Lí Thanh Bạch vội vàng quay đầu đi, lòng rối như tơ vò, lật từng trang kịch bản cho đến trang cuối cùng, có hoạt động chụp ảnh với fan may mắn, cô mới gấp kịch bản lại.
Không biết từ khi nào, người dẫn chương trình đã đi rồi, Hứa Ngộ ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc kính gọng vàng trên sống mũi cao phản chiếu ánh sáng.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Hứa Ngộ cười cười rồi gật đầu chào: "Đến lâu chưa?"
Anh ta đã ngồi nhìn cô vài phút rồi. Sau khi cởi áo khoác, vùng cổ và xương quai xanh trắng nõn của cô lộ ra, khiến yết hầu của Hứa Ngộ khẽ di chuyển, anh ta phải cố nén sự khác thường của mình, bình tĩnh nói chuyện với Lí Thanh Bạch.
"Chắc tầm nửa tiếng rồi." Lí Thanh Bạch khẽ gật đầu. Trường quay hơi lạnh khiến cô lại hắt hơi vài lần, muốn lấy chiếc áo khoác bên cạnh mặc vào.
Bỗng nhiên trên vai có thêm sức nặng, cô quay đầu, thấy Hứa Ngộ đã cởi áo khoác của mình và khoác lên người cô.
"Cảm ơn anh, tôi có áo khoác rồi." Lí Thanh Bạch định bỏ áo khoác xuống nhưng bị đôi tay lớn kia ngăn lại, đôi tay đặt lên vai cô, trong giây lát, cô cảm thấy tai mình ngứa ngáy.
"Không sao đâu, anh không lạnh mà," Hứa Ngộ nói rồi lấy một gói khăn giấy ra, đưa cho Lí Thanh Bạch, giọng quan tâm: "Em bị cảm hả?"
Đôi mắt đó nhìn cô khiến cô không thoải mái, như ánh mắt của kẻ săn mồi nhìn con mồi, dường như ngay lập tức sẽ nuốt chửng cô, nghiền nát cô.
Lí Thanh Bạch vì phép lịch sự nên kể cho Hứa Ngộ về việc cô bị sốt cao vài ngày trước. Trong suốt câu chuyện, ánh mắt của anh ta chưa từng rời khỏi cô.
Khi Lí Thanh Bạch cảm thấy mình sắp bị nhìn thủng một lỗ thì mọi người đã đến đông đủ và bắt đầu tổng duyệt.
Trong lúc đó, Tống Dẫn Hưu đứng ở góc xéo so với huớng Lí Thanh Bạch, nhìn cảnh hai người nói chuyện.
Anh khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lùng.
Khi Hứa Ngộ khoác áo khoác lên người Lí Thanh Bạch và thì thầm vào tai cô, cơn giận vô cớ trong lòng anh đã lên đến đỉnh điểm.
Anh bước nhanh về phía hai người nhưng rồi lại dừng lại, lặng lẽ lùi lại.
Anh nhận ra rằng mình cũng giống như Hứa Ngộ, chỉ là đồng nghiệp của Lí Thanh Bạch.
Anh không có quyền can thiệp vào việc cô hẹn hò với ai, thân thiết với người đàn ông nào.
Nhận ra thực tế này, anh cố gắng bình tĩnh lại cho đến khi có người gọi anh lên sân khấu tổng duyệt.
Ngoài đạo diễn, nam nữ chính, còn có nam phụ và một số diễn viên phụ, chỉ trong chốc lát, mọi người đã kín sân khấu, người dẫn chương trình đứng bên trái sân khấu bắt đầu đặt câu hỏi.
"Đây là những câu hỏi đang đứng đầu trên các nền tảng lớn. Hãy xem câu hỏi đầu tiên: Xin hỏi Ảnh đế Tống, khi quay 'Ẩn Tuyết', anh diễn giải nhân vật nam chính như thế nào?"
Câu hỏi đầu tiên dành cho Tống Dẫn Hưu, anh mỉm cười đáp: "Tôi cho rằng Giang Ẩn là người rất quyết đoán, khi đã quyết tâm sẽ nỗ lực hết mình, nội tâm cũng rất mạnh mẽ. Bao gồm cả việc không để Lục Tuyết chịu khổ cùng mình trước khi anh ta thành công."
Câu trả lời rất thuyết phục, người dẫn chương trình khẽ gật đầu và chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
"Câu hỏi thứ hai: Xin hỏi Lí Thanh Bạch, cảm giác khi quay phim cùng Tống Dẫn Hưu thế nào? Có phải cảnh nào cũng chỉ cần quay một lần không?"
Câu hỏi này Lí Thanh Bạch đã xem qua và trong đầu đã chuẩn bị sẵn cả bài văn dài để tán dương Tống Dẫn Hưu.
Cô hơi ngại ngùng liếc nhìn Tống Dẫn Hưu: "Tôi và thầy Tống lần đầu tiên hợp tác, lần đầu gặp nhau cũng ở đoàn phim, nhưng tôi đã biết anh Tống trong giới nổi tiếng vì sự tận tâm. Tôi luôn mong chờ được hợp tác với anh ấy."
"Trong bộ phim này, các cảnh diễn với thầy Tống hầu như đều chỉ cần một lần quay, đôi khi quay lại cũng là do trạng thái của tôi chưa tốt nhưng anh ấy chưa từng trách móc, vì vậy diễn chung với thầy Tống là một trải nghiệm rất thoải mái và vui vẻ."
Những lời tâng bốc này Tống Dẫn Hưu càng nghe càng cảm thấy không cười nổi. Sau khi hiểu rõ tính cách của Lí Thanh Bạch, anh càng cảm thấy đó là sự mỉa mai...
Đôi mắt của Lí Thanh Bạch từ lúc lên sân khấu chưa từng nhìn về phía anh, lúc thì nói chuyện với đạo diễn, lúc lại trò chuyện với Hứa Ngộ, không biết là đang nói gì.
Mặc dù hai người là nam nữ chính, đứng ở trung tâm sân khấu nhưng giữa họ luôn có một khoảng cách không rộng không hẹp khiến người dẫn chương trình nhận ra điều bất thường.
Người dẫn chương trình vỗ vai Lí Thanh Bạch, nhỏ giọng nói: "Thanh Bạch, đứng gần anh Tống một chút."
Cô ấy không dám yêu cầu Tống Dẫn Hưu, chỉ có thể nhờ Lí Thanh Bạch dịch lại gần.
Mặc dù Lí Thanh Bạch không vui, nhưng vì bộ phim này, cô vẫn dịch người, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn khắp nơi, không hề dừng lại trên người Tống Dẫn Hưu.
Thế là kết thúc buổi tổng duyệt một cách gượng gạo. Trong suốt buổi tổng duyệt, ngoài những lúc người dẫn chương trình gợi ý, hai người không có bất kỳ tương tác nào.
Tống Dẫn Hưu cũng hiểu rõ rằng, sau khi lớp giấy mỏng manh giữa họ bị xé toạc, không thể nào quay lại trạng thái đồng nghiệp trước đây.
Có lẽ sau khi bộ phim này kết thúc, họ sẽ như hai đường thẳng song song, không còn liên quan gì đến nhau.
Lúc này Ảnh đế Tống đã sớm quên mất việc mình từng bảo vệ cô.
...
Lí Thanh Bạch đang giúp sắp xếp đạo cụ thì Hứa Ngộ bước lại gần.
"Chỗ này sắp xong rồi, tối nay em có hẹn không?"
Cô vừa định lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Câu hỏi này chắc chắn là muốn rủ cô đi chơi.
"Thầy Hứa, tối nay tôi phải đi cùng trợ lý..."
"Thanh Bạch," Hứa Ngộ ngắt lời cô, tiến tới gần hơn, đôi mắt như hồ ly nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt: "Có ai từng nói em diễn vai nói dối rất tệ chưa?"
Cô chưa từng nghe vậy.
Lí Thanh Bạch bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Thật sự tôi có hẹn..."
Giọng điệu ngập ngừng khiến Hứa Ngộ vô cùng thích thú. Anh ta mở rộng cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy Lí Thanh Bạch, cằm đặt trên làn da lộ ra ở cổ cô: "Vậy sau khi buổi họp báo kết thúc, em có thể nhận lời mời của anh không?"
Hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Khuôn mặt của Lí Thanh Bạch dần ửng đỏ, tay phải có vẻ không muốn nhưng lại không thể đẩy Hứa Ngộ ra vì lực quá yếu.
"Thầy Hứa, anh ôm chặt quá rồi..."
Cô khẽ phản đối, nhưng Hứa Ngộ không nhúc nhích, dường như đang chờ câu trả lời của cô.
Lúc này, Tống Dẫn Hưu đang cầm áo khoác định rời đi lại nhìn thấy cảnh tượng này.
Lí Thanh Bạch và Hứa Ngộ đang ôm nhau bên cạnh lối thoát hiểm. Vì hiện tại chưa có nhân viên nào ra về nên hầu như không ai chú ý đến, cô còn đang thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ người đầu tiên đi về lại là Tống Dẫn Hưu, khi Lí Thanh Bạch nhìn rõ người bước tới là ai, đầu óc cô trống rỗng, vội vã vỗ vai Hứa Ngộ.
"Thầy Hứa, thả tôi ra, có người đến..."
"Thanh Bạch, em nhận lời mời của anh chứ?" Hứa Ngộ ôm chặt hơn, đến mức Lí Thanh Bạch cảm thấy khó thở, cô hít một hơi sâu rồi đáp lại một tiếng ừ.
Ngay lập tức, bức tường chắn không khí biến mất, Lí Thanh Bạch cũng rời khỏi vòng tay của Hứa Ngộ.