Dấu Hương - Tú Miêu

Chương 33: Chương 33




Căn nhà của người họ hàng nhà Mã Dược, nói là hai phòng nhưng diện tích thực ra không lớn hơn căn hộ một phòng ngủ của người khác là bao, bên trong chất đầy đồ đạc, đồ nội thất đều hơi ngả vàng, nhìn ra đã có chút tuổi đời, nhưng vẫn khá sạch sẽ. Trong nhà thoang thoảng mùi long não, ánh sáng rất tốt, ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa kính tạo thành màu sắc mờ ảo, cộng thêm hệ thống sưởi ấm rất đủ. Điều này khiến Trương Trì nhớ lại tuổi thơ ở nhà ông bà nội. Anh kéo khóa áo khoác chống lạnh, đi vào phòng ngủ, phát hiện ở đó lại có một cái giường đất kiểu nông thôn, đối diện TV đặt một con mèo bông màu hồng trông chẳng ăn nhập gì.

Đậu Phương lùi lại nhảy lên, ngồi ở mép giường đất. Giường đất khá cao, hai chân cô đung đưa bên dưới, "Cũng được chứ, chỗ này?" Trương Trì nói không tồi. Anh thu lại ánh mắt đánh giá, thấy Đậu Phương vẫn mặc áo phao. Lúc cô làm việc ở gara, lúc nào cũng quấn ba lớp trong ba lớp ngoài, vừa vào đây một lúc, mặt đã hơi ửng hồng. "Em không thấy nóng à?" Trương Trì nhắc nhở cô.

Đậu Phương lại từ mép giường nhảy xuống, "Anh ngồi trước đi." Cô chạy sang phòng kia, nơi đó cũng chất đầy đồ lặt vặt. Đậu Phương chui đầu vào tủ quần áo lục lọi một hồi, thay một chiếc áo thun dài tay rộng thùng thình màu tím, quần legging lửng, rồi xoay nửa người soi gương chiếu chiếu. Mất khoảng mười mấy phút, cô mới như không có chuyện gì xảy ra đi ra. Trương Trì đang cầm điều khiển TV trong tay, liếc nhìn cô một cái.

"Ôi, đau lưng mỏi eo quá." Đậu Phương dang rộng chân tay, nằm sấp xuống giường đất. Trương Trì ném điều khiển đi, xoay người nói: "Anhh đấm lưng cho." Vừa mới véo nhẹ lên vai Đậu Phương một cái, cô đã kêu oai oái. Anh giảm lực tay, đấm từ vai xuống eo, dừng lại ở đó một lúc. Đậu Phương bỗng cười khúc khích, co người lăn sang một bên. Trương Trì cũng nằm xuống cạnh Đậu Phương, ôm lấy cô.

Chiếc giường đất này đặc biệt lớn, có thể lăn lộn tùy ý, chỉ là hơi cứng. Đậu Phương nói với Trương Trì: "Hồi em học cấp hai, trong lớp có một bạn nữ, em theo bạn ấy về quê chơi, nhà bạn ấy cũng có một cái giường đất như thế này, cả nhà mấy người tối ngủ chung một hàng ngang, vui lắm. Nhưng lúc đó em cứ băn khoăn một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Là cả nhà ngủ sát sàn sạt với nhau, nửa đêm ba mẹ bạn ấy muốn 'ấy ấy', thì phải làm sao nhỉ?"

Trương Trì có chút buồn cười, "Hồi đó suy nghĩ của em có phải hơi trưởng thành quá không?"

Đậu Phương hừ mũi một tiếng tỏ vẻ khinh thường, "Em từ nhỏ đã đọc nhiều sách vở đấy nhé."

"Là đọc nhiều 'sách vàng' chứ gì?"

Đậu Phương bụm mặt cười trộm. Trương Trì ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô. Tay anh lướt đến chân cô, nhận ra điều gì đó qua lớp quần legging, rồi lại vuốt ve lên lưng. Không sờ thấy móc khóa áo ngực sau lưng, anh nói: "Lúc nãy em thay luôn cả nội y rồi à?" Đậu Phương không thừa nhận. Sau khi Trương Trì cởi áo thun của cô ra, thấy cô đã thay một chiếc áo ngực có kiểu dáng kỳ lạ, bằng lụa màu đỏ, trước ngực có một chiếc nơ lụa thật lớn. Lông mi Đậu Phương khẽ rung, nhẹ giọng nói: "Đây là chủ đề Lễ Tình Nhân." Cô nằm đó, giống như một món quà được thắt nơ lụa, đang chờ người khác mở ra.

Trương Trì suy nghĩ một chút, nói: "Vậy anh cũng phải tặng em cái gì đó."

Đậu Phương chu môi về phía con mèo bông trên TV, "Anh tặng em cái đó rồi mà."

"Cái đó không tính."

"Em chỉ thích nó thôi."

Ngón tay Trương Trì vuốt ve má cô một lúc, rồi cúi xuống người Đậu Phương, hôn cô thật sâu. Giữa những nụ hôn, Đậu Phương nói: "Rèm cửa!" Trương Trì đầu cũng không ngẩng lên, vươn tay kéo rèm lại, trong nhà lập tức chìm vào bóng tối. TV vẫn ồn ào phát tiếng, nhưng không ai để ý đến nó. Trương Trì vừa mới cởi thắt nơ lụa, món quà xinh đẹp này đã nhiệt tình khó nhịn mà lao vào lòng anh. Cả hai đều còn rất trẻ, có tinh lực dồi dào và hứng thú khám phá lẫn nhau vô cùng. Lúc Trương Trì dùng miệng, Đậu Phương còn có chút ngượng ngùng, nhưng lần đó cảm giác của cô đến rất nhanh, trước khi anh kết thúc, cô đã lên đỉnh hai lần. Theo yêu cầu của Đậu Phương, Trương Trì dịu dàng hơn một chút, hai tay cô vòng qua cổ anh, chưa bao giờ cảm thấy tứ chi mềm nhũn, cam tâm tình nguyện để người ta làm gì thì làm như vậy. Cô vừa hôn anh, vừa mơ màng nói: "Tiểu Trương ca ca, anh tốt thật." Hơi thở nóng rực của Trương Trì phả bên tai cô, anh nói, cái này gọi là có qua có lại. Đậu Phương phụt cười, vậy em cũng phải đưa tiền cho anh sao? Trương Trì nằm xuống phía sau Đậu Phương, ôm eo cô, hơi thở và mồ hôi của cả hai quyện vào nhau. Trương Trì lười biếng nói: "Em cứ lấy thân báo đáp đi."

Đậu Phương đè tay Trương Trì lại, xoay người. Nam nữ ở phương diện này rất khác nhau, Trương Trì thuộc phái hành động hoàn toàn, còn Đậu Phương thì cơ thể dễ dàng xin tha, nhưng đầu óc lại toàn suy nghĩ linh tinh. Cô chớp mắt, hỏi Trương Trì: "Lần đầu tiên của chúng ta, em dùng tay, anh thấy thế nào?"

"Cũng tạm." Trương Trì nói, "Chẳng ra sao cả."

Đậu Phương không phục, cô "xì" một tiếng, "Rõ ràng anh cũng sướng mà."

Trương Trì cười hôn cô, tay vẫn đặt trên ngực cô, "Chủ yếu dựa vào tưởng tượng."

Đậu Phương cảm thấy anh lại cứng lên, nhưng anh không động đậy, vì trong túi chỉ có một cái bao, đã dùng hết rồi. Đậu Phương áp sát vào người anh, ám chỉ, em đang trong kỳ an toàn, không sao đâu. Trương Trì lý trí hơn cô một chút, nói không được. "Ai da, thật sự không sao mà, anh đừng cho vào trong." Trương Trì không biết nên khóc hay cười, em chẳng hiểu gì về khoa học cả sao? Như vậy cũng có thể có thai. Đậu Phương không chỉ đầu óc đơn giản, mà còn chẳng hề để tâm đến cơ thể mình, "Nếu dính, thì... đi phá thôi." Trương Trì thấy cô có hơi ngốc, anh ôm đầu cô lại hôn hôn, nói: "Nếu thật sự như vậy, em đến nhà anh đi."

Đậu Phương vừa nghĩ đến chuyện chạm mặt người nhà họ Bành là lại thấy xui xẻo. Nếu để Bành Du biết cô đá Bành Nhạc, cặp kè với Trương Trì, cảnh tượng đó thật không dám tưởng tượng. Cô lẩm bẩm: "Em không đi, mẹ anh chắc chắn không thích em."

"Em không hiểu đâu, mẹ anh chỉ thích con gái xinh đẹp thôi." Trương Trì thấy Đậu Phương vẫn có vẻ buồn bã, lại nói: "Nhưng mà, chuyện của anh không ai quản được đâu."

Đậu Phương quan sát sắc mặt anh, "Chuyện nhà anh... giải quyết xong chưa?"

Trương Trì nói chưa. Anh biết Đậu Phương không hiểu, nên chỉ giải thích đơn giản một chút, "Lúc ba anh mất, có mấy dự án đang dang dở, trong đó có một cái khá lớn, nợ ngân hàng rất nhiều tiền. Làm dự án bất động sản là vậy, trước đó kiếm được bao nhiêu không cần biết, chỉ cần có một cái thất bại, chuỗi tài chính đứt gãy là rất khó giải quyết. Công ty không xoay sở được, còn có một đống cổ đông, chủ nhà đòi bồi thường, mấy chuyện này một mình mẹ anh không lo liệu nổi, cậu anh có giúp một ít. Bây giờ mẹ anh muốn cậu rót thêm vốn, mượn danh nghĩa cậu để vay ngân hàng, lấp cái lỗ hổng này, nhưng cậu anh chưa chắc đã chịu làm, vì công ty còn có một cổ đông họ Dương, cậu và ông ta không hợp nhau. Nếu kéo dài đến sau này bị cưỡng chế bán đấu giá, thì hoàn toàn hết cách."

Đậu Phương hiểu lơ mơ, chỉ có một điểm khiến cô rất lo lắng, "Nếu mẹ anh bảo anh về giúp, có phải anh phải xin nghỉ về không?"

Trương Trì nói: "Anh chắc cũng không giúp được gì nhiều. Về phương diện này, Bành Nhạc có kinh nghiệm hơn anh nhiều."

Đậu Phương có chút vui mừng, nhưng cô vẫn thấp thỏm không yên vì đám mây mù trong lòng. Cô cẩn thận nhìn Trương Trì, "Anh vốn dĩ chắc là muốn đến thành phố lớn như Bắc Kinh, kết quả lại đến huyện thành làm cảnh sát quèn, có phải anh rất thất vọng không?"

Ban đầu đương nhiên là cực kỳ thất vọng, thậm chí cảm thấy cuộc đời hoàn toàn vô nghĩa, nhưng bây giờ tâm trạng Trương Trì đã bình tĩnh lại, anh cảm thấy huyện thành nhỏ cũng không tồi. Dù sao bây giờ anh cũng không có hoài bão gì lớn lao, thà rằng mỗi ngày lêu lổng cùng cô em gội đầu (bây giờ là em bán cá), "Nếu như đến Bắc Kinh, chúng ta chẳng phải không gặp được nhau sao?"

Đậu Phương vui chết đi được, cô nhào tới, dụi đầu vào vai anh. Trương Trì định đứng dậy, đi xuống siêu thị dưới lầu một chuyến nữa, kết quả Đậu Phương lại đột nhiên nảy ý, muốn xem video huấn luyện trước kia của anh, "Anh chống đẩy được một ngàn cái không?" Trương Trì tỏ vẻ từ chối, so với chống đẩy, anh hứng thú với một môn vận động khác hơn. Kết quả Đậu Phương bò lên người anh, ép anh phải cõng cả người lớn làm hai trăm cái chống đẩy, khiến Trương Trì hoàn toàn không còn suy nghĩ thừa thãi nào nữa. Lúc anh ngủ, cô lại nổi hứng nghịch ngợm, sơn cho anh mười móng chân màu đỏ rực, còn chấm một nốt ruồi đỏ giữa hai lông mày. Tóm lại đêm nay cô chơi rất vui vẻ, còn Trương Trì sau khi tỉnh dậy thì hoàn toàn bất lực, đành kéo tất che chân đi.

Đêm đó Trương Trì ngủ lại nhà Đậu Phương. Sáng hôm sau lúc đi làm, anh kéo luôn Đậu Phương ra khỏi chăn, hai người ăn sáng ở quán ăn dưới lầu. Đậu Phương quen với việc làm ở tiệm gội đầu và quán ăn, buổi sáng thường không có khẩu vị gì, cô ngồi trước bàn ăn, mí mắt sưng húp, sắc mặt trắng bệch, uể oải nhìn đông nhìn tây, rồi cô thấy Ngô Bình ở cửa quán.

Tinh thần Ngô Bình có vẻ tốt hơn lần trước, tóc đã nhuộm lại màu, trông trẻ ra cả chục tuổi, tay dắt một bé gái đeo cặp sách.

Người Đậu Phương cứng đờ tại chỗ, không dám động đậy. Ngô Bình dắt bé gái vào quán, ánh mắt lướt từ mặt Đậu Phương sang mặt Trương Trì, rồi đột ngột lên tiếng: "Là Trương Trì phải không?"

Trương Trì sửng sốt, "Vâng, là cháu."

Ngô Bình khẽ đánh giá Trương Trì, bà không đột nhiên phát bệnh điên loạn như trước, ngược lại tỏ ra rất bình tĩnh, hòa nhã, giống như Ngô Bình ngày còn dạy ở trường, "Nghe ba San San nhắc về cháu rồi, cảnh sát Tiểu Trương ở đồn công an," Ngô Bình cười với Trương Trì một cái, rồi quay sang kể với Đậu Phương một chuyện rất trùng hợp, bà mới gặp lại học sinh cũ trên phố, "Chính là ba của Gia Di," bà kéo tay bé gái, "Hiện đang làm ở ủy ban, vừa hay vợ chồng nó bận việc, muốn tìm bảo mẫu trông nhà, dì nói dì làm cho, tiện thể còn dạy kèm cho Gia Di, họ ngại lắm, dì nói không sao, dì thích trông trẻ con mà. Đợi sau này dì còn muốn trông con cho San San nữa, thử trước một chút thôi." Cô bé tên Gia Di kia có vẻ rất quý bà, gọi Ngô Bình là bà nội, "Đi học thôi muộn rồi ạ."

Ngô Bình chợt nhớ ra, "Hai đứa ăn đi nhé. San San, con chuyển nhà rồi phải không? Đợi cuối tuần dì qua thăm con, dọn dẹp vệ sinh giúp con." Sau đó bà gật đầu với Trương Trì, vội vàng kéo Gia Di đi.

Đậu Phương ngồi đó, mặt không biểu cảm. Chủ đề nói chuyện của cô và Trương Trì bị Ngô Bình cắt ngang, hai người nhất thời đều có chút im lặng. Trương Trì chạm vào tay Đậu Phương, "Em không sao chứ?" Mặc dù Ngô Bình bây giờ trông hoàn toàn là người bình thường, nhưng Trương Trì vẫn giữ thái độ đề phòng với bà. Anh lại đề nghị với Đậu Phương, "Hay là em dọn qua ở cùng anh đi?"

Đậu Phương lắc đầu. Cô nhạt nhẽo cắn nửa cái bánh bao, đầu óc mới bắt đầu chậm rãi hoạt động trở lại, "À đúng rồi," cuối cùng cô cũng nhớ ra, "Em nói này, em muốn một cái xe điện, anh tặng em một cái xe điện đi."

Mua thì không thành vấn đề. "Em biết đi xe điện không?"

"Có gì khó đâu?" Đậu Phương bắt đầu ăn, "Xe tải toàn Mã Dược lái, em có thể đi xe điện giao hàng nhanh. Anh mua nhanh cho em đi, em còn trông chờ vào cái cửa hàng này để phát tài đấy. À đúng rồi, hôm nay em phải đi đăng ký học ở trường lái, lúc tan làm anh đi cùng em nhé, cứ mặc bộ đồ cảnh sát giao thông của anh ấy, biết đâu họ lại giảm giá cho em." Cô tận dụng Trương Trì một cách triệt để.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.