Tần Vân Thăng đến, là bởi anh ấy thuộc dạng người ỷ vào da mặt dày mà đột kích bất ngờ. Dù Văn Tê Hạc vốn không thích bị người khác xâm phạm không gian riêng tư, nhưng vì trên đầu Tần Vân Thăng có danh nghĩa giám sát, nên anh ấy cứ thế cầm theo hai chai rượu vang đỏ đến cửa, ai ngờ liếc mắt một cái đã thấy được một bất ngờ lớn đến nhường này.
Cho đến khi bị Văn Tê Hạc lôi ra khỏi tòa chung cư, Tần Vân Thăng vẫn giữ vẻ mặt uất ức, ôm ngực:
"Văn Tê Hạc, cậu thật quá đáng, lần trước anh em hỏi cậu, sao cậu không nói chứ! Chỉ một tuần thôi, chỉ một tuần mà cậu đưa người ta vào nhà ở luôn rồi!”
Văn Tê Hạc liếc nhìn Tần Vân Thăng, một tay đè vai anh ấy đẩy vào xe, tay còn lại chống lên cửa xe, cúi người nhìn xuống.
"Thứ nhất, người vừa nói thích, ngày hôm sau đã dẫn cô gái khác đi tiệc rượu, lên giường, sau đó lại tỏ ra bình chân như vại giống cậu mà còn dám trách người khác là vô liêm sỉ, đúng là rất có dũng khí đó."
Tần Vân Thăng nhíu mày:
"Người của công ty, đưa đi xã giao thôi mà, còn về chuyện sau đó... đều uống say rồi, theo như nhu cầu thôi, tôi cũng không tệ bạc hay vô liêm sỉ."
Văn Tê Hạc chẳng thèm để ý giải thích đó, thấy Tần Vân Thăng có ý định ra khỏi xe, không nói lời nào mà đóng cửa lại, cách cửa sổ xe nói:
"Tiếp theo, tự mở lại tin nhắn mà xem, tôi không chỉ trả lời, mà còn trả lời hẳn bốn tin."
Vì sự xen ngang của Tần Vân Thăng, cuộc nói chuyện về kế hoạch công việc sau bữa ăn giữa Văn Tê Hạc và Thời Huỳnh hiển nhiên không thể tiếp tục, tâm trạng của Văn Tê Hạc đột nhiên có chút không vui, anh lười biếng bày ra động tác mời:
"Cuối cùng, về xem lại chủ ngữ của câu dọn vào nhà đi."
Tần Vân Thăng ngồi trong xe, nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Văn Tê Hạc, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, mở điện thoại, lướt tìm lịch sử trò chuyện giữa hai người, cười ha hả, gõ mạnh vào điện thoại như thể đó là Văn Tê Hạc, gõ từng chữ:
[Bốn tin nhắn cậu trả lời, ba tin đều là mắng tôi!!! Cậu đúng là đồ súc sinh!!!]
[Đối phương đã bật xác minh bạn bè…]
Tần Vân Thăng: "… Chết tiệt!"
---
Tối thứ ba, Hà Lam và Khúc Thanh Trú mang theo đồ ăn Nhật đóng gói, cùng đến thăm "bệnh nhân" Thời Huỳnh. Khi Hà Lam hỏi về diễn biến tiếp theo của câu chuyện cua hoàng đế, Thời Huỳnh chỉ đơn giản kể lại với hai người với vẻ mặt khó diễn tả.
"Sống chung?"
Hà Lam suýt phun ra miếng sò điệp vừa bỏ vào miệng, ôm bụng cười ha hả, khiến Sandwich trong lòng bị dọa meo một tiếng rồi chạy mất:
"Ha ha ha ha, Tần Vân Thăng đúng là dám nói ha ha ha ha, đúng rồi, nhắc đến sống chung, Văn Tê Hạc có phản ứng gì không?"
"Không nhìn ra, nói xin lỗi xong là đẩy người ta ra khỏi căn hộ rồi." Thời Huỳnh rót một ly rượu sake, ngước mắt nhìn Hà Lam: "Cậu quen Tần Vân Thăng à?"
Hà Lam nói:
"Hồi tiểu học từng học cùng một trường quốc tế, cấp hai thì mình rời thành phố Nam rồi, anh ta về thành phố Nam được một năm chưa?"
Nghe vậy, Thời Huỳnh gắp một miếng cá hồi, chấm chút nước tương, suy tư:
"Kỳ lạ thật, lúc đó mình thấy giọng anh ta quen lắm, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra."
"Công việc của cậu đôi khi sẽ phải gặp hàng chục người một lúc, không nhớ ra cũng bình thường, lại nói, không nhớ ra, chứng tỏ anh ta không quan trọng với cậu." Khúc Thanh Trú có vẻ rất có kinh nghiệm: "Đúng rồi, Văn Tê Hạc nói xin lỗi nhưng không giải thích rõ trước mặt ba người với Tần Vân Thăng rằng hai cậu chỉ là hàng xóm à?"
"Nếu nói trước mặt ba người thì hẳn sẽ ngượng ngùng lắm." Thời Huỳnh xoa mặt, dù sao cô cũng thấy ngượng: "Mình về nhà chưa bao lâu, thì anh ấy đã nhắn tin trên Wechat, nói rằng đã giải thích với Tần Vân Thăng rồi, rất xin lỗi vì đã khiến mình bị hiểu lầm."
Khúc Thanh Trú linh cảm có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng không thể nói ra được ngay lập tức.
Sau khi ăn xong đồ Nhật, Hà Lam và Khúc Thanh Trú quyết định ở lại ngủ, thấy cả ba vẫn còn tỉnh táo, Thời Huỳnh cầm điện thoại lên lắc lắc:
"Chúng ta vào chơi mật thất đi?"
"Được được được, chơi mật thất, chơi bản mới ra mật thất tại bệnh viện đi, k1ch thích lắm."
Khúc Thanh Trú kiểm tra danh sách các phó bản:
"Mật thất bệnh viện chỉ có tổ đội 5 người và 7 người, chúng ta phải mời thêm hai người nữa."
"Lam Lam hỏi Tiểu Úc xem có chơi không, mình sẽ hỏi thử trong diễn đàn." Thời Huỳnh vừa hỏi trong diễn đàn, ngay lập tức đã có người nhảy vào: "Blank nói chơi, King... nhắn tin riêng lặng lẽ dụ cậu ta, đừng để Blank biết trước khi tổ đội, cậu ta đã bị chặn rồi ha ha ha."
"Tiểu Úc không chơi, mời hai người họ đi."
"Được."
Thời Huỳnh lập đội, gửi liên kết cho từng người, sau đó nằm trên giường, vào giao diện trò chơi:
“Đúng rồi, Thanh Trú, lần trước cậu và King hợp tác giải đố trong mật thất lâu đài cổ có thuận lợi không?"
"Lần trước là em họ anh ấy chơi thay, chơi theo kiểu đấu đá lung tung, nhưng lại đâm trúng ngay điểm yếu, mất một giờ là xong."
Thời Huỳnh bật cười, quay đầu nhìn Hà Lam:
"Lam Lam, để mình kể cho cậu nghe, King rất thích dùng biến đổi giọng, nếu lát nữa cậu nghe thấy…"
"Alo alo alo, nghe được không?" King mở màn chào hỏi, rồi quay lại phàn nàn với ba người Thời Huỳnh: "Để mình nói cho các cậu nghe, Blank lúc chơi mật thất thường tự một mình rời đi, các cậu phải đề phòng anh ta đấy, hiểu không?"
Game “Sinh tồn tại mật thất” tuy là trò chơi hợp tác theo nhóm, nhưng có chế độ tự do, đôi khi sẽ có những người chơi đâm lén đồng đội, nếu một người chơi tự giải đố và rời khỏi phòng giải đố trong 1 giờ, điểm số của đồng đội còn lại sẽ giảm một nửa.
[King: Blank, chấp nhận lời mời kết bạn trên Wechat đi, tôi sẽ không nói lung tung nữa.]
Dòng tin nhắn của King nằm im trên kênh chat của nhóm suốt năm phút, Blank vẫn chẳng buồn trả lời một chữ dù trên danh sách đội nhóm, avatar của Blank sáng lên, chứng tỏ anh ấy đang online, nhưng lại lờ đi tin nhắn.
Hà Lam chậc lưỡi, nghiêng đầu hỏi Thời Huỳnh:
"Anh ta dùng biến giọng à?"
"Giọng thật đấy."
Thời Huỳnh đờ đẫn trả lời, hơn nữa, bản thân cô cũng đã nghe giọng ấy một lần vào cuối tuần trước, khó trách sẽ cảm thấy quen tai, bởi không chỉ là giọng mà ngay cả ngữ điệu độc đáo của Tần Vân Thăng, chẳng ai có thể bắt chước được.
"Cả ba chúng ta ở chung phòng, tôi sẽ không bật mic, nhắn tin thôi." Thời Huỳnh lo lắng về cách chơi của mình trong mật thất, sợ một ngày nào đó Tần Vân Thăng sẽ tiết lộ mọi chuyện với Văn Tê Hạc, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn có một hy vọng xa vời, hy vọng rằng Văn Tê Hạc cùng anh trai nhỏ có liên hệ với nhau. Vậy nên cô chỉ mong trong lòng Văn Tê Hạc, cô không cầu chính diện, chỉ cần là một người bình thường là đủ.
Mở đầu mật thất bệnh viện là một tấm biển đầy máu me treo trước cửa, khiến tim Thời Huỳnh đập nhanh hơn, rõ ràng mật thất họ chơi là một mật thất kinh dị, đẫm máu. Quả nhiên, ở diễn biến tiếp theo, những bệnh nhân bị tra tấn hàng năm bởi thí nghiệm bí mật của bệnh viện đã vùng dậy phản kháng, hợp lực cắn xé bác sĩ, biến cả bệnh viện thành địa ngục zombie.
Thời Huỳnh, Khúc Thanh Trú và Blank xuất hiện đồng thời trong phòng giam nơi các bệnh nhân từng bị giam cầm, trên tường hiện lên đếm ngược, nếu hết thời gian mà họ chưa thoát ra khỏi phòng, họ sẽ chết dưới tay bệnh nhân và bác sĩ bị zombie hóa, game over.
Hà Lam: "Mình và King đang ở phòng giam tầng ba."
King: "Chia làm hai nhóm, Blank đi lẻ sao?"
[Blank: Tầng hai, có mật mã bốn số cần giải, trên bàn có một nhạc phổ, nhưng không được đầy đủ.]
Sáng sớm 6 giờ, Văn Tê Hạc kết thúc công việc của mình, trở về nhà cũ của nhà họ Văn ở nước ngoài, vừa mới tắm rửa xong, liền nhìn thấy Sandwich đang kéo người lập đội trong diễn đàn mật thất, anh không rõ mình đã ôm tâm tình gì nhưng đã đồng ý tham gia.
Nhưng dù không tin sẽ trùng hợp gặp Thời Huỳnh, anh vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội, sau khi trả lời, Văn Tê Hạc chia sẻ hình ảnh bản nhạc phổ trong nhóm.
[Blue: Nhanh nhanh nhan, tuyển thủ cấp tám @Sandwich]
Thời Huỳnh bịt miệng Hà Lam, ngăn không để cô kêu lên, cảnh cáo trừng mắt liếc Hà Lam một cái, rồi sau đó gõ bốn chữ cái trong nhóm: "ASCH."
"Ôi trời! Còn chưa đến một phút? Mật mã chỉ có một lần thử thôi, nếu nhập sai là bị kẹt ở trong đấy luôn, chúng ta phải cẩn thận…"
Ngay giây tiếp theo, thông báo hệ thống xuất hiện, những lời còn lại của Tần Vân Thăng, đột nhiên im bặt.
[Hệ thống thông báo: Blank đã giải mã thành công, chúc mừng Sandwich, Qu, Blank đã thoát khỏi mật thất cấp B1, hãy tiếp tục cố gắng.]
Tần Vân Thăng sững sờ, ngay sau đó liền điên lên, giọng gần như hỏng mất:
"Blue, chúng ta đâu có cùng phòng với họ, tại sao cậu lại dùng ASCH để giải khoá làm gì!!"
Hà Lam: "Khốn nạn, mừng hụt rồi."
"Dù bị kẹt và phải ngồi đây chờ một giờ, nhưng tôi vẫn tò mò, Sandwich cậu dựa vào đâu để đưa ra đáp án ASCH, đúng là khoảnh khắc rực rỡ đấy."
[Sandwich: Bản nhạc <Carnaval> của Schumann, một tác phẩm điển hình về mật mã âm nhạc.]
[Sandwich: Tôi sai rồi!]
Trong lúc Thời Huỳnh gõ phím, nhân vật cô điều khiển loạng choạng lảo đảo, không để ý mà đụng phải bẫy rập, cả ba người vừa thoát khỏi mật thất 1 đã lập tức rơi thẳng xuống, bị một đám zombie NPC đuổi theo cắn xé, may mắn là trang bị của cả ba đều có trang phục cấp 4S, lượng máu và lượng dame đều đủ để cầm cự, nếu không họ đã toi mạng rồi.
Do bị kẹt lại, Hà Lam chán chường bèn chen vào giữa Thời Huỳnh và Khúc Thanh Trú, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, rồi lại ha ha ha ha cười to khi thấy Thời Huỳnh lảo đảo vấp phải bẫy:
"Cưng à, cậu giỏi thật đấy, chân đau mà mang vào cả trong game à?"
Cái bẫy rõ ràng đến mức như thể có dòng chữ nổi bật: Đạp lên đi!
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Thời Huỳnh liếc nhìn Hà Lam, không tiếng động uy hiếp:
"Câm miệng."
Sau khi giải mã phòng giam trong mật thất 1, họ lẽ ra phải đến phòng phẫu thuật ở mật thất 2, nhưng thao tác "hơi lỗi" của Thời Huỳnh đã khiến cả ba rơi thẳng xuống mật thất 4, toàn bộ mật thất trước và sau đều bị khóa, khiến độ khó tăng gấp mười lần.
Văn Tê Hạc nghe tiếng cười của Hà Lam trong game, tim anh chợt đập mạnh, đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy đẩy hàm răng, gõ tin nhắn hỏi:
"Sandwich bị trẹo chân à? Nghiêm trọng không?"
[Sandwich: Không nghiêm trọng.]
Tuy rằng Thời Huỳnh thắc mắc khi thấy Blank, người luôn ít nói lại hỏi thăm mình, nhưng sợ Tần Vân Thăng thấy tin nhắn này mà phát hiện mình và Sandwich là một, nên cô vội đáp lại, rồi thêm một câu nữa:
[Sandwich: Buổi trưa lúc xuống cầu thang, bước hụt bậc cuối, còn chưa sưng lên, không nghiêm trọng đâu.]
"Há, không nghiêm trọng thì tốt rồi, chỉ có suýt dẫm phải bẫy thôi, sao không để zombie bao vây Blank luôn nhỉ." Tần Vân Thăng vì Văn Tê Hạc xóa bạn tốt WeChat đồng thời kéo đen số điện thoại của mình mà rất bất mãn:
"Blank, tình anh em của tôi đúng là cho chó ăn rồi, uổng công tôi quá!"
Hà Lam: "Ọe."
[Blank: Cậu tay không cho chó ăn à?]
[Sandwich: Phụt.]
[King: ...]
Ban đầu, Thời Huỳnh nghi ngờ rằng Blank, người bị Tần Vân Thăng kéo vào đội có thể là Văn Tê Hạc, nhưng khi thấy dòng tin nhắn đầy châm chọc "đi tay không mà cho chó ăn" kia xong, Thời Huỳnh cảm thấy hẳn là không phải. Không nói đến việc Văn Tê Hạc đã ra nước ngoài, chênh lệch múi giờ, anh sẽ không chơi game trong giờ làm việc, chỉ nhìn vào giọng điệu đầy mỉa mai đó, đã thấy không giống phong cách của Văn Tê Hạc.
[Blank: Trên tường có vài bức tranh, đến xem đi @Sandwich]
[Sandwich: Ok.]
Hà Lam nghiêng đầu dụi vào vai Khúc Thanh Trú, gõ phím tám chuyện:
"Sao Blank chỉ tag riêng anh Thời thế nhỉ?"
Khúc Thanh Trú kéo màn hình xuống, nhìn vào góc tường treo đầy tranh sơn dầu, Thời Huỳnh điều khiển nhân vật ngước lên ngắm tranh, tìm kiếm manh mối có khả năng, còn Blank, người vừa nhanh chóng lật tìm manh mối ở mật thất trước đó đang lợi dụng chiều cao của nhân vật để lặng lẽ nghiêng người nhìn Thời Huỳnh.
[Thanh Trú: Tôi đoán là chơi với bạch kim rồi.]
Hà Lam liếc nhìn, cười thầm:
“Có thể là sự tương phản trước sau của anh Thời quá thu hút người khác.”
Văn Tê Hạc vừa nhìn Thời Huỳnh, vừa liếc qua các dòng tin nhắn trong nhóm, nhìn dòng tin nhắn bổ sung của Thời Huỳnh:
[Buổi trưa lúc xuống cầu thang, bước hụt bậc cuối, còn chưa sưng lên, không nghiêm trọng đâu.]
Anh bật cười thành tiếng, trong đôi mắt đen láy lấp lánh chút sung sướng.
Một lúc lâu sau, ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vài lần lên nhân vật có ID Sandwich, nói khẽ:
“Thời Huỳnh, cô bị lộ rồi.”
--------------------
Lời tác giả:
Thời Bảo: Tôi thật thông minh, mới bổ sung vài câu giải thích đã che đậy được danh tính của mình!