Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 21: Chương 21




Một ngày chủ nhật cuối tháng Sáu, triển lãm của S&D ở thành phố Nam khai mạc long trọng.

S&D, thành lập được sáu năm, đã để lại dấu ấn rực rỡ trong lĩnh vực 3D, ngành y tế, hàng không vũ trụ, tài chính và các ngành khác đều có sự hợp tác chặt chẽ với công ty, tháng trước, họ đã tổ chức triển lãm tại mười lăm thành phố thuộc bốn quốc gia, không ngừng mở rộng quảng bá công nghệ in 3D.

Triển lãm cuối cùng của S&D sẽ được tổ chức vào 10 giờ sáng chủ nhật, tại khách sạn Long Loan ở thành phố Nam.

[Có một đàn Xì Trum…]

Thời Huỳnh buồn ngủ xốc tấm chăn trắng tinh lên, duỗi tay dụi dụi mắt, ngây ngốc ngáp dài một cái, rồi cầm điện thoại lên xem giờ, mới 00:08:30.

“Chào buổi sáng, anh trai nhỏ.” Nói xong, Thời Huỳnh tắt đoạn nhạc Xì Trum đang vang lên đầy nhiệt tình của người nào đó, tiện tay ném điện thoại lên đầu giường, lê dép lê đi vào phòng tắm để tắm rửa, rửa mặt.

Khách sạn Long Loan nằm ở khu Bảo Dương, còn chung cư Thương Minh mà Thời Huỳnh sống nằm ở khu Bạch Chu, hai nơi cách nhau hai khu, Thời Huỳnh không muốn mất thời gian lái xe vào sáng sớm, nên tối qua đã mang theo gối đầu, đặt một phòng suite tại khách sạn Long Loan, thoải mái dễ chịu ngủ đến sáng.

Bữa sáng của khách sạn được đưa đến đúng 9 giờ, trên xe phục vụ là từng đ ĩa sứ trắng bày ra các món ăn mà Thời Huỳnh đã gọi, bánh xốp, trứng cuộn, cháo cá lát, kèm theo một ly sữa chua, một phần trái cây theo mùa và một đ ĩa nhỏ các loại hạt.

“Kẹo trái cây?” Thời Huỳnh vừa nhìn đã thấy chiếc hộp thủy tinh ngập tràn màu cam vàng của kẹo cam, cảm thấy ngạc nhiên, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ tại khách sạn: “Kẹo trái cây này là quà tặng sao?”

Nghe vậy, nhân viên phục vụ hơi sững sờ, nghĩ lại cuộc điện thoại của cấp trên tối qua, khẽ gật đầu:

“Đúng vậy, quý khách thích chứ ạ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Thích lắm.” Thời Huỳnh ngồi xuống, một tay bóc một viên kẹo cam, ném vào miệng: “Tôi có thói quen ăn một viên kẹo vào mỗi buổi sáng, tối qua lại quên mua mất, cảm ơn món quà nhỏ của khách sạn.”

Người phục vụ trong lòng đã đoán được đôi chút, bất giác ngẩng lên quan sát kỹ Thời Huỳnh, dù để mặt mộc, làn da cô vẫn trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp không thua kém gì các ngôi sao trên TV, cử chỉ ưu nhã thong dong, có thể thấy cô có một nền tảng giáo dục rất tốt:

“Quý khách có cần thêm gì không ạ?”

“Không cần nữa, anh đi làm việc của mình đi.”

“Chúc quý khách dùng bữa ngon miệng.”

Thời Huỳnh ăn vài muỗng cháo, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn trong nhóm Wechat, lúc kéo xuống dưới, cô khẽ nhíu mày, bên trong đã có ba tin nhắn, một tin nhắn từ hôm kia, hai tin nhắn từ hôm qua.

[Vương Úc Sâm: Ngày mai tôi về thành phố Nam, ra ngoài ăn một bữa cơm không?]

[Vương Úc Sâm: Đã về rồi, công việc mệt chết đi được, tối nay có rảnh, dẫn bạn trai của cậu tới ăn một bữa cơm? Tôi xem thử mắt thẩm mỹ của cậu thế nào.]

[Vương Úc Sâm: Lớp trưởng, trả lời tôi đi mà, mỗi lần nói chuyện với cậu tôi cứ như đang độc thoại vậy.]

Trước đây, Thời Huỳnh nghĩ, chỉ cần đối phương không chủ động nói thích mình, cô sẽ không cần tự mình đa tình, nhưng sau hai lần tiếp xúc với Vương Úc Sâm, Thời Huỳnh bắt đầu băn khoăn liệu có phải cô đang tự mình đa tình quá hay không.

Một lúc lâu sau, Thời Huỳnh trả lời tin nhắn của Vương Úc Sâm, nội dung đại khái là cô đang hoàn thiện dự án, rất bận, sau này có cơ hội sẽ hẹn gặp.

Bình thường trong vòng tròn bạn bè của Thời Huỳnh cũng có những người bạn khác giới, nhưng khi ở cùng họ, cô luôn thấy rất thoải mái, ngược lại, sau hai lần tiếp xúc với Vương Úc Sâm, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên một cách kì lạ.

Sau khi ăn sáng xong, Thời Huỳnh trang điểm, thay đồ, nhìn vào chai nước hoa màu bạc trên bàn, trên mặt cô bất ngờ hiện lên một chút đỏ ửng, rồi nhanh chóng lan đến vành tai, thậm chí cả xương quai xanh cũng đỏ lên.

“Nước hoa rất thơm.”

Những lời trong giấc mơ tối qua của cô, lúc anh trai nhỏ nói chuyện, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở ấm áp vương mùi hương gỗ tựa dòng nước suối lạnh từ núi tuyết, chợt len lỏi trong trái tim cô.

Sự ái muội giữa hai người bỗng chốc lan tràn.

Lớp lớp đan xen.

Thời Huỳnh vỗ nhẹ vào mặt mình, ngừng suy nghĩ lung tung, sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô rời khỏi phòng suite, đã là 9 giờ rưỡi. Thời Huỳnh đi thẳng vào thang máy xuống tầng một của sảnh tiệc. Vừa đến nơi, cô đã thấy Chu Kha Phàm cùng Dương Lập cũng vừa mới ngồi xe tới nơi.

Chu Kha Phàm và Dương Lập là hai thực tập sinh duy nhất của tổ một tổ hai, cũng là hai người mới đi theo Thời Huỳnh từ đầu đến cuối trong hạng mục của S&D. Thời Huỳnh là tổ trưởng, cảm thấy cần dẫn họ đến buổi triển lãm để học hỏi, tích lũy kinh nghiệm.

“Chào buổi sáng, hai đứa đã ăn sáng chưa?”

Thời Huỳnh vẫy tay chào hai người, nghĩ nếu họ chưa ăn thì cô sẽ dẫn họ đến nhà hàng buffet ăn chút gì đó, người bên phía đối tác không cần phải chuẩn bị sớm như bên phía công ty chính, không cần có mặt sớm để chuẩn bị ổn thoả tại các vị trí.

“Bọn em đã ăn trên đường rồi.” Dương Lập trông trắng trẻo mũm mĩm, nhìn qua rất có phúc khí, giọng nói mềm mại như bông: “Em với Kha Phàm mua bánh rán giò và cháo quẩy ăn, anh Thời ăn chưa?”

“Ăn rồi, nếu đều ăn rồi, chúng ta cùng vào đi thôi.”

Tối qua khi người của S&D bố trí hiện trường, Thời Huỳnh cũng có mặt, nên dẫn hai người quen cửa quen nẻo đi thẳng vào bên trong, dọc đường đi là đủ loại thiết bị và sản phẩm in 3D được trưng bày, làm người ta hoa cả mắt.

Trong đó có tổng cộng bốn trạm thuyết minh, mỗi người hướng dẫn cần thông thạo cả tiếng Anh và tiếng Pháp, dù sao trong số những vị khách quý mà S&D mời đến, hai quốc gia này chiếm tỷ lệ khá lớn.

“Này, thẻ công tác.”

Thời Huỳnh đưa hai chiếc thẻ mà hiện cô đang giữ cho Chu Kha Phàm và Dương Lập, kiên nhẫn dặn dò:

“Chỗ ngồi của chúng ta ở hàng cuối cùng, lát nữa sẽ có người phát tai nghe phiên dịch, hai đứa có thể nghe thử một chút, chúng ta có thể sẽ hợp tác với họ trong tương lai.”

Những chiếc ghế trong hội trường đã được xếp ngay ngắn, ở trên còn có những tấm lót ghế màu sắc đơn giản và sạch sẽ. Khi ba người Thời Huỳnh đến, màn hình lớn đang được điều chỉnh thử theo trình tự, nhân viên đón khách tại cửa đã vào vị trí, mà giờ phút này, trong hội trường đã có khoảng một nửa khách mời ngồi xuống.

“Crystal đã đến chưa? Có ai thấy không?”

“Không nhìn thấy.”

“Tàu điện ngầm tuyến số 2 gặp trục trặc, cô ấy vừa nhắn tin trên WeChat.”

“Trời ạ, thứ sáu tuần trước tuyến số 2 cũng vừa gặp trục trặc xong?”

Mọi người nói chuyện với âm lượng rất nhỏ, nhưng ba người Thời Huỳnh đứng gần khu vực nhân viên công tác, nên có thể nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện, mà người vừa hỏi về Crystal lúc nãy, Thời Huỳnh nhận ra đó là người cô đã làm việc cùng khi còn làm kế hoạch. Ngoài Văn Tê Hạc, cô đã tiếp xúc khá nhiều với người trước mặt này, lý trí và năng lực công tác rất mạnh, nhưng lúc này có vẻ hơi nôn nóng.

Thời Huỳnh bước tới:

“Lucille, triển lãm gặp vấn đề gì sao?”

Lucille và Thời Huỳnh hợp tác không tệ.

“Một trong những đối tác của chúng ta là người Tây Ban Nha, nhưng phiên dịch viên của ông ấy vừa gặp vấn đề đột xuất, trong khi nghe thuyết minh, ông ấy vẫn luôn sử dụng xen kẽ giữa tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha, người phiên dịch mới vừa đến thì cái biết cái không.”

Họ đã gọi tổng cộng bốn phiên dịch viên, mà Crystal bởi vì là người có dòng máu lai, nói tiếng Anh và tiếng Tây Ban Nha rất thành thạo, ai ngờ lại không may bị kẹt trên tàu điện ngầm, thật sự, sớm biết vậy đã bảo cô ấy đi taxi, cô ấy nhất quyết muốn trải nghiệm giao thông trong nước, cuối cùng lại gặp phải tuyến tàu số 2 dễ gặp sự cố nhất.

“Nếu là tiếng Tây Ban Nha, tôi có biết một chút, đúng lúc chưa bắt đầu, tôi có thể giúp các cô nghe thử?”

“Thật sao? Được, để tôi đưa cô đi.” Lucille cũng là ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, ngay lập tức kéo Thời Huỳnh tới khu vực thuyết minh: “Phiên dịch viên của ông Pataky sẽ đến sau vài phút nữa, tôi thấy để trống như vậy cũng không tốt, định nhờ Crystal thay thế tạm.”

Khi Thời Huỳnh đến nơi, tự nhiên tiếp nhận công việc thuyết minh, mà bất kể là Lucille người dẫn cô đến, hay Chu Kha Phàm và Dương Lập, đều không khỏi cảm thấy khiếp sợ khi thấy Thời Huỳnh dùng giọng điệu cùng phát âm chuẩn Tây Ban Nha đầy lưu loát.

Cái gọi “biết sơ sơ” của cô là có thể nói lưu loát được đến mức này ư?!

Văn Tê Hạc đến khách sạn khoảng mười phút trước khi triển lãm bắt đầu, khi vừa xuất hiện ở hành lang dài, anh bỗng nghe thấy một giọng nói lưu loát bằng tiếng Tây Ban Nha, thỉnh thoảng pha lẫn chút tiếng Pháp, đang giới thiệu về ý tưởng thiết kế, giá trị ứng dụng và ý nghĩa phát triển độc đáo của sản phẩm công ty S&D.

Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng quanh quẩn nơi hành lang, vô cùng êm tai.

Văn Tê Hạc nghe thấy rất rõ, trong đó có một số nội dung là do Thời Huỳnh tự thêm vào, trừ khi rất quen thuộc với sản phẩm của công ty, nếu không sẽ không thể nói được thành thạo cũng như có những cái nhìn và nhận xét sâu sắc đến vậy.

Đặc biệt về ý nghĩa phát triển mà Thời Huỳnh nhắc đến, mặc dù không thể hiện giá trị thương mại ngay lập tức, tạm thời nhìn không rõ những giá trị sẽ mang tới cho công ty, nhưng trong đàm phán, rất dễ dàng giúp gia tăng lợi thế.

Thời Huỳnh vừa mới nói xong một đoạn, ngẩng đầu lên, cách đó không xa giữa đám đông, ánh mắt cô chạm thẳng vào đôi mắt đen láy sáng ngời của Văn Tê Hạc, bên trong chứa đầy những cảm xúc mà cô không thể đọc được.

Thời Huỳnh, người luôn tự tin trong trường học, lần đầu tiên có chút lo lắng, đồng thời ảo não cảm thấy đáng ra mình có thể làm tốt hơn nữa.

Văn Tê Hạc dừng bước, dẫn theo cấp dưới dừng lại phía sau, sợ quấy rầy bầu không khí trước mắt.

Ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn Thời Huỳnh đang đứng ngay trung tâm, khóe miệng hơi nhếch lên, nụ cười mỉm hiện ra, Thời Huỳnh tựa như một ngôi sao băng sáng chói trời sinh, xứng đáng được mọi người quan tâm chú ý, trong đôi mắt thuần khiết ấy dường như có ánh sáng lung linh của dòng suối mùa xuân, khiến anh liếc mắt một cái đã đắm chìm.

So với các phiên dịch viên, Thời Huỳnh vốn đã lên kế hoạch cho triển lãm từ hai tháng trước, hiểu biết về sản phẩm còn sâu sắc hơn nhiều, những câu hỏi của đối tác đều được cô trả lời ngay lập tức mà không cần xem sổ tay, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nhà hoạch định vàng trong ngành.

Triển lãm bắt đầu lúc mười giờ, buổi sáng các khách mời được mời sẽ phát biểu trên sân khấu, còn buổi chiều, họ sẽ tự do tham quan các sản phẩm tại triển lãm, buổi tối còn có tiệc tự phục vụ ngoài trời, nhằm tạo cơ hội giao lưu trong ngành sản xuất.

Thời Huỳnh ngồi ở hàng ghế sau, lấy một viên kẹo cam do khách sạn tặng buổi sáng ra ăn, Lucille ngồi bên phải cô nhìn thấy liền vội chìa tay ra:

“Cưng à, chia cho tôi ít kẹo đi, tôi thích nhất là ăn kẹo cam đó.”

“Khách sạn không phải đều có sao? Kẹo của cô là kẹo trái cây chua à?”

Lucille ngẩn ra, nhíu mày đánh giá Thời Huỳnh, rồi như chợt hiểu ra:

“Tôi ở đây hai ngày, chưa lần nào lấy được một viên kẹo, thì ra là khách sạn ưu ái những người đẹp à?”

Nói xong, Lucille lại cười:

“Không được, khi về tôi phải kiến nghị với ông chủ, đừng để khách sạn chọn lọc khách hàng theo nhan sắc, nếu không họ sẽ mất đi khách hàng tiềm năng đấy.”

“Tổng giám đốc Văn có quen với người phụ trách khách sạn Long Loan không?”

“Không chỉ quen đâu, người phụ trách trước đây của khách sạn là ông ngoại của ông chủ mà.” Lucille nhanh tay lấy thêm một viên kẹo cam, thành thạo bóc vỏ rồi bỏ ngay vào miệng: “Ban đầu chúng tôi định tổ chức triển lãm ở khách sạn Tây Đảo, nhưng sau này lại vì tầng quan hệ này của ông chủ, mượn vật liệu các thứ rất thuận tiện, nên đổi sang khách sạn Long Loan.”

Thời Huỳnh ngừng nhai kẹo trong giây lát, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Văn Tê Hạc, người nọ mặc bộ vest chỉnh tề, lưng thẳng tắp ngồi ở chỗ ngồi phía trước, bờ vai rộng, vững chãi, khiến cho bộ vest ở trên người anh trở nên vô cùng đứng đắn.

“Ôi.” Lucille duỗi tay định lấy viên kẹo thứ hai, nhưng tất nhiên là thất bại: “Chỉ một viên kẹo mà thôi, cô khơi dậy cơn thèm của tôi rồi thì chịu trách nhiệm đi chứ, hơn nữa, lần trước tôi còn mời cô ăn món ngon rồi đó.”

Thời Huỳnh cất hộp kẹo cam bằng thủy tinh vào túi, ngăn chặn đôi bàn tay của Lucille đang định tiếp tục quấy phá:

“Lần sau tôi sẽ mua cho cô mười túi hai mươi túi, nhưng hộp kẹo này thì không được, kẹo này do người tôi thích tặng, tôi phải mang về để lưu giữ.”

Lucille mắt sáng lên, đang định hỏi thêm, nhưng buổi triển lãm phía trước lại bắt đầu lần nữa, cô ấy chỉ có thể không cam lòng bỏ đi ý định kia, ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt nghiêm túc tập trung.

Một lúc lâu sau, Thời Huỳnh lấy điện thoại ra, mở khung chat với Văn Tê Hạc, hơi mím môi, soạn một đoạn tin nhắn rồi nhấn gửi.

Triển lãm đã kết thúc thành công, Văn Tê Hạc với tư cách là người phụ trách đã bận rộn suốt chuyến đi, ngoài lần nhìn thấy Thời Huỳnh lúc mới đến, hai người gần như không có tương tác gì trong suốt buổi chiều.

Màn đêm buông xuống, những ánh đèn quanh thành phố bắt đầu được thắp sáng. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Sau khi trò chuyện với một số khách quý có khả năng sẽ hợp tác trong tương lai xong, Văn Tê Hạc bảo tài xế đưa mình về chung cư Thương Minh, trên đường, Văn Tê Hạc với tâm trí tỉnh táo được một nửa cuối cùng cũng có thời gian lấy điện thoại ra để xem một số tin nhắn chưa đọc.

Anh lười biếng trả lời một vài tin nhắn xong, nhấn mở WeChat lên, ngay lập tức nhìn thấy tài khoản của Thời Huỳnh được anh ghim lên vị trí đầu tiên giữa một chuỗi những tin nhắn chưa đọc, hôm nay cô đã đổi ảnh đại diện thành một tấm ảnh selfie của Sandwich, mà đôi mắt tròn to xanh biếc của Sandwich còn được dán thêm hai trái tim nhỏ màu đỏ.

[Thời Huỳnh: Kẹo cam rất ngọt, cảm ơn.]

Văn Tê Hạc nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, có lẽ là bởi có men rượu trong người, cổ họng anh vừa khô khốc vừa căng cứng, thậm chí còn có chút ngứa ngáy, cảm giác thèm thuốc lá bất chợt trỗi dậy, thôi thúc anh tìm cách làm dịu sự khô nóng trong trái tim.

Bàn tay đã mò đến hộp thuốc, nhưng sau một hồi do dự ngập ngừng, Văn Tê Hạc lại đem hộp thuốc bỏ lại vị trí cũ, trực giác nói cho anh biết, Thời Huỳnh có lẽ không thích mùi thuốc lá.

[Văn Tê Hạc: Bị cô đoán được rồi sao, thích là tốt rồi.]

Về đến nhà, họp video hội nghị với công ty ở nước ngoài xong, đã là nửa đêm, Văn Tê Hạc tắm rửa sơ qua, mang theo chút men say còn lại lên giường ngủ, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, anh nhận ra được dường như mình đang nằm mơ.

Anh đang đứng trong một đại sảnh rộng lớn, xung quanh là vô số đồ cổ bằng đồng, anh để ý rằng hầu hết những người xung quanh đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, trong tay bọn họ đều đang cầm những cuốn sách tuyên truyền nền đen chữ vàng.

“Thưa các vị, hiện tại các vị đang được nhìn thấy chiếc đèn Trường Tín Cung đời Tây Hán, đầu tiên chúng ta hãy nhìn vào thiết kế của nó, một cung nữ thời Tây Hán.”

Văn Tê Hạc nhìn theo giọng nói, ánh mắt đột nhiên dừng lại, cô gái nhỏ đứng ở khu vực triển lãm phía trước, đang trình bày bằng tiếng Anh trôi chảy mạch lạc, mặc chiếc váy yếm màu đen trắng, tóc búi thành nụ hoa, tuy rằng còn có chút non nớt, nhưng trong từng cử chỉ và nụ cười, vẫn có thể nhận ra dáng dấp trong tương lai.

Quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Thời Huỳnh, trong đầu Văn Tê Hạc vang lên một tiếng ầm, suýt chút nữa khiến anh đứng không vững.

“Anh trai nhỏ, em được chọn làm t ình nguyện viên của bảo tàng cho hoạt động lần này rồi, thứ bảy sẽ thuyết minh cho các bạn bè quốc tế, nhưng em có chút hồi hộp, anh đến cổ vũ cho em được không?”

Chàng trai mặc đồng phục xanh trắng, đeo cặp sách hờ hững trên vai, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang nhảy nhót bên cạnh, giả vờ khó xử:

“Thứ bảy sao, nhưng bài tập thầy giáo giao hơi nhiều, tận sáu đề toán cơ.”

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ của Thời Huỳnh nhăn lại, trên mặt hiện lên biểu cảm rối rắm, có vẻ muốn làm nũng lại không muốn làm anh trai nhỏ khó xử, do dự mãi, ấp úng lí nhí:

“Vậy anh trai nhỏ cứ làm bài tập đi, em sẽ nhờ các anh trai lớn trong đoàn giúp em quay lại video, sau đó mang về cho anh xem.”

“Em đã có anh trai nhỏ rồi, vậy mà còn muốn nhờ anh trai lớn khác quay video?”

Chàng trai cười nhéo nhéo khuôn mặt Thời Huỳnh, lực không mạnh, ngay cả một vết đỏ cũng không thấy:

“Đùa em thôi, anh đã làm gần xong bài tập trong giờ tự học rồi, tối nay về là có thể làm xong, ngày mai anh không chỉ đến bảo tàng cổ vũ cho em, mà còn quay video cho em nữa, được không?”

“A a a a, anh trai nhỏ anh thật là tốt quá đi!” Thời Huỳnh vui sướng cực kỳ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như mặt trời nhỏ, khiến người nhìn cảm thấy ấm áp: “Ngày mai em nhất định sẽ thuyết minh thật tốt, lúc anh trai nhỏ quay video cho em, nhớ quay em đẹp một chút nhé.”

“Chắc chắn rồi, Huỳnh Huỳnh của chúng ta đáng yêu như vậy, quay thế nào cũng đều đẹp.”

Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, hai người đi càng lúc càng xa, bóng hình kéo dài chậm rãi chồng lên nhau, Văn Tê Hạc như một người qua đường quan sát toàn bộ cảnh tượng, mà cũng như thể đã tham gia vào toàn bộ, từ góc nhìn vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của cậu thiếu niên ấy, tham dự vào toàn bộ hành trình.

Trong lòng Văn Tê Hạc dấy lên một suy đoán không được tốt.

Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, khung cảnh sáng nay vừa thấy lại lần nữa xuất hiện, trong một hành lang dài sáng sủa theo phong cách cung đình điển nhã, từng hàng dài máy in được xếp ngay ngắn, trước đài thuyết minh, Thời Huỳnh với mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm, trang điểm tinh xảo, đang thuyết minh tỉ mỉ mà đầy kiên nhẫn về sản phẩm in 3D bằng tiếng Tây Ban Nha.

Điểm khác biệt so với buổi sáng là ở chỗ, lần này không còn có đám người ầm ĩ, chỉ còn một mình anh, mà đôi mắt màu trà xinh đẹp thuần khiết của cô lấp lửng bồi hồi quanh anh, như muốn chạm vào trái tim anh.

Mặt hồ bình tĩnh trong lòng anh bỗng bị ném xuống một hòn đá nhỏ, từng gợn sóng lan dần ra, lòng bàn tay như đang có một chiếc móng vuốt nhỏ mềm mại khẽ cào, ngứa ngáy khó nhịn, trước khi kịp nhận ra, Văn Tê Hạc đã duỗi tay nắm lấy tay Thời Huỳnh, mềm mại mát lạnh, khiến anh yêu thích không muốn buông tay, hận không thể ôm ấp trong bàn tay từng giờ từng phút.

Thời Huỳnh nghiêng đầu cười khẽ, vẻ đẹp rực rỡ hiện rõ trong từng đường nét khuôn mặt, cô đặt tay còn lại lên vai Văn Tê Hạc, nhẹ nhàng kiễng chân tiến lại gần, hơi thở nóng bỏng giữa hai người kéo dài, từng đợt từng đợt kiều diễm nhè nhẹ quấn quanh họ.

“Thời Huỳnh.”

Giọng Văn Tê Hạc khàn khàn, đôi mắt đen láy ẩn chứa h@m muốn đang cuộn trào, trong lồ ng ngực có gì đó như muốn bung ra, khiến anh có xúc động muốn ôm trọn lấy Thời Huỳnh vào lòng, hôn môi cọ xát.

“Em nhìn ra rồi nhé.”

Bàn tay đang đặt trên vai Văn Tê Hạc của Thời Huỳnh nhẹ nhàng buông lỏng ra, ngón trỏ được sơn đỏ đặt lên giữa đôi môi mỏng của Văn Tê Hạc, cô cười xinh đẹp:

“Anh Văn à, đôi mắt anh đang nói với em rằng, anh muốn… ăn em.”

“Vậy em sẽ để anh ăn sao?” Văn Tê Hạc nghe thấy mình đang dò hỏi với giọng khàn đặc, nói là dò hỏi, nhưng bàn tay anh đã ôm chặt lấy eo nhỏ của Thời Huỳnh, giam chặt cô vào trong lòng ng ực, đồng thời hôn nhẹ lên đầu ngón tay đang đặt trên môi mình.

Ánh sáng ban mai vừa ló dạng.

Văn Tê Hạc đột ngột mở mắt ra, ánh mắt tối đen, cố nén lại tầng tầng lớp lớp tình d*c đang dâng trào, dù chỉ là nằm mơ, nhưng cảnh tượng trong giấc mơ vẫn hiện ra rõ mồn một ngay trước mắt, thiêu đốt trái tim anh, khiến toàn thân anh nóng bừng.

Anh nhẹ nhàng khép mắt lại, đem cảnh tưởng không ngừng hiện lên trong đầu áp xuống, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, nhưng khi tấm chăn được xốc lên, khi ánh mắt rơi xuống phía dưới bụng nhỏ, khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ.

Sau một lúc lâu, Văn Tê Hạc đưa tay khảy vài sợi tóc mái lộn xộn, lật người xuống giường đi vào phòng tắm, tuy vật liệu cách âm khá tốt, nhưng vẫn có thể nghe thấy những tiếng thở d ốc bị đè nén vọng ra từ sau cánh cửa kính.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hạc Hạc: Khi nào tôi mới có thể không cần tự giải quyết nữa đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.