Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 40: Anh sẽ xót




Bị đối tượng theo đuổi trêu ghẹo đến vậy, đổi lại là ai cũng khó lòng chịu nổi. Biên Tích sợ mình mà còn nán lại, thể nào cũng làm ra chuyện gì đó không phải phép, bèn kiếm cớ chuồn về sớm.

Do nghỉ bệnh vì bị thương, tháng này số giờ bay của Biên Tích chưa đầy năm mươi, phụ cấp qua đêm cũng chẳng được bao nhiêu, tính ra hiệu suất công việc thiệt thòi quá đỗi, thành thử lịch bay sắp tới của y dày đặc, gần như tuần nào cũng phải bay bốn chặng lớn.

Bay nhiều, cũng gặp phải lắm chuyện bực mình.

Khi bay qua Bắc Kinh, Biên Tích gặp một vị khách đam mê hàng không, anh ta cầm theo một cuốn nhật ký bay nhờ phi hành đoàn điền giúp. Tuy nhiên, X Airlines vừa ra quy định mới, cho rằng các thông tin như điểm báo cáo trên đường bay, lượng nhiên liệu tiêu thụ… liên quan đến bí mật hàng không dân dụng, nên phi hành đoàn có quyền từ chối yêu cầu.

Lúc đó Biên Tích đang chuẩn bị suất ăn, sau khi nhận được cuốn nhật ký, y đã xin ý kiến cơ trưởng.

Cơ trưởng cũng đang bận, bèn để Biên Tích thay mình điền các thông tin công khai như số hiệu chuyến bay, loại máy bay, thời gian cất hạ cánh…

Biên Tích điền xong, trả lại cho hành khách, để tỏ lòng áy náy, y còn đặc biệt ghi thêm lời chúc của tổ tiếp viên vào cuối cuốn nhật ký.

Ấy thế mà đối phương vẫn không hài lòng với lượng thông tin đó, hỏi y: “Sao cậu lại điền? Cơ trưởng đâu? Chỉ có cơ trưởng mới điền được hết những chỗ trống này chứ?”

Biên Tích kiên nhẫn giải thích: “Thực sự xin lỗi, các dữ liệu khác công ty có quy định không được công khai. Hàng tháng chúng tôi đều có chương trình tham quan máy bay, nếu anh có hứng thú, có thể tìm hiểu trên APP hoặc Mini Programs, tôi cũng có thể giúp anh đăng ký tham gia.”

Đối phương nghe xong, vẻ mặt vẫn lộ rõ sự bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm: “Thôi được. Nhưng mà, sao chỉ có công ty các cậu mới có quy định này vậy? Tôi đi các chuyến bay khác đều được điền mà.”

Biên Tích tiếp tục xin lỗi: “Xin lỗi anh, mỗi hãng hàng không có quy định quản lý nội bộ khác nhau, dữ liệu chuyên môn mà hành khách cần cũng khác nhau. Anh xem, còn cần gì nữa không ạ?”

“Hết rồi.” Đối phương nói giọng không vui.

Để xoa dịu hành khách, Biên Tích còn tặng thêm cho anh ta một tấm thiệp nhỏ, mong anh ta thông cảm.

Đối phương không tỏ vẻ bất mãn, Biên Tích cứ ngỡ mọi chuyện đã qua.

Nào ngờ, trước giờ cất cánh ngày hôm sau, Biên Tích đột nhiên nhận được thông báo bị một hành khách khiếu nại. Lý do khiếu nại ngoài việc nhật ký bay không được điền đầy đủ còn có một mục nữa, rằng với tư cách là hội viên Bạch Kim, anh ta đã không nhận được sự chào hỏi niềm nở đúng mực.

Nói đến chuyện này lại càng thêm bất đắc dĩ, đường bay này nổi tiếng là tuyến vàng cho các chuyến công tác, lúc đó trên máy bay có hơn ba mươi hội viên Bạch Kim, thời gian bay lại ngắn, chào hỏi từng người một là điều không thể. Cộng thêm việc công ty vì muốn tiết kiệm chi phí đã cắt giảm một nhân sự, trên máy bay chỉ có chín tiếp viên, phải phụ trách suất ăn và dịch vụ cho ba trăm ba mươi hành khách trên bốn chặng bay quốc tế, việc di chuyển sắp xếp đồ đạc liên tục đã đủ bận tối mắt tối mày, nhân lực căn bản không đủ.

Vì vậy, lúc đó Biên Tích chỉ có thể thông báo qua loa trên khoang ngay từ đầu, giải thích tình hình và xin lỗi, không ngờ chuyện này cũng bị lôi ra để kiếm cớ trút giận.

Biên Tích nhìn thông báo trên điện thoại, quả thực dở khóc dở cười.

Dù đã bay mười năm, đủ loại hành khách oái oăm đều đã từng gặp, nhưng vừa mới đi làm lại đã nhận phải khiếu nại, đúng là xui tận mạng.

Kết thúc hành trình, Biên Tích phải quay về căn cứ báo cáo tình hình trên máy bay với hãng, từ diễn biến sự việc đến quy trình đón khách, thậm chí cả thời gian phát thanh cũng phải ghi lại chính xác.

Cuối cùng, hãng cho rằng cách xử lý bằng thông báo qua loa vẫn chưa thỏa đáng, yêu cầu Biên Tích nộp báo cáo kiểm điểm và khắc phục, đồng thời phải xin lỗi hành khách liên quan.

Chuyện tuy không lớn, nhưng lại ảnh hưởng đến tâm trạng.

Biên Tích mang theo kết quả xử lý bước ra khỏi công ty, lòng dạ bực bội, vừa hay gặp Nhiếp Hàng, y bèn buột miệng kể lại đầu đuôi sự việc cho hắn nghe.

Dạo này Nhiếp Hàng cũng gặp không ít chuyện phiền lòng nên rất đồng cảm. Hắn không hiểu, hỏi: “Bộ phận quản lý cũng thật là hồ đồ, lúc đó trên máy bay đông hội viên như vậy, chẳng lẽ bắt các cậu hỏi han từng người một à? Thế thì còn ai bay nữa, có làm được việc gì khác không?”

“Hầy, lẽ ra lúc đó sau khi thông báo qua loa, em nên gửi thêm thư tay cho mọi người. Mải lo giải quyết vụ nhật ký bay nên quên béng mất.” Biên Tích bước ra khỏi công ty, tìm một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía xa, “Không phải than phiền gì đâu, đúng là em chưa làm tốt. Chỉ thấy dạo này xui xẻo quá nên tâm sự với anh chút thôi.”

“Cậu đâu phải thánh nhân! Đã chu đáo đến mức này rồi, còn muốn thế nào nữa? Thật sự định viết thư cho hai trăm con người à?” Nhiếp Hàng bực bội chửi đổng, “Chịu luôn, hành khách đó đầu óc cũng có vấn đề thật! Nhật ký bay vốn dĩ đâu phải việc của cậu, cậu giúp anh ta, lại còn chiều hư anh ta nữa!”

“Biết sao giờ, nghề của tụi mình mà.” Biên Tích tự giễu, “Phục vụ là trên hết, an toàn là trên hết.”

“Bộ phận quản lý cũng biết an toàn là trên hết à? Thật không hiểu rốt cuộc họ nghĩ gì nữa, quy định là do họ đặt ra, cậu làm theo quy định mà vẫn sai à? Vậy nếu cậu không làm theo, có phải họ còn phạt cậu nữa không?”

Nhiếp Hàng chửi rủa gần nửa tiếng mới nguôi ngoai, tâm trạng Biên Tích nhờ hắn mà cũng khá hơn nhiều, ngược lại còn quay sang an ủi hắn.

Nhiếp Hàng rất đồng cảm, bay bao nhiêu năm trời, chuyện oái oăm cũng gặp không ít, ban đầu còn ấm ức không phục với công ty, sau này nhận ra vừa tốn thời gian công sức lại chẳng được lòng ai, cuối cùng cũng chỉ đành khuyên mình nghĩ thoáng hơn, hành khách là thượng đế.

Khuyên thì khuyên vậy, nhưng bạn tốt gặp phải chuyện này vẫn khó mà nguôi giận, Nhiếp Hàng chống nạnh nói: “Thôi bỏ đi, bực thì bực… tuần này cậu ra ngoài tụ tập với bọn anh đi, xả xui!”

“Được chứ, có gọi anh Viễn không?” Biên Tích hỏi.

“Gọi chứ, dù gì anh ấy cũng chưa tìm được mới mối nào, đang rảnh mà.” Nhiếp Hàng vừa dứt lời liền cúi đầu nhắn tin cho Kiều Viễn, hỏi cuối tuần anh ta có rảnh không.

Chẳng mấy chốc, Biên Tích nghe thấy một tiếng “ting”.

Nhiếp Hàng liếc nhìn tin nhắn trả lời của Kiều Viễn, ngẩng đầu thuật lại: “Anh Viễn bảo dạo này vừa hay đăng ký một tour đi bộ đường dài, hỏi cậu có muốn đi không.”

Lúc tâm trạng u uất rất thích hợp với những hoạt động cường độ cao thế này, Biên Tích không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay: “Đi chứ! Không ra ngoài vận động, người sắp mọc nấm đến nơi rồi.”

Nhiếp Hàng bèn cúi đầu tiếp tục trao đổi qua mạng với Kiều Viễn, nói chuyện được nửa chừng, đột nhiên lại ngẩng đầu, chẳng biết là ý của hắn, hay là người ở đầu dây bên kia muốn hỏi: “À mà này, cậu với luật sư Nghiêm, giờ tiến triển đến đâu rồi?”

“…” Biên Tích đang định uống nước, suýt nữa bị câu nói này làm cho sặc, ho khan rồi lau khóe miệng cười, “Anh chuyển chủ đề cũng nhanh quá đấy!”

“Anh Viễn bảo anh ấy muốn rủ thêm luật sư Nghiêm.” Nhiếp Hàng chỉ vào điện thoại nói, “Lại sợ cậu như lần trước không muốn gặp người ta nên đặc biệt nhờ anh hỏi han tình hình đây.”

Biên Tích dở khóc dở cười nói: “Có gì mà không muốn gặp, bọn em vẫn ổn.”

“Ồ?” Nhiếp Hàng lập tức hăng hái hẳn lên, “Ổn đến mức nào?”

Biên Tích huých mạnh vào vai hắn: “Anh Viễn lại tìm anh kìa, mau trả lời tin nhắn đi, đừng có mà nhe răng cười ở đây nữa.”

Nhiếp Hàng lúc này mới nén cười, nghiêm túc trả lời Kiều Viễn.

Biên Tích nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận gõ chữ của hắn, không nhịn được chụp một tấm ảnh, gửi cho Kiều Viễn.

Biên Tích: [Anh Viễn, anh xem cái người này này, chẳng biết đang nói chuyện với ai mà miệng toe toét đến tận mang tai.]

Kiều Viễn nửa phút sau mới trả lời: [Ai mà biết được, dù gì cũng đâu phải với tôi.]

Biên Tích “chậc” một tiếng: [Vậy thì em phải kêu oan cho anh ấy, không phải với anh thì còn với ai nữa?]

Kiều Viễn bất đắc dĩ: [Thôi đi.]

Biên Tích tiếp tục khích lệ: [Thật đấy, anh Viễn. Anh vừa nói chuyện với em là anh ấy hết cười ngay.]

Kiều Viễn không đôi co về chủ đề này nữa, nhắc nhở: [Đừng có nhây nữa, mau xem nhóm đi!]

Biên Tích bèn chuyển sang khung chat khác, phát hiện Kiều Viễn vừa gửi một đoạn tin nhắn trong nhóm có Nghiêm Ngạn Khoát.

Kiều Viễn: [@Nghiêm Ngạn Khoát, Luật sư Nghiêm, cuối tuần bọn này định đi bộ đường dài ở Dư Hàng, cậu có thời gian không? Có muốn đi cùng không? Tôi mời mấy cậu đi chơi hai ngày.]

Biên Tích xem tin nhắn mới nhớ ra, hỏi Nhiếp Hàng: “Mà này, vụ của anh Viễn đã có phán quyết chưa?”

“Có rồi, mới có hôm qua. Kiều Viễn bận về nhà chăm sóc bố nên quên nói với cậu.”

“Ồ, chuyện này mà anh ấy cũng kể với anh à?”

Nhiếp Hàng đắc ý nói: “Đương nhiên!”

Biên Tích cười tủm tỉm nhìn hắn, ý tứ sâu xa hỏi: “Anh Viễn… đối với anh, có hơi tốt quá rồi thì phải?”

“Dù gì bọn anh cũng là bạn bè bao nhiêu năm rồi.” Nhiếp Hàng vẫn giữ vẻ xuề xòa thường ngày, nhưng giọng điệu lại không còn thoải mái như mọi khi, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, “Phán quyết mới có hôm qua, anh Viễn chỉ cần trả lại ba trăm ngàn phí đào tạo là được, mà công ty còn phải trả thêm cho anh ấy hơn một trăm ngàn tiền phúc lợi nữa.”

Nhiếp Hàng nói xong thở phào một hơi, giọng điệu cũng nhẹ nhõm hơn: “Lần này may mà có luật sư Nghiêm, không thì đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.”

Biên Tích định hỏi thêm vài điều, nhưng nghĩ lại vẫn nên bớt xen vào chuyện của người khác, lại mở màn hình điện thoại lên: “Vậy thì phải ăn mừng một bữa ra trò mới được.”

Giao diện tin nhắn trống trơn, không thấy Nghiêm Ngạn Khoát trả lời, Biên Tích sốt ruột đến mức mở đi mở lại cuộc trò chuyện nhóm hai lần.

“Nóng lòng nói chuyện với luật sư Nghiêm thế cơ à?” Chủ đề chuyển sang người khác, miệng lưỡi Nhiếp Hàng lại bắt đầu châm chọc.

Biên Tích vặc lại, bảo hắn “tự soi gương lại mình đi”, rồi cúi đầu chụp màn hình tin nhắn nhóm, gửi riêng cho Nghiêm Ngạn Khoát: [Luật sư Nghiêm, nhớ xem nhóm nhé, anh Viễn tìm anh đấy.]

Lần này Nghiêm Ngạn Khoát lại trả lời gần như ngay lập tức: [Hóa ra chúng ta vẫn là bạn bè à.]

Biên Tích: [?]

Nghiêm Ngạn Khoát: [Hơn một tuần không thấy bóng dáng em đâu, anh cứ ngỡ em xóa anh rồi.]

Biên Tích: [Sao có thể chứ! Chỉ là dạo này em dính phải một vụ khiếu nại nên bận điều tra suốt thôi.]

Nghiêm Ngạn Khoát: [Chuyện gì thế?]

Biên Tích: [Quan hệ với hành khách xử lý không tốt, không sao đâu, đã giải quyết xong rồi.]

Câu trả lời của Nghiêm Ngạn Khoát có vẻ không mấy vui vẻ: [Ồ. Giải quyết xong xuôi cả rồi mới nói với anh.]

Biên Tích cười khổ: [Lúc chưa giải quyết xong mà nói với anh, chẳng phải là thêm phiền cho anh sao?]

Bên Nghiêm Ngạn Khoát hiện đang nhập tin nhắn, Biên Tích đợi rất lâu, nhưng không thấy hồi âm. Mãi một phút sau mới nhận được một biểu tượng cảm xúc: [/Thở dài]

Biên Tích ngỡ dạo này anh cũng có chuyện gì phiền lòng, hỏi: [Sao lại thở dài thế?]

Nghiêm Ngạn Khoát nói: [Biên Tích.]

Một lát sau, lại gửi thêm một tin: [Có phải em lại quên mất mình đang theo đuổi người ta rồi không?]

Biên Tích lập tức căng thẳng, vội vàng nhận lỗi: [Có quên đâu, sao thế anh?]

Được gọi như này, tâm trạng Nghiêm Ngạn Khoát cũng khá hơn chút, anh cười đáp: [Không quên sao cơ hội tốt thế này lại không tận dụng?]

Đầu óc Biên Tích nhanh nhạy, lập tức hiểu ra ý trên mặt chữ của Nghiêm Ngạn Khoát. Nhưng y không trực tiếp bắt lấy quả bóng, mà lùi lại một bước, ném trả lại: [Không biết nên tận dụng thế nào.]

Nghiêm Ngạn Khoát rõ ràng bị khuấy động cảm xúc, thuận theo lời y, chỉ dạy: [Lần sau gặp phải tình huống này, cứ trực tiếp tìm anh, nói thật cho anh biết.]

Biên Tích bị chọc cười: [Rồi anh sẽ an ủi em chứ gì?]

Nghiêm Ngạn Khoát tỉnh bơ đáp: [Anh sẽ xót.]

Lời tác giả:

Thế là, Biên Tích siết chặt điện thoại, lén lút high thầm trong lòng.

Thuận Tụng Thương Kỳ cũng thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.