Đắm Chìm Vì Em - Lăng Độ

Chương 27: Chương 27




Những tia nắng đầu ngày chiếu xuống, nhưng do có lớp rèm cửa ngăn cách nên căn phòng vẫn tối mờ, Thời Huỳnh nằm nghiêng trên giường, tấm chăn trắng chỉ che được một nửa cơ thể, để lộ eo thon và tấm lưng trần đầy những dấu đỏ hằn lên rõ rệt.

Vừa mở mắt, Thời Huỳnh đã thấy Văn Tê Hạc vẫn đang nhắm mắt, dời tầm mắt xuống là có thể nhìn thấy vết răng màu hồng hằn trên yết hầu nhô lên của anh.

Ừm, này là do cô cắn trong lúc hai người làm loạn trong phòng tắm tối qua.

Thời Huỳnh khẽ đưa tay lên chạm vào hàng lông mày cùng sống mũi của Văn Tê Hạc, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên gương mặt anh, gạo đã nấu thành cơm rồi, nên Thời Huỳnh cũng mạnh dạn hơn, không còn lo sợ rằng sau này khi khôi phục ký ức Văn Tê Hạc sẽ coi cô như em gái nữa, lợi dụng lúc anh đang ngủ, cô thấp giọng khẽ gọi:

“Anh Ôn Tiêu.”

Chỉ ba chữ vô cùng đơn giản, nhưng đêm qua trong lúc triền miên, Thời Huỳnh đã suýt kêu lên xưng hô này.

Ngay sau đó, chưa kịp hoàn hồn, Thời Huỳnh đã bị Văn Tê Hạc ôm vào lòng, cảm thấy mặt mình bị ngứa ngáy vì đôi tay nghịch ngợm của Thời Huỳnh, anh mãn nguyện hôn nhẹ lên khuôn mặt của người trong lòng mình, đáp lại một cách tự nhiên:

“Ngoan, sao vậy em?”

Thời Huỳnh: “…”

Văn Tê Hạc: “…”

Văn Tê Hạc bỗng mở bừng mắt, đôi mắt đen láy lập tức tỉnh táo, nhìn kĩ người trong lồ ng ngực, trong ánh mắt hiện lên sự căng thẳng hiếm có, anh ngơ ngẩn nhìn vào mắt Thời Huỳnh cũng đang ngây người, rồi gần như theo bản năng ôm chặt cô:

“Em nghe anh giải thích!”

Trong lúc hai người giằng co, Thời Huỳnh đưa tay khẽ đẩy Văn Tê Hạc, lại bị anh ôm chặt, đẩy cũng không ra, cô đành nắm tay lại, ngửa đầu nhìn anh chằm chằm hỏi: “Từ bao giờ?”

“Lần triển lãm cuối cùng của S&D,” Văn Tê Hạc vùi mặt vào cổ Thời Huỳnh, giọng khàn đặc: “Tối hôm đó anh mơ thấy em đi làm hướng dẫn viên ở viện bảo tàng, em nhờ anh quay video, sau đó thì dần dần nhớ lại một vài mảnh ký ức rời rạc.”

Thời Huỳnh đã đoán trước một số khả năng, không để Văn Tê Hạc giải thích thêm, nhanh chóng xoay người ngồi lên người Văn Tê Hạc, híp mắt nhìn xuống đánh giá người dưới thân: “Anh nhớ ra hết rồi nhưng lại giấu em, anh đang phủ nhận ký ức của chúng ta sao?”

“Dĩ nhiên là không.” Văn Tê Hạc bị Thời Huỳnh cọ vào đến mức nóng rực sưng to, lại thấy chưa đến thời cơ, nên đành thở sâu vài lần để kìm nén: “Anh sợ em chỉ coi Ôn Tiêu là anh trai.”

Nghe vậy, suýt nữa thì Thời Huỳnh bật cười, cả cô và anh trai nhỏ vậy mà lại đều có nỗi lo giống nhau, một người lo anh trai nhỏ sẽ coi mình là em gái sau khi khôi phục ký ức, người kia lại sợ sau khi cô biết được anh chính là anh trai nhỏ xong sẽ chỉ coi mình như anh trai.

Thấy vẻ mặt kiềm chế của Văn Tê Hạc, Thời Huỳnh nhướng mày, xấu tính ngồi xuống, khẽ lắc hông như thể đang chọc ghẹo, bàn tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn lên cơ bụng rắn chắc tr@n trụi của anh, khuôn mặt tràn ngập sự quyến rũ, từng câu từng câu đều khiến người khác rung động:

“Anh trai nhỏ, anh cảm thấy một cô em gái ngây thơ coi anh như anh trai, sẽ ngồi như thế này sao?”

“Em… hừm.” Văn Tê Hạc đang định nói gì đó, ai ngờ Thời Huỳnh đã chủ động di chuyển, khiến khoảng cách giữa hai người càng trở nên thu hẹp, trong đầu anh giằng xé đấu tranh không ngừng giữa hai lại cảm xúc kiềm chế và buông thả, quả thực nóng lạnh luân phiên chi phối, khó chịu đến cực độ: “Em đoán ra được khi nào?”

Thời Huỳnh ngồi yên, không ngừng trêu chọc người nọ, nghiêng đầu:

“Hôm anh bị sốt cao, em nhìn thấy bức tranh sơn dầu vẽ cây bạch quả trong phòng anh, cách vẽ đó rất đặc biệt, chỉ có anh trai nhỏ mới vẽ được.”

“Thế nên tối hôm đó em mới hỏi anh về chuyện mất trí nhớ?” Cả người Văn Tê Hạc từ trong ra ngoài đều thấy cực kỳ khô nóng, đôi mắt vốn tỉnh táo giờ đã sớm đỏ bừng, đôi tay ôm chặt lấy eo Thời Huỳnh, khống chế lực độ cọ xát, tiếng thở d ốc ngày càng trở nên thô nặng: “Hôm qua em đến trung tâm tâm lý để dò hỏi thông tin sao?”

“Đúng vậy, em đoán rằng người nào đó đã khôi phục ký ức từ lâu nhưng lại cố tình giấu đi.”

Thời Huỳnh bị Văn Tê Hạc trêu chọc đến mức không thở nổi, khẽ rên vài tiếng, cúi người xuống áp vào ngực Văn Tê Hạc, hôn nhẹ lên khóe môi đang hơi nhếch lên của anh, cười tinh quái.

“Năm đó, bởi vì xảy ra tai nạn xe cộ, chỉ có anh ngồi ở ghế sau sống sót, sau đó anh nằm viện cả ngày trời.”

Chuyện trước kia, Văn Tê Hạc vốn vẫn luôn không thích nhắc tới, vì mỗi lần nhắc lại cảm xúc của anh sẽ rất dễ mất khống chế, luôn cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, anh nắm lấy tay Thời Huỳnh, hôn nhẹ lên từng ngón tay:

“Sau khi tỉnh dậy, trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, một chút ký ức cũng không có.”

Thời Huỳnh tựa cằm lên ngực Văn Tê Hạc, nghe rõ từng nhịp đập của trái tim, cảm giác yên bình lan tỏa trong lòng.

“Sau đó, mẹ anh luôn ở nước ngoài chăm sóc và giúp anh hồi phục ký ức cùng với bác sĩ tâm lý.” Văn Tê Hạc thấy Thời Huỳnh có điều muốn hỏi, đưa tay chặn môi cô: “Đúng như em nghĩ, hoàn toàn là những ký ức không thuộc về anh, họ đã thiết lập một quá khứ xa lạ, vậy nên suốt những năm đó anh luôn cảm thấy mình lạc lõng, đứng bên ngoài thế giới.”

“Cho đến một lần xảy ra sự cố, khiến anh nghi ngờ ký ức của mình, anh lập tức quay về nước, đồng thời liên hệ với bác sĩ Điền Mộc.”

Mà cái gọi là anh chọc giận ông cụ Văn nên bị đày ra nước ngoài chỉ là suy đoán của Văn Thư Dương, thực ra điều mà Văn Tê Hạc luôn băn khoăn trước đó là làm thế nào để ông cụ Văn có thể ở lại công ty thêm mấy năm nữa, đừng vội giao trách nhiệm nặng nề cho anh.

“Mối quan hệ duy nhất giữa anh và Văn Kỳ Sâm đại khái chỉ là ôm nhầm và bị ôm nhầm mà thôi.”

Còn về lý do mà vợ chồng nhà họ Văn che giấu sự thật, Văn Tê Hạc không đoán ra, nhưng anh cũng lờ mờ hiểu được vì sao họ tiếp tục nuôi dưỡng Văn Kỳ Sâm, chuyện năm đó, có lẽ họ vẫn luôn cho rằng gia đình nhà họ Ôn đã bảo vệ chăm sóc anh, nhưng thực ra…”

Vài ngày trước Văn Tê Hạc đã nhớ lại chuyện năm đó, trên đường đi, mẹ nuôi của anh không muốn anh quay về nhà họ Văn, hai người ngồi ở ghế trước bởi vì cãi nhau kịch liệt, nên đã dẫn đến xảy ra tai nạn xe cộ.

“Thảo nào anh lại đẹp trai hơn anh ta nhiều thế.” Thời Huỳnh cắn nhẹ lên cằm Văn Tê Hạc, khẽ quan sát biểu cảm của anh, thấy Văn Tê Hạc không khó chịu hay buồn lòng vì những ký ức đã qua, mới cảm thấy yên tâm.

“Ngồi thoải mái không?”

“Hả?”

Chưa kịp hoàn hồn, Thời Huỳnh đã bị kéo lại vào trong chăn, trong lòng Thời Huỳnh giật thót, nhấc chân đạp nhẹ vào Văn Tê Hạc, theo thói quen đầu hàng:

“A Hạc, anh trai, em hơi mệt rồi.”

“Không được đâu, chúng ta đã giấu nhau quá nhiều, phải công bằng chút chứ?” Văn Tê Hạc vừa nói, vừa duỗi tay giữ chặt mắt cá chân của Thời Huỳnh nhẹ nhàng đặt quanh eo mình: “Anh trai sẽ chăm sóc em thật chu đáo, ngoan.”

Thời Huỳnh: “…”

Tỉnh dậy lần nữa, đầu óc Thời Huỳnh đã không còn phân biệt nổi ngày đêm, khó khăn lắm cô mới vươn tay ra khỏi chăn, lấy điện thoại xem giờ, vừa mới 11 giờ, ừm, buổi sáng.

Chiếc giường ngổn ngang đã không còn bóng dáng của Văn Tê Hạc, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng sột soạt phát ra từ bên ngoài cửa phòng ngủ.

Thời Huỳnh xoa xoa eo, bò xuống giường, tiện tay cầm chiếc váy ngủ hai dây mỏng mặc vào, rồi lững thững đi vệ sinh cá nhân, vừa ngẩng đầu nhìn vào gương, lập tức giật mình, đôi mắt ươn ướt, xuân sắc rạng ngời, đuôi mắt ửng hồng gợi cảm.

“Chậc, trông cứ như vừa bị yêu thương dữ dội vậy.”

…Mình vừa nói cái gì mà giống mấy câu thoại của tổng tài bá đạo thế này?

Thời Huỳnh cảm thấy nổi hết cả da gà, vội vàng mở vòi nước rửa mặt, sau khi rửa mặt chải đầu xong, vừa mới mở cửa phòng ngủ thì một cục bông màu trắng đã nhanh chóng chuẩn xác lao vào lòng cô.

“Meo meo meo~” Bàn chân nhỏ mềm mại của Sandwich chạm lên người Thời Huỳnh, cái đầu nhỏ cọ cọ bên má cô, vừa vui mừng vừa nôn nóng: “Meo~”

Trời mới biết, sáng nay Sandwich thấy một sinh vật hai chân xa lạ nhưng lại không thấy bố mình đâu đã sợ đến mức nào, dù sinh vật hai chân này quen bố mình, nhưng điều đó không có nghĩa là mình sẽ chấp nhận đâu!

“Con trai ngoan nào, có đói bụng không?”

“Meo~”

Thời Huỳnh ôm Sandwich đi ra ngoài, nhìn thấy đ ĩa thức ăn còn một ít thức ăn cho mèo, không khỏi bất lực nói:

“A Hạc, tối qua anh đã đổ mấy bát thức ăn cho mèo vậy?”

“Hai bát?” Văn Tê Hạc trong phòng bếp ló đầu ra, thấy tinh thần của Thời Huỳnh rất tốt, trong lòng thở phào, ánh mắt lại dừng trên Sandwich đang bám chặt lấy Thời Huỳnh không rời: “Sandwich giờ đã là một con mèo trưởng thành rồi, phải học cách tự chia thức ăn của mình thành ba bữa, tự mình đi đường.”

“Meo?”

Thời Huỳnh cúi xuống nhìn Sandwich hoàn toàn không biết gì trong lòng mình, chỉ biết làm nũng, thở dài thật sâu:

“Con trai, bố có lỗi với con, bố tìm cho con một người bố dượng rồi.”

“Meo meo.”

“Con trai ngốc.”

“Sườn xào chua ngọt, trứng xào tôm đã bóc vỏ, em muốn ăn rau củ gì không?”

Thời Huỳnh ôm Sandwich vào phòng bếp, nhìn thấy đủ loại thịt cùng rau củ quả bên trong, mắt cô tròn xoe: “Anh chuyển cả tủ lạnh nhà anh đến đây à?” Dù sao trong tủ lạnh nhà cô thường chỉ có hoa quả, rượu và mặt nạ, thỉnh thoảng mới có vài gói đồ ăn đông lạnh cùng mì hoặc phở.

“Nếu em thích, tối anh sẽ chuyển đến.” Văn Tê Hạc vừa nói vừa múc trứng xào tôm ra đ ĩa, nở nụ cười nói: “Đây coi như là phí trọ.”

Nghe vậy, Thời Huỳnh trợn trắng mắt, thò đầu nhìn đống rau củ trên bếp rồi chỉ vào cây măng tây gật đầu:

“Măng tây.”

“Được.”

Thời Huỳnh để Sandwich ra phòng khách chơi, rồi vào tủ lạnh lấy một ít cherry và nho xanh, đứng bên cạnh Văn Tê Hạc rửa qua, một tay rửa một tay ăn:

“Nho dưới nhà ngọt ghê ấy.”

“Em yêu, em không định thưởng cho người đầu bếp vất vả một chút sao?” Văn Tê Hạc buông tay, khẽ nhăn mặt: “Đầu bếp mà nếm được đồ ngọt thì tâm trạng sẽ tốt, bữa trưa cũng sẽ làm ngon hơn.”

“Đêm qua anh không phải liên tục nói là đã ăn đào ngọt rồi sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, đào ngọt không bằng nho xanh?”

Văn Tê Hạc: “…”

Anh chỉ muốn làm nũng chút thôi mà? Sao lại biến thành câu hỏi chí mạng này?

“Em ngọt, quả đào ngọt, không ai sánh được.”

Thời Huỳnh thấy Văn Tê Hạc vậy mà lại trực tiếp đầu hàng, lập tức bật cười, lấy một quả nho đưa lên môi Văn Tê Hạc, khóe mắt cong cong:

“Anh trai vất vả rồi, mời anh ăn nho.”

“Cảm ơn em gái.”

Văn Tê Hạc ngoan ngoãn ăn nho, nhưng khi rời đi lại mặt dày cắn nhẹ lên đầu ngón tay Thời Huỳnh, bị Thời Huỳnh hờn dỗi trừng mắt nhìn, nuốt xuống hết xong, anh khẽ li3m vị ngọt trên môi, nghiêm túc nhận xét:

“Quả thật là không ngọt bằng quả đào.”

“Anh đúng là được nước lấn tới.”

Thời Huỳnh bực mình đập vai Văn Tê Hạc, thúc giục anh nhanh chóng nấu cơm trưa.

Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính, phủ lên hai người một lớp ánh sáng ấm áp vô cùng dịu dàng, Thời Huỳnh tựa vào tủ lạnh, nhìn Văn Tê Hạc đang nấu ăn, trong lòng bỗng cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Nửa giờ sau, ba món ăn được bày lên bàn, nhìn hai bát cơm trên bàn, mắt Thời Huỳnh bỗng thấy cay cay:

“A Hạc, anh chờ chút, em chụp tấm ảnh đã.”

Bài đăng của Thời Huỳnh:

“Một ngày hai người ba bữa, cốc thứ hai của mình giảm giá một nửa nhé~”

[Hình ảnh][Hình ảnh]

Vừa đăng lên vòng bạn bè, hội chị em của Thời Huỳnh đều điên rồi, lần cuối Thời Huỳnh nói sẽ tỏ tình chỉ mới cách đây vài ngày mà! Cậu vì anh ta cứu mình nên bị thương mà đóng gói cả bản thân đem tặng luôn hả?!

Chỉ sau vài phút, WeChat của Thời Huỳnh kêu ong ong liên tục, người nhắn nhiều nhất lại chính là cô bạn Hạ Lam từng khuyên Thời Huỳnh thích thì trực tiếp lên giường, giữa những dòng chữ đều là tâm thái của mẹ vợ, khiến Thời Huỳnh đau đầu không thôi.

Văn Tê Hạc nhìn dòng trạng thái của Thời Huỳnh, trong lòng cảm thấy chua chát xen lẫn ngọt ngào, anh bấm thích rồi chụp lại đăng lên vòng bạn bè của mình:

“Cảm ơn em đã luôn chờ anh, anh yêu em [trái tim].”

“Thấy vòng bạn bè của anh bỗng có bài đăng về cuộc sống riêng tư, em đúng là cảm thấy có chút vinh dự đấy.” Thời Huỳnh mặc kệ mấy câu hỏi từ các bạn bè khác, spam một loạt icon hoa hồng trên bài đăng của Văn Tê Hạc, mạnh mẽ tuyên bố chủ quyền.

Tất nhiên, người không kết bạn với anh sẽ không thấy được lời tuyên bố chủ quyền của cô, nhưng Thời Huỳnh vẫn thấy sung sướng!

“Sau này lúc nào cũng có.” Văn Tê Hạc nhẹ nhàng véo má Thời Huỳnh, tươi cười đầy cưng chiều: “Nhân vật chính trong vòng bạn bè của anh sau này, anh sẽ cố gắng nâng cao kỹ thuật quay chụp.”

Anh cảm thấy vô cùng may mắn, sau 10 năm xa cách, bản thân anh lại có cơ hội gặp lại Thời Huỳnh một lần nữa, hơn nữa lại may mắn được yêu nhau cùng cô.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Thời bảo: “Hầy, bạn trai tôi đúng là quá ưu tú!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.