Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 23: Chương 23




Vương Úc Sâm không hẳn là đỉnh lưu trong giới, nhưng cũng có danh xưng thuộc dạng nam thần đang nổi tiếng, có hơn 10 triệu người theo dõi trên Weibo, khi hot search vừa được tung ra, cư dân mạng đã xúm lại chờ đợi xem sẽ có xoay chuyển tình thế nào không, ai mà ngờ đến Thời Huỳnh lại lên tiếng phủ nhận.

Các fan tự cảm thấy anh trai mình bị khinh thường, những fan lý trí thì đứng ra giải thích giúp Vương Úc Sâm, chứng minh rằng mối quan hệ giữa Vương Úc Sâm và Nhạc Tố Tố chỉ là hợp tác đơn thuần, còn những fan thiếu lý trí thì đã tràn vào Weibo của Thời Huỳnh tấn công.

Nhưng chưa kịp để các fan mắng Thời Huỳnh xong thì đêm hôm đó, anh trai của họ đã xảy ra chuyện lần nữa.

“Ôi đệch, anh Thời, mau nói xem là người bạn nào đã giúp cậu vậy, thủ đoạn cũng thật là cao tay, nhìn cái tốc độ đứng ra bảo kê cậu đi.” Hà Lam giơ điện thoại đọc một loạt hot search.

Hồi còn học trung học, Vương Úc Sâm dựa vào gia thế để bắt nạt bạn học, khiến người bị bắt nạt phải nghỉ học, sau khi làm diễn viên, những cảnh hành động mà fan khen ngợi là chuyên nghiệp, cắt ghép các cảnh đó thành những video để tung hô, thực chất thì tám trên mười cảnh bị bóc ra đều là do diễn viên đóng thế thực hiện.

Sau khi đào sâu thêm, thời đại học, Vương Úc Sâm suốt ngày ở lì trong đoàn phim, nào là trốn học rồi thi lại, mặc dù không đủ tín chỉ các học phần nhưng vẫn tốt nghiệp bình thường, tấm bằng tốt nghiệp của anh ta rất có vấn đề.

Vương Úc Sâm thuộc kiểu ngôi sao lưu lượng, năm ngoái tham gia một bộ phim chiếu mạng nổi đình đám, nhờ vào ngoại hình và sự hậu thuẫn của tư bản mà nổi lên như cồn trên các nền tảng mạng xã hội, thu về lượng fan đông đảo.

Vì nguyên nhân từ gia thế, nên tính tình anh ta vốn đã không tốt, bình thường trong giới giải trí đều dựa vào người quản lý lo toan hoà giải, loạt hot search đột ngột xuất hiện khiến công ty quản lý không kịp trở tay, trong phút chốc, Vương Úc Sâm rơi vào cảnh tứ phía đều toàn là chỉ trích.

Các fan càng bảo vệ kịch liệt, người qua đường càng thấy phản cảm với cái tên Vương Úc Sâm, dù là bạo lực học đường hay làm giả bằng cấp, chỉ cần lôi một trong hai ra cũng đủ để khiến anh ta bị tẩy chay lên án.

“Chắc là do đối thủ của Vương Úc Sâm làm thôi.” Thời Huỳnh liếc nhìn phần bình luận dưới bài đăng của vài tài khoản có tích V, chẳng thấy có chút thương cảm nào dành cho Vương Úc Sâm.

Hà Lam lại không tin:

“Thôi đi, đối thủ nếu muốn gây chuyện thì đã ra tay sớm rồi, chứ không đợi đến sau khi cậu đăng Weibo mới tung hot search đâu? Cứ như đợi cậu phủi sạch mọi chuyện xong thì mới ra tay ấy.”

“Lam Lam, trí tưởng tượng này của cậu, không đi viết tiểu thuyết thì thật là đáng tiếc.” Thời Huỳnh lười biếng đáp lại một câu, đưa tay vuốt v e bộ lông mềm mại của Sandwich, cảm giác như được chữa lành, đem theo con trai đi chơi cùng quả là sáng suốt.

Ngày hôm sau, sự tình lên men rồi lan rộng đến mức không tưởng, ỷ vào việc người chống lưng lo dọn rác phía sau cho mình, Vương Úc Sâm trước giờ luôn đáp lại cư dân mạng trên Weibo không chút e dè, lần đầu cảm nhận được sự ấm ức khó chịu khi bị tư bản chèn ép, quyết định im lặng, đợi phòng làm việc xử lý truyền thông.

Nhưng ai cũng đều hiểu rằng, dù có xử lý truyền thông thế nào, muốn cứu lại danh tiếng hoàn toàn là điều rất khó.

Ngày hôm sau.

“Bé cưng này, công việc bận rộn lắm không con? Cuối tuần hẵng đến thăm ông nội Tần cũng được.”

Ông cụ Tần đang nói chuyện, trên người là bộ Đường phục được làm thủ công bằng tơ lụa với vẻ cổ điển trang nhã, tuy đã gần tám mươi nhưng nhờ có chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc suốt 4-5 năm, nên ông cụ trông vẫn khỏe mạnh minh mẫn.

“Không bận đâu ạ, mấy ngày trước con tăng ca, tích được vài ngày nghỉ bù, không đi cùng ông nội Tần thì con cũng chỉ ngủ tại nhà bạn mà thôi, đi xem tranh một chút để thư giãn tâm hồn tí cũng được ạ.” Thời Huỳnh đỡ ông cụ Tần, cả hai lần lượt ngắm các bức tranh trong phòng triển lãm, nhờ hồi tiểu học được bà nội cầm tay chỉ dạy vẽ tranh sơn dầu nên cô cũng biết một chút về hội hoạ.

Vừa nói, Thời Huỳnh vừa lén ngáp một cái, đêm qua cùng hội Khúc Thanh Trú xúm lại hóng chuyện của Vương Úc Sâm trên mạng đến tận 3 giờ sáng, tận mắt chứng kiến Vương Úc Sâm từ một nam thần nổi tiếng trở nên im lặng, bị mọi người tẩy chay.

Cảm giác như đã trả được món nợ vì bị tính kế khiến Thời Huỳnh vui vẻ vô cùng, mặt mày tươi rói, khiến ông cụ Tần phải hỏi mãi xem có phải gặp chuyện vui gì không.

Tài xế của nhà họ Tần lặng lẽ đi theo sau hai người, không nói một lời, ông cụ Tần tuổi tác đã cao nên gia đình không yên tâm để ông ra ngoài một mình.

“Tăng ca rất vất vả, con còn trẻ, đừng không để ý đến sức khoẻ của mình, nếu không sau này về già sẽ rất khổ.” Ông cụ Tần vỗ nhẹ tay Thời Huỳnh, nghiêm túc nhắc nhở: “Đừng thức khuya, cũng đừng uống nhiều rượu, thường xuyên rèn luyện thể dục thể thao... Khụ khụ, ông chỉ nói vậy thôi, con đừng chê lão già này phiền phức.”

“Không chê đâu ạ, hồi bé chẳng phải con đã hay trò chuyện với các ông các bà trong tiểu khu sao? Cờ vây cũng là học được từ hồi đó.”

Vừa chuyển câu chuyện, vẻ mặt Thời Huỳnh bất lực:

“Còn ông nữa, khuyên con đừng thức khuya, sao lại không tự làm gương thế? Mười hai giờ đêm qua con vẫn thấy ông chơi “Nhảy và Nhảy” trên WeChat, bảng xếp hạng cứ cập nhật liên tục luôn.”

Ông cụ Tần: “…” Quả là sơ suất!

Hai người trò chuyện một hồi, ngắm nghía trong triển lãm cả một buổi sáng, thấy mặt trời đã lên cao, ông cụ Tần liếc nhìn tài xế, thấy tài xế khẽ gật đầu thì mỉm cười:

“Bé cưng, trưa nay về nhà ông nội Tần ăn bữa cơm nhé?”

“Ông mới về nước, người nhà chắc…”

“Ôi dào, chúng nó bận hết cả rồi, chẳng ở nhà bao giờ.” Ông cụ Tần xua tay, tay còn lại nắm chặt cổ tay Thời Huỳnh, sợ cô không đồng ý: “Đêm qua ăn một bữa cơm gia đình, hôm sau đứa thì đi công tác, đứa thì ra nước ngoài, nhà cũ cũng chỉ còn mỗi ông với gia đình của thằng cả, mà ban ngày cũng chẳng thấy mặt ai, đến tối mới thỉnh thoảng gặp nhau.”

Thời Huỳnh biết rõ ông cụ Tần đang cố tình giả vờ tội nghiệp, nhưng khi nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay mình của ông ấy, cô không nỡ từ chối, vả lại buổi trưa cũng không có việc gì, ăn xong rồi về sắp xếp cũng kịp:

“Vâng, con ăn trưa với ông, ăn xong mình lại đánh với nhau một ván cờ vây ông nhé?”

“Được được được.” Ông cụ Tần vui vẻ đáp ứng, có chơi được cờ vây hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất ông ấy đã thành công mang người về nhà rồi, hy vọng thằng cháu trai thối nhà ông có thể nắm bắt cơ hội một chút.

Nhà cũ của nhà họ Tần là một biệt thự nằm giữa sườn núi, cách nội thành khá xa, nhưng ông cụ Tần bình thường đều ở nhà cũ, rất ít khi ra ngoài, nên ông ấy rất thích không khí trong lành và yên tĩnh quanh đây.

Ông cụ Tần vừa đưa Thời Huỳnh về đến nhà đã có cô giúp việc chuẩn bị sẵn trà và hoa quả, tươi cười nói rằng ông cụ Tần sáng sớm đã dặn nhà bếp chuẩn bị những món Thời Huỳnh thích.

“Cảm ơn ông nội Tần.”

“Không cần phải cảm ơn, con khách sáo với ông nội đấy à?” Dưới gối ông cụ chỉ có hai đứa cháu trai, từ nhỏ đến lớn đều rất nghịch ngợm, lớn rồi cũng không yên thân, càng nhìn Thời Huỳnh càng thích, chỉ ước là cháu gái ruột của mình, ông đẩy đ ĩa hoa quả về phía cô, cười tít cả mắt: “Bé con, có bạn trai chưa?”

“Con chưa có.”

Nghe thấy hai chữ chưa có, nụ cười của ông cụ Tần càng thêm rạng rỡ, cầm tách trà nhấp một ngụm, nhưng chưa kịp nuốt xuống thì đã nghe thấy Thời Huỳnh ăn xong miếng đào, bồi thêm một câu:

“Nhưng chắc là sắp có rồi ạ.”

“Phụt…!”

“Khụ khụ khụ khụ.”

“Ông nội Tần!” Thời Huỳnh giật mình, vội nhận lấy khăn từ cô giúp việc, một tay vỗ nhẹ lưng ông cụ Tần: “Ông bị nghẹn rồi, mau mau lau miệng.”

Vừa rồi khi nghĩ đến việc tối nay sẽ tỏ tình với Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh vừa thấy hưng phấn mong chờ vừa có chút lo lắng, thế nên không để ý ông cụ Tần đang uống nước, nếu biết cô đã không nói thêm câu đó, vì cô biết ông cụ Tần vẫn luôn muốn làm mai cho cô.

“Khụ khụ, không sao không sao, đừng lo.” Ông cụ Tần dùng khăn lau khoé miệng, nghỉ ngơi một hồi, sau đó quay sang nhìn Thời Huỳnh, ánh mắt phức tạp, không cam lòng hỏi tiếp: “Sắp có tức là thế nào?”

“Thì là…”

“Ông nội, ông gọi con về gấp để làm gì thế, đừng bảo là lại bắt con đi xem mắt đấy nhé, con…”

Chưa thấy người đã nghe tiếng, Tần Vân Thăng vừa vào đã thấy Thời Huỳnh ngồi bên phải ông nội mình trên ghế sofa, đứng sững tại chỗ, trong ánh mắt toàn là vẻ không thể tin nổi, một lúc lâu sau, quay đầu lại nhìn người đi đến cùng mình, nhanh chóng bổ sung:

“Con có người trong lòng rồi! Để khi khác con sẽ dẫn người đó về cho ông xem!”

Vừa dứt lời, thấy ông cụ Tần há miệng thở d ốc, Tần Vân Thăng vội vàng chạy đến, chặn lời ông cụ:

“Ông nội, sao ông không nói sớm là mời Thời Huỳnh với con, con cứ tưởng ông lừa con về để xem mắt.”

Văn Tê Hạc cũng bất ngờ khi thấy Thời Huỳnh, anh nhìn cô một lúc rồi bước đến chào ông cụ Tần, đặt quà cáp lên bàn trà:

“Con chào ông nội Tần, từ lúc ông về nước, con vẫn chưa đến thăm ông được.”

Bởi vì không phải đi làm, Văn Tê Hạc mua quà định ghé nhà họ Tần thăm ông cụ Tần, vừa hay trên đường đi nhận được cuộc gọi với tiếng quỷ khóc sói gào của Tần Vân Thăng, van nài anh đến làm bóng đèn.

Giờ thì…

Văn Tê Hạc: “…”

Ai làm bóng đèn thì đúng là khó mà nói.

“Tê Hạc, mau ngồi xuống uống trà đi, lát nữa chúng ta ăn cơm, trời nóng nực, làm con phải chạy đến đây một chuyến thật không dễ dàng.” Ông cụ Tần nhẹ nhàng mời Văn Tê Hạc ngồi xuống, vẻ mặt tràn đầy trìu mến.

Nhưng khi quay sang thấy Tần Vân Thăng, nét mặt ông cụ lập tức chuyển thành chán ghét:

“Con tưởng bở à, lại còn muốn xem mắt? Bé con nhà ông đây cũng chướng mắt con, ông không quan tâm trong lòng con đã có người nào hay chưa, nhưng đừng mỗi lần quen ai là lại mang về nhà, ông già rồi, không chịu nổi việc mỗi tháng lại có thêm một cô cháu dâu mới.”

Tần Vân Thăng: “...Ông nội, rốt cuộc ai mới là cháu trai ruột của ông vậy.”

Nghe vậy, ông cụ Tần hơi điều chỉnh tư thế ngồi cho thoải mái, nhếch miệng:

“Ông đây thật sự hi vọng Văn Tê Hạc mới là cháu trai ruột, Niếp Niếp là cháu gái ruột của ông.”

Lời vừa dứt, ba tiếng ho khan lần lượt vang lên.

Văn Tê Hạc người luôn duy trì phong thái điềm tĩnh lễ độ, lần đầu tiên bị sặc nước trước mặt bậc trưởng bối, khi lấy khăn giấy lau miệng, không khỏi ngẩng lên, nhìn về phía Thời Huỳnh đang ngồi đối diện mình.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung mà không hề báo trước, dưới ánh nắng mặt trời trong trẻo, hiện lên sự mập mờ như có như không.

Trái tim Thời Huỳnh bỗng ngừng lại một nhịp, vội vàng né tránh ánh mắt từ người đối diện, khẽ xua tay với ông cụ Tần đang lo lắng cho mình:

“Chỉ là ăn trái cây rồi không cẩn thận sặc thôi, không sao đâu ạ.”

Cô và anh trai nhỏ, một người làm cháu gái, một người làm cháu trai, đúng là ác mộng.

Thấy Thời Huỳnh thật sự không sao, ông cụ Tần lại quay sang hỏi Văn Tê Hạc, sau khi nhận được câu trả lời tương tự thì mới yên tâm, tiếp tục cầm tách trà thưởng thức.

Tần Vân Thăng: “...” Chắc mình là đứa cháu được nhặt về quá!

Ánh mắt anh ấy lướt qua Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc vài lần, thoáng hồi tưởng lại, hơi nhướng mày, trong mắt lóe lên sự hưng phấn khi tìm được chuyện để hóng hớt, giả vờ như vô tình hỏi:

“Sao hai người lại có phản ứng lớn như thế với chuyện làm cháu trai cháu gái của ông nội tôi vậy? Bộ nhà họ Tần không tốt hả? Hay là hai người không muốn làm anh trai em gái, mà lại muốn làm…”

“Cậu có thể giữ lại những lời đó để đến trước mặt ông nội tôi rồi nói.” Văn Tê Hạc mỉm cười dịu dàng, nhưng sự dịu dàng ấy lại khiến người khác rùng mình phát hoảng: “Hơn nữa, ông nội Tần vốn đã nghiêm khắc với cậu rồi, nếu lại thêm hai người xuất sắc nữa để so sánh thì những ngày tháng sau này của cậu sẽ càng khó khăn hơn đấy.”

Ông cụ Tần nghe xong, vỗ đùi đồng ý:

“Ai mà nói không phải chứ! Nhị Đản hồi tiểu học chẳng ngoan bằng bé con, bé con đứng nhất toàn trường, Nhị Đản lại đứng nhất từ dưới lên, cũng may là có cháu trai cả đỡ đần phía trước, chứ không gặp phải cục diện như Văn Tê Hạc con ở công ty, chắc Nhị Đản đã bị người ta ăn đến không còn thừa xương cốt nào rồi.”

“Phụt.”

Thời Huỳnh thề, cô đã cố nhịn lắm rồi, nhưng cái biệt danh Nhị Đản này quá hài hước, khiến cô vẫn không nhịn được mà bật cười khẽ.

“Ông nội! Ông chơi xấu, đã hứa không gọi con là Nhị Đản nữa rồi mà!” Tần Vân Thăng bị Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc nhìn làm cả mặt đỏ bừng, tức muốn hộc máu lên án ông cụ Tần: “Ông khiến con thật quá thất vọng!”

“Ai bảo con hành xử không đúng mực? Còn chưa bước nhà vào đã làm ầm ĩ hết cả lên rồi.”

Ông cụ Tần lúc này đang thầm cảm thấy may mắn vì ông ấy chỉ mới hỏi Thời Huỳnh có bạn trai hay chưa, chứ không nói là định giới thiệu cháu trai mình cho cô, nếu không thì chỉ với câu nói của cháu trai ông lúc bước vào, khác nào đang vả vào mặt mũi của cô gái nhỏ.

“Anh Tần, anh yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu.” Thời Huỳnh xin lỗi vì hành động bật cười của mình, vội vàng cam đoan sẽ giữ kín miệng.

Tuy Tần Vân Thăng trông có vẻ tức giận, nhưng thực ra từ nhỏ ông nội mỗi khi không hài lòng đều gọi anh ấy là Nhị Đản, anh ấy đã sớm quen rồi. Nhưng tới khi nghe Thời Huỳnh cam đoan xong, không hiểu sao lại có chút chột dạ, lén lút đến gần cô, nhỏ giọng thì thầm:

“Cô phải cam đoan thật đấy nhé, lỡ có buột miệng thì cũng đừng nói trước mặt Hà Lam được không, cô ấy mà nghe được sẽ cười tôi chết mất.”

“Hả?”

Thời Huỳnh giật mình, cô nhớ lần trước khi ăn đồ Nhật, Hà Lam còn nói cô ấy không thân với Tần Vân Thăng.

Nhưng phản ứng hôm qua và hôm nay của hai người này, rõ ràng giữa bọn họ có vấn đề, trong lòng Thời Huỳnh suy đoán hàng trăm khả năng, nhưng nét mặt lại không hề thay đổi, làm động tác kéo khóa miệng, ý bảo Tần Vân Thăng có thể yên tâm.

Văn Tê Hạc nhìn hai người họ, cụp mắt không nói gì, anh nhận ra được, Thời Huỳnh hẳn là cô cháu gái của bạn tốt mà ông cụ Tần luôn nhắc đến mà Tần Vân Thăng trước kia có kể với anh.

Nếu anh đoán không sai, hôm nay ông cụ Tần cố tình gọi Tần Vân Thăng về, rất có thể là muốn cho hai người xem mắt, nhưng có lẽ vì mình ở đây nên ông cụ Tần không đề cập tới nữa.

Vài phút sau, quản gia thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong, Thời Huỳnh và Văn Tê Hạc một trái một phải ngồi cạnh ông cụ Tần, còn cháu ruột thật sự là Tần Vân Thăng thì ngồi đối diện ông cụ Tần, hoa mỹ lấy cớ là không làm phiền cả nhà già trẻ họ ôn chuyện.

Ngồi vào bàn xong, Văn Tê Hạc nhìn thấy trước mặt Thời Huỳnh bày ba đ ĩa đồ ăn, đều là món mà Thời Huỳnh thích, trong lòng anh càng thêm hiểu rõ mối quan hệ của cô với ông cụ Tần, ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế, trong lòng sinh ra cảm xúc khẩn trương gấp gáp.

Các bậc trưởng bối xung quanh Thời Huỳnh dường như rất thích giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng Thời Huỳnh vừa mới 24 tuổi, họ lại sốt ruột như thế làm gì?

“Bé con à.” Ông cụ Tần dùng đũa chung gắp một miếng sườn xào chua ngọt đặt vào đ ĩa của Thời Huỳnh, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Con khi nào rảnh thì dẫn bạn trai đến gặp ông, ông sẽ xem xét giúp con.”

Văn Tê Hạc đang trầm tư đột nhiên ngẩng đầu, tay không tự chủ nắm chặt lại, ánh mắt khóa chặt trên người Thời Huỳnh, cố gắng đ è xuống cảm xúc đang dâng lên trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi:

“Thời Huỳnh, em có bạn trai sao?”

“Tất nhiên là không có!” Thời Huỳnh không nỡ đặt miếng sườn đang gắp xuống, may mà chưa kịp ăn vào miệng, nếu không miếng sườn này rất có thể sẽ mắc trong cổ họng: “Hôm qua tôi còn đăng Weibo nói mình độc thân, cả đêm đều chơi đùa cùng Thanh Trú, Lam Lam và vài người bạn, làm gì có thời gian mà tìm bạn trai.”

Nghe vậy, ông cụ Tần hốt hoảng trong lòng, run run hỏi: “Có, có bạn gái sao?”

Thời Huỳnh, Văn Tê Hạc, Tần Vân Thăng: “...”

Ông cụ Tần thấy Thời Huỳnh không trả lời, lại thêm tin tưởng, vẻ mặt bối rối, muốn nói gì đó nhưng không biết phải mở lời thế nào, sau một lúc lâu, ông ấy mới đưa tay vỗ vai Thời Huỳnh:

“Bé con à, con đường này tuy sẽ gian nan hơn người khác một chút, nhưng chỉ cần con thích là được, dù thế nào đi chăng nữa, ông cũng sẽ ủng hộ con.”

Cả phòng ăn bất chợt chìm vào một bầu không khí xấu hổ đến khó tả.

“Ông nội Tần, con không có bạn trai, cũng không có bạn gái.” Thời Huỳnh không dám nhìn Văn Tê Hạc phía đối diện, trong lòng giống như có một cái búa nhỏ, lúc thì gõ vào trên, lúc thì gõ vào dưới, chẳng mấy chốc đã làm người ta khó mà bình tĩnh được, Thời Huỳnh nghiêng đầu nhìn ông cụ Tần, bất lực cố gắng giãy giụa lần cuối: “Lúc nãy con nói đùa, không ngờ ông lại tin là thật.”

Ông cụ Tần tuy đã mặc kệ sự đời mười mấy năm, nhưng không có nghĩa là ông ấy không còn sáng suốt minh mẫn, nhìn vẻ mặt lo lắng của Thời Huỳnh, lại thấy biểu cảm của Văn Tê Hạc ở phía đối diện, nếu không nhìn ra sự tình bên trong thì đúng là uổng phí hàng chục năm làm người rồi.

Ông ấy hung hăng lườm đứa cháu trai không biết nắm bắt cơ hội của mình một cái, rồi đáp lại:

“Đùa hay không ông mặc kệ, nhưng ông cháu mình phải nói rõ ràng, sau này nếu con có bạn trai, nhất định phải dẫn đến cho ông nội xem nhé, mắt ông có hơi mờ nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo lắm, sống vài thập niên không phải vô ích đâu.”

“Ông nội Tần không nói thì con cũng sẽ dẫn người đến cho ông xem thôi.” Dĩ nhiên, hiện tại ông ấy đã thấy rồi, còn việc cô có dẫn anh ấy đến với tư cách là bạn trai hay không thì cũng không chắc chắn lắm.

Văn Tê Hạc hơi cụp mắt xuống, tròng mắt đen láy, giữa hai hàng lông mày có chút nhăn lại, làm cho khuôn mặt thường ngày vốn ôn hòa lười biếng của anh thêm vài phần lạnh lùng, khiến ánh sáng dịu nhẹ của đèn cũng phai nhạt đi đôi chút.

Anh có thể không có thời gian chuẩn bị thêm nữa, nếu vẫn không ra tay, chỉ cần sơ ý một chút là cô gái nhỏ sẽ bị người khác trộm đi mất:

“Thời Huỳnh, tôi lái xe đến đây, chiều nay tôi đưa em về nhé?”

Thời Huỳnh ngước mắt nhìn lại, vừa hay chạm vào ánh mắt của Văn Tê Hạc, cảm giác tim ngừng đập lại một lần nữa trỗi dậy, rõ ràng khuôn mặt vẫn giống hệt như ngày xưa, nhưng lại có thêm vài phần quyến rũ lười nhác hiếm thấy.

Nhìn kỹ một lúc, Thời Huỳnh cuối cùng cũng nhận thấy điểm khác biệt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh hơi nhướng lên, mặc dù luôn mỉm cười, nhưng nụ cười thường ngày dường như luôn giữ một khoảng cách nhất định, không quá gần gũi, cũng sẽ không khiến người khác hiểu lầm.

Còn bây giờ, đuôi mắt chứa đựng một cảm xúc nồng nàn, như thể đang nhìn người yêu.

Ôi mẹ ơi, lạm dụng sắc đẹp là phạm pháp đó!!!

Thời Huỳnh bị sắc đẹp đánh gục, lập tức gật đầu:

“Phiền anh rồi.”

Cách chiếc bàn dài, ông cụ Tần và Tần Vân Thăng lặng lẽ nhìn nhau rồi ăn ý đồng loạt cúi đầu ăn cơm, haiz, cẩu lương này cũng quá nhiều, ăn không nổi nữa.

Văn Tê Hạc khẽ nhướn mày, giọng nói thoáng chút vui vẻ:

“Không phiền đâu.”

Buổi chiều, sau khi chơi vài ván cờ cùng ông cụ Tần xong, dưới ánh mắt của ông ấy và Tần Vân Thăng, Thời Huỳnh lên xe của Văn Tê Hạc.

“Dù là trưa nay chúng ta đã ăn cùng nhau, nhưng lời mời ăn tối của em vẫn còn hiệu lực chứ?” Văn Tê Hạc vừa hỏi vừa chăm chú nhìn về phía trước, vẻ mặt hết sức tự nhiên thoải mái.

Thời Huỳnh cũng đang phân vân, đã gặp mặt vào buổi trưa rồi, buổi tối lại tỏ tình thì có vẻ không phát huy hiệu quả đúng như tưởng tượng, nhưng nếu có lời đã nghẹn mãi ở trong lòng mà không nói ra, chắc tối nay mình nhất định sẽ mất ngủ ấy nhỉ?

Còn về chuyện ở phòng khám tâm lý, từ đợt Thời Huỳnh đi công tác, buổi tối hôm gặp trận mưa lớn đó, cô đã tự nhận thấy mình không có vấn đề gì lớn, nên sẽ không cản trở cô tỏ tình.

“Nếu anh có thời gian.”

Nghe thấy câu trả lời, lông mày Văn Tê Hạc giãn ra ngay, một nụ cười nhẹ thoáng qua cổ họng, nhà cũ nhà họ Tần toạ lạc giữa lưng chừng núi, tĩnh lặng vô cùng, trên đường đi trừ xe của hai người họ thì không còn thấy bóng của xe nào khác.

Anh tiếp tục lái về phía trước, nhịn mãi, cuối cùng không nhịn được, q uay tay lái đi về phía bãi đất trống bên trái, trước mặt là những ngọn núi xanh mướt chạy dài, ánh chiều tà màu đỏ cam chiếu song song với đỉnh núi, nhuộm nên sắc hồng đẹp đẽ lãng mạn ở phía chân trời.

Khung cảnh xung quanh khiến Thời Huỳnh có cảm giác họ như đang ở trong một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu, thỉnh thoảng có vài con chim bay qua, để lại một bóng hình linh động trên bầu trời.

Văn Tê Hạc nghiêng người đối diện với Thời Huỳnh, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy nghiêm túc, anh nhìn sâu vào đôi mắt màu trà tinh khiết của cô, thấy bóng dáng của mình trong đó, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cất lời, trong giọng nói có chút căng thẳng khó nhận ra:

“Thời Huỳnh, em có muốn tìm thêm một người bố cho Sandwich không?”

Trong phút chốc, Thời Huỳnh bỗng nhiên hiểu ra, đè lại trái tim nhỏ đang nhảy lên thình thịch của mình:

“Anh đã chọn được đối tượng rồi à?”

Dù cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh, nhưng âm cuối nhẹ run vẫn vô tình tiết lộ cảm xúc thật của Thời Huỳnh, thậm chí nghe vào tai Văn Tê Hạc, như được hòa quyện với đường, ngọt đến tận tim.

"Đúng vậy." Văn Tê Hạc trả lời rất chắc chắn, ánh mắt dán chặt vào Thời Huỳnh, dịu dàng mà chất chứa tình cảm: “Người này biết phân biệt các loại thức ăn cho mèo, biết tắm rửa đánh răng chải lông cho Sandwich, còn đặc biệt biết quay video của Sandwich cập nhật tình hình hàng ngày.”

“Còn nữa, chỗ ở của người này rất tiện, chỉ cách một bức tường thôi.”

Những gì Văn Tê Hạc chuẩn bị từ trước đều vô dụng, ngay khi anh buột miệng nhắc đến Sandwich, thì không dùng được nữa rồi:

“Tuy rằng trong công việc, anh là bên A còn em là bên B, nhưng trong dự án tình yêu này, anh có thể xin làm bên B duy nhất của em không? Bên B sẽ luôn đáp ứng mọi yêu cầu dù cho đó là gì đi chăng nữa.”

“Anh Tê Hạc, anh đang tỏ tình à?”

“Như em thấy đó, anh đang tỏ tình, Văn Tê Hạc đang tỏ tình với Thời Huỳnh.”

Thời Huỳnh ngẩn ngơ một chút, rồi chợt cười, ánh mắt tràn đầy niềm vui, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại:

“Em chưa có kinh nghiệm làm bên A, hơi hồi hộp, liệu bên B tương lai có thể cho em mượn cái gì đó để giảm bớt căng thẳng không?”

Dù trong nhà họ Tần, khi hai người vô tình nhìn vào mắt nhau, Văn Tê Hạc cũng đã đoán được phần nào, nhưng khi chính tai nghe Thời Huỳnh đồng ý, trong lòng anh vẫn không khỏi cảm thấy vui sướng:

“Đương nhiên rồi, mượn cái gì?”

“Mượn…”

Thời Huỳnh kéo dài giọng, không biết từ khi nào cô đã tháo dây an toàn, ngả người về phía trước, hai tay vòng qua cổ Văn Tê Hạc, trong lúc hơi thở hòa quyện vào nhau, cô mỉm cười nói nốt câu:

“Mượn một nụ hôn.”

Một câu nói như có ma lực.

Lớp phòng ngự kiên cố của Văn Tê Hạc dễ như trở bàn tay mà tan rã, anh nhẹ nhàng ôm lấy cổ Thời Huỳnh, kéo về phía mình, rồi cúi xuống hôn cô, nụ hôn mãnh liệt và đầy tình cảm, nhẹ nhàng nhưng kéo dài không dứt.

Ánh chiều tà rọi xuống cửa kính xe đang được khép kín, đổ lên hai người đang ôm nhau một lớp ánh sáng màu vàng dịu nhẹ, có những cảm xúc, một khi được khơi gợi, sẽ giống như dòng nước tràn đê, không cách bình tĩnh lại được.

—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Bảo: A a a a a a a a, gạo đã ngâm sẵn rồi, chỉ còn thiếu bước nấu cơm nữa thôi!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.