương Khinh không còn ngoại tình nữa, anh sẽ không rời đi.
Tống Dẫn Hưu nhìn cô, đôi mắt dịu dàng như nước hồ thu phản chiếu bóng hình của cô: "Khương Khinh, những chuyện xảy ra trong một năm qua đã gần như làm anh kiệt sức."
Giọng Tống Dẫn Hưu run rẩy, chân mày nhíu chặt, nghĩ đến những việc đã xảy ra, anh cảm thấy khó thở. "Anh có thể không đi, nhưng anh chỉ cần em làm một việc."
"Chung thủy với anh, với tình cảm của chúng ta." Đây là yêu cầu cơ bản nhất giữa hai người yêu nhau, nhưng anh lại phải cầu xin hết lần này đến lần khác, thậm chí từ bỏ nguyên tắc, cho cô vô số cơ hội.
Anh đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, dù Khương Khinh từ chối, anh cũng sẽ chấp nhận. Nếu cô thích cuộc sống này, anh sẽ để cô đi, cho cô tự do.
Nhưng điều anh không ngờ là Khương Khinh gật đầu không chút do dự. "Anh, em hứa với anh."
Nói xong, cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh, mặt đỏ bừng nhìn anh. Đây là một nụ hôn không mang theo dục vọng, Khương Khinh dành tất cả những gì trong sáng nhất cho Tống Dẫn Hưu.
Dù sau này hệ thống có dùng biện pháp gì với mình, cô cũng sẽ chịu đựng. Cô không thể để mất Tống Dẫn Hưu.
Tống Dẫn Hưu cũng bị câu trả lời dứt khoát của Khương Khinh làm cho nghẹn thở. Giống như một đứa trẻ bị đánh đòn nhận được một viên kẹo, anh sẽ trân trọng vô cùng.
Sau một năm chịu đựng nhiều chuyện, Tống Dẫn Hưu, khi nghe câu trả lời chắc chắn này, miệng anh nở một nụ cười nhỏ, thể hiện cảm xúc của mình. Đây là cơ hội cuối cùng anh dành cho cô, cũng là lần cuối anh đặt cược vào Khương Khinh. Nếu lần này anh thua, tất cả sẽ mất sạch.
...
Lí Thanh Bạch ăn xong bữa cơm đóng máy với Tiểu Tiểu bèn về nhà nằm trên sofa lướt mạng xem có gì hot không.
Ngón tay cô vuốt lên vuốt xuống trên điện thoại, toàn là quảng bá phim và ảnh đoàn phim, thật chán chết. Hệ thống chê bai: "Mấy người này coi vòng bạn bè thành weibo à."
Lí Thanh Bạch đáp: Đồng ý.
Khi Lí Thanh Bạch định tắt đi vì quá chán, cô thấy bức ảnh Khương Khinh đăng cách đây hai tiếng. Lí Thanh Bạch dừng lại ở bức ảnh đó.
Bức ảnh không phải ảnh phim hay quảng cáo. Mà là hai bàn tay đan vào nhau, cả hai đều đeo nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn đó, dù vài tháng nữa Lí Thanh Bạch cũng không thể quên được. Bàn tay kia có nốt ruồi trên ngón trỏ, cô cũng chưa quên, đó là tay của Tống Dẫn Hưu.
Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh vài phút, màn hình điện thoại tối dần, Lí Thanh Bạch như tỉnh mộng, vội vàng tắt điện thoại, vào phòng tắm.
Hệ thống lúc này cũng im lặng, cảm nhận được tâm trạng không muốn bị ai quấy rầy trong lúc này của chủ nhân.
Trong phòng tắm, vòi hoa sen đã mở nhưng không có hơi nước bốc lên.
Bây giờ đã là cuối thu, gió lạnh bên ngoài rít lên, căn nhà chưa lắp máy sưởi lại nằm ở mặt lưng, bước vào cảm giác như vào hầm băng.
Lí Thanh Bạch tắm bằng nước lạnh.
Nước lạnh chảy từ đầu xuống, cơn lạnh lẽo xộc thẳng vào tim, cơ thể cô không tự chủ mà run rẩy.
Chỉ mới vài giây, da cô đã tái nhợt, mạch máu hiện rõ, ngón tay bắt đầu tím tái.