Trong lúc Tống Dẫn Hưu đánh gã đàn ông kia, Lí Thanh Bạch vịn vào tường từ từ đứng dậy. Cổ chân trái của cô bị gã kia kéo và bóp chặt đến tím tái, không còn chút sức lực, chỉ có chân phải miễn cưỡng chống đỡ toàn bộ cơ thể. Hai cánh tay của cô may mắn không bị tổn thương quá nhiều, vẫn có thể bám vào tường để đứng lên.
Lúc này, mắt của Tống Dẫn Hưu đã đỏ ngầu, khóe mắt cũng nhuộm màu đỏ, từng cú đấm nặng nề đập vào mũi gã đàn ông. Gã nhanh chóng bị đánh đến máu me đầy mặt, mất khả năng phản kháng.
Lí Thanh Bạch cách hai người chỉ hơn một mét, nhưng mỗi bước đi của cô đều vô cùng khó khăn. Cô phải cố gắng lắm mới bước được tới chỗ Tống Dẫn Hưu, nức nở nói: "Tống Dẫn Hưu, đừng đánh nữa, gọi cảnh sát đi."
Nhìn thấy gã kia đã gần như hấp hối, chỉ còn thoi thóp, nếu cứ tiếp tục đánh thì có lẽ gã sẽ chết mất. Cô không muốn Tống Dẫn Hưu vì cô mà phải gánh tội.
Nhưng Tống Dẫn Hưu dường như đã không còn nghe thấy gì nữa. Trong lòng anh chỉ còn một ý nghĩ, giết gã.
Khi thấy gã đàn ông kia sắp lịm đi, Lí Thanh Bạch gần như hét lên: "Tống Dẫn Hưu! Chúng ta báo cảnh sát đi, đừng đánh hắn nữa."
Câu nói này dường như đã tiêu hao hết sức lực của Lí Thanh Bạch, cô không chống đỡ nổi, một lần nữa ngã quỵ xuống.
Câu nói đó khiến Tống Dẫn Hưu đột nhiên tỉnh táo lại. Anh nhìn bàn tay phải của mình dính đầy máu, từng giọt máu nhỏ xuống sàn gạch, gã đàn ông trước mặt đã trợn trắng mắt và dường như sắp tắt thở. Anh buông tay khỏi cổ áo gã và quay lại, thấy Lí Thanh Bạch ngã xuống đất, tay trái ôm ngực, tay phải khẽ chạm vào cổ chân tím tái, khuôn mặt đầy máu lẫn nước mắt.
Anh lại hoảng hốt, sự căm phẫn trong lòng chuyển thành sự thương xót. Anh nhẹ nhàng lau sạch mặt cô, đỡ cô đứng dậy.
Đôi tay bầm tím của cô cố gắng bám vào cánh tay anh, đầu ngón tay đã tái nhợt. Khi đứng lên, Lí Thanh Bạch choáng váng, cố gắng giữ thăng bằng cơ thể đang lung lay.
"Tống Dẫn Hưu, gọi cảnh sát đi."
Cô nói, giọng vẫn nức nở, cổ họng khàn khàn, miệng bị thương, mỗi lần nói là một lần đau đớn.
Người đàn ông trước mặt im lặng gọi điện, tóm tắt tình hình và cung cấp địa chỉ.
Đồn cảnh sát gần đây chỉ cách khoảng hai cây số, khoảng năm phút là đến nơi.
Tống Dẫn Hưu định đợi cảnh sát đến rồi mới đưa Lí Thanh Bạch đi bệnh viện, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô đẫm mồ hôi, cả cơ thể gần như đổ vào anh, không thể đứng vững, sau khi suy nghĩ kỹ, anh quyết định gọi cho Hứa Ngộ.
Hứa Ngộ sống ở thành phố B, có lẽ giờ này anh ta vẫn chưa về nhà.
"A lô."
Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã vang lên tiếng gió và thi thoảng có tiếng còi xe, chắc anh ta đang trên đường về nhà.
"Hứa Ngộ, tới ngay khách sạn tôi đang ở, tầng 5, Lí Thanh Bạch bị tấn công rồi, tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện. Cảnh sát sẽ đến trong khoảng năm phút nữa, anh ở lại chờ họ."
Sau khi giải thích ngắn gọn tình hình, người đàn ông bên kia im lặng một lúc, chỉ ừ nhẹ rồi tắt máy.
Tống Dẫn Hưu bỏ điện thoại xuống, ngước lên định bế Lí Thanh Bạch đi bệnh viện.
"Đừng!"
Lí Thanh Bạch đột nhiên mở to mắt, đẩy mạnh Tống Dẫn Hưu ra.
Bị đẩy ra, anh còn chưa kịp phản ứng, va vào tường, ngay sau đó một con dao găm lướt qua cánh tay của Lí Thanh Bạch, máu lập tức bắn ra.
Gã đàn ông kia trong lúc Tống Dẫn Hưu gọi điện đã lảo đảo đứng dậy, móc từ túi ra một con dao găm dùng hết sức lao tới hai người.
Lí Thanh Bạch dù đang bị đau nhưng nhìn thấy gã đàn ông như ác quỷ lao tới, tay cầm dao, không có thời gian phản ứng, cô chỉ biết hét lên và đẩy Tống Dẫn Hưu sang một bên. Cô không muốn vì cô mà ai đó bị thương.
Gã đàn ông kia chỉ còn chút sức tàn, dao vừa chạm vào tay của Lí Thanh Bạch đã ngã xuống, mặt đầy máu, nằm bất động, không rõ là chết hay ngất.
Tay trái của Lí Thanh Bạch không ngừng chảy máu. Dù Tống Dẫn Hưu ngay lập tức lấy áo khoác buộc chặt vết thương nhưng lượng máu chảy ra vẫn khiến anh run rẩy.
Người trong lòng anh đã ngất xỉu, mất ý thức, nằm im trong vòng tay anh.
Cô đã cố gắng quá lâu, không thể chịu đựng thêm nữa, đầu óc căng thẳng và đau đớn trên cơ thể hành hạ cô.
Khi Lí Thanh Bạch tỉnh lại lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên xe cứu thương, mắt vẫn mờ mịt không nhìn rõ được mọi thứ.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, có lẽ cô đã tới bệnh viện.
Cô nghe thấy tiếng thở gấp trên đầu, ngước lên thấy Tống Dẫn Hưu đang nhíu mày, mồ hôi đầy trán, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.
Chỉ vài giây sau, cô đã được đưa lên giường bệnh.
Đặt cô lên giường xong Tống Dẫn Hưu mới phát hiện cô đã tỉnh.
"Lí Thanh Bạch, đầu còn đau không?"
Lí Thanh Bạch không muốn khóc nữa, dù sao nước mắt cũng đã cạn, trong mắt còn ứ máu, đau muốn chết, nhưng câu hỏi quan tâm của Tống Dẫn Hưu khiến cô không thể kìm nén.
Giọng anh đầy cẩn trọng, giọng nói bởi cuộc ẩu đả khi nãy còn chưa bình tĩnh lại, hơi run rẩy, thậm chí còn có chút nghẹn ngào.
"Đau... toàn thân đều đau..."
Câu nói này như được nhả ra qua kẽ răng, từng chữ đều khó khăn, trong miệng còn thấy vết máu.
Nghe vậy, Tống Dẫn Hưu cúi đầu xuống giường bệnh, đau khổ nhíu mày.
Giá như anh cùng cô trở về, cô đã không phải chịu khổ thế này.
Bác sĩ trực ban vào kiểm tra vết thương trên người cô.
Cổ chân bị tổn thương mô mềm, ngón tay bị gãy, cánh tay bị thương, mặt phải sưng, khóe miệng chảy máu, đầu nghi ngờ bị chấn thương nặng.
Thấy vậy, bác sĩ gọi y tá vào khâu vết thương trên tay Lí Thanh Bạch.
Quan trọng nhất bây giờ là cầm máu.
May mắn là khi gã đàn ông lao tới đã không còn nhiều sức nên không gây thương tổn đến cơ bắp bên trong.
Trước khi khâu, bác sĩ tiêm thuốc tê cục bộ, khoảng năm phút sau thuốc đã phát huy tác dụng, Lí Thanh Bạch không còn cảm giác đau ở cánh tay nữa.
Vết thương dài khoảng sáu centimet, ít nhất phải khâu tám, chín mũi.
Tống Dẫn Hưu ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm tay kia của cô: "Đừng sợ, bây giờ không ai có thể làm hại em nữa." Giọng anh nhẹ nhàng vô cùng.
Lí Thanh Bạch gật đầu, khóe miệng phải sưng khiến cô không muốn nói chuyện, huống chi bác sĩ còn đang khâu vết thương trên tay cô.