Chặng bay tiếp theo của Biên Tích khá nặng nề, phải quá cảnh một chặng dài ở sân bay Đại Hưng rồi mới đến Seoul, Hàn Quốc, vì vậy thời gian dừng trên mặt đất sẽ rất lâu.
Vừa mới xác định quan hệ đã phải xa cách một thời gian ngắn, đối với những cặp đôi đang trong giai đoạn nồng thắm quả thực là một cực hình, Biên Tích vừa xuống máy bay đã nóng lòng muốn liên lạc với bạn trai.
Bắc Kinh gió lớn, thổi người ta không mở nổi mắt. Biên Tích vội vã đi qua đoạn đường ngoài trời, đứng sau cánh cửa quán cà phê ở tầng một sân bay nhắn tin cho Nghiêm Ngạn Khoát.
Biên Tích: [Luật sư Nghiêm, lần trước anh nói nước hoa xe khó dùng quá nên em mua cho anh một cái rồi, vừa mới đến trạm chuyển phát nhanh đó.]
Sau đó đính kèm ảnh chụp màn hình mã nhận hàng.
Nghiêm Ngạn Khoát không vội quan tâm đến nước hoa, mà hỏi ngược lại: [Em gọi anh là gì?]
Biên Tích lúc này mới nhận ra, theo thói quen, y vẫn gọi Nghiêm Ngạn Khoát như trước đây. Y cười gõ chữ: [Giờ không biết nên gọi anh thế nào cho phải.]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Đúng là nên chọn một xưng hô rồi, không thì cứ cảm thấy như anh đang tăng ca vậy.]
Biên Tích: [Anh muốn được gọi thế nào?]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Chuyện này mà anh cũng được quyết định à?]
Biên Tích: [Được chứ, sao lại không? Anh muốn được gọi thế nào em gọi thế ấy!]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Ảnh chụp màn hình]
Biên Tích bấm vào xem, phát hiện đó là ảnh chụp màn hình một trang web, từ khóa tìm kiếm là “những cách xưng hô tình tứ cho các cặp đôi”, câu trả lời đương nhiên cũng đủ loại, khó coi.
Biên Tích: [Cái này… em có dám gọi thì anh cũng chẳng dám nhận đâu!]
Nghiêm Ngạn Khoát nào chịu thua trước lời khiêu khích này: [Anh có gì mà không dám nhận?]
Biên Tích bèn đưa điện thoại lên miệng, cố ý hạ giọng nói: [Vậy gọi anh là cục cưng nhé, nghe đáng yêu nè.]
Chẳng mấy chốc, Nghiêm Ngạn Khoát gọi điện đến.
“Sao thế?” Biên Tích nén cười hỏi.
Giọng Nghiêm Ngạn Khoát nghe như đang thở dốc: “Em còn dám hỏi sao thế à?”
“Ừm.” Kẻ đầu sỏ chẳng hề tỏ ra hối lỗi, “Hôm nay anh không phải đi làm à?”
“Có, đang ở trong nhà vệ sinh nghỉ một lát.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp.
Biên Tích khoa trương “ồ” một tiếng, ngầm hiểu ý nên không nói nhiều.
Nghiêm Ngạn Khoát hỏi: “Trong ảnh nhiều cách xưng hô như vậy, sao lại chọn đúng cái đó mà gọi?”
Biên Tích ho khan một tiếng: “Còn cái khác nữa à? Vậy gọi là… anh ơi?”
Hơi thở của Nghiêm Ngạn Khoát rõ ràng lại nặng nề thêm vài phần, giọng trầm trầm hỏi: “Còn nữa không?”
“Anh yêu?” Biên Tích tuy đang đọc theo ảnh, nhưng lại đọc rất có tình cảm, đến nỗi y chẳng dám đi đến chỗ có người, chỉ dám co ro ở cửa sau gọi điện thoại, “Chồng ơi?”
“Bên dưới còn nữa.”
“Thưa ngài, chủ nhân.” Lúc Biên Tích đọc đến từ cuối cùng, lưỡi suýt nữa thắt lại, lí nhí cho qua, “Daddy?”
Nghiêm Ngạn Khoát hít một hơi thật sâu: “Biên Tích.”
“Vâng.”
“Bên cạnh em không có ai chứ?”
“…Sao thế?”
Nghiêm Ngạn Khoát phát ra một tiếng hừ nhẹ từ trong cổ: “Gọi lại lần nữa đi, gọi gì cũng được.”
Biên Tích nghe ra giọng điệu anh có gì đó không ổn, bèn hạ thấp giọng, cố ý hỏi: “Anh đang làm gì đấy?”
Nghiêm Ngạn Khoát cảnh cáo: “Biên Tích.”
“Rồi rồi rồi, em gọi cho anh nghe.”
Đầu dây bên kia, tiếng thở rõ ràng đang ngày một nặng nề.
_
Vì phải chơi trò chơi cùng một người nào đó rất khó chiều, sau khi cúp điện thoại, Biên Tích không còn thời gian làm việc khác, vội vàng giải quyết bữa tối ở quán cà phê rồi chuẩn bị cho chặng bay tiếp theo.
Trên đường quay lại máy bay, tiếng thông báo của ứng dụng công việc đột nhiên vang lên. Phần mềm của y thường để lung tung, cũng không dùng thư mục để sắp xếp ứng dụng, vì vậy phải cài đặt thông báo đặc biệt mới dễ dàng tìm thấy. Biên Tích bấm vào xem, phát hiện kết quả khiếu nại của hội viên Bạch Kim lần trước đã có, trụ sở chính đã bác bỏ đơn khiếu nại của Biên Tích, vẫn giữ nguyên quyết định xử lý ban đầu.
Chẳng phải tin tốt lành gì, nhưng Biên Tích đã chuẩn bị tâm lý cho kết quả này, một là bản thân y quả thực xử lý chưa đủ khéo léo ngay từ đầu, hai là những tiền lệ tương tự trong ngành thực sự quá nhiều.
Biên Tích suy nghĩ một lát, quyết định vẫn không nói cho Nghiêm Ngạn Khoát biết chuyện này, tránh để anh phải bực mình theo.
Cất điện thoại, Biên Tích quay lại khoang máy bay kiểm tra định kỳ. Lần này bay cùng toàn người quen cũ, Thường Thanh và Dương Thiên Như đều có mặt, thấy sắc mặt y không tốt, đều đến hỏi han: “Anh không sao chứ?”
“Không sao, xử lý vụ khiếu nại lần trước thôi.” Biên Tích cười an ủi họ.
Chuyện này những người khác ít nhiều cũng đã nghe qua, Dương Thiên Như không biết an ủi thế nào, chỉ đành nói: “Hầy, anh chu đáo thế này mà còn bị khiếu nại, phiền phức thật! Lần trước em cũng vậy, có người nói tóc em không gọn gàng, cuối cùng em bị phạt lỗi trang phục không đúng quy định.”
Thường Thanh cũng hùa theo: “Phải đấy, anh Biên, không phải lỗi của anh đâu.”
“Cũng không thể nói vậy, dù sao lần sau đừng tái phạm nữa là được.” Biên Tích xua tay, “Thật sự không sao mà, đừng có xúm lại chỗ anh nữa, mấy đứa đi làm việc đi.”
Dương Thiên Như gật đầu: “Vậy lát nữa đến Seoul, bọn em mời anh ăn thịt nướng nhé.”
Biên Tích nhướng mày: “Thật không?”
“Đương nhiên rồi, đâu thể lúc nào cũng để anh mời bọn em được.” Thường Thanh nói.
Biên Tích bèn nhận lời, trước khi cất cánh, y nhắn tin cho Nghiêm Ngạn Khoát: [Sau khi hạ cánh em sẽ đi ăn cùng đồng nghiệp.]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Đang báo cáo anh à?]
Biên Tích: [Đương nhiên rồi.]
Đến Seoul đã là ban đêm, cả nhóm hẹn nhau ăn ở Itaewon.
Biên Tích về khách sạn thay đồ, trước khi đi thì trông thấy tin nhắn của công ty.
X Airlines có một luật bất thành văn, mỗi khi đến sinh nhật ai đó, phần mềm của công ty sẽ nhắc nhở, nhưng cùng với việc số lượng người ngày càng tăng, những tin nhắn kiểu này cũng ngày càng nhiều, người bình thường đều sẽ chặn thẳng.
Biên Tích trước tiên nhắn riêng chúc “sinh nhật vui vẻ”, rồi lại nhớ ra hôm nay Thường Thanh nói muốn mời mình ăn cơm, cảm thấy áy náy, bèn mua một chiếc bánh kem và một cái mũ ở gần đó làm quà.
Thường Thanh nhận được quà vô cùng bất ngờ: “Cảm ơn anh, em chưa từng kể với ai ngày sinh dương lịch của mình, cứ ngỡ không ai biết chứ!”
Biên Tích nói: “Vừa hay thấy bên hành chính gửi nên nhớ ra. Sinh nhật vui vẻ nhé Thường Thanh!”
Trong lúc nói chuyện, Thường Thanh đã mở quà ra: “A, màu này em thích lắm! Anh khéo chọn thật!”
Biên Tích cười cười: “Thích là được rồi!”
Nói xong rồi ngồi xuống, mọi người bắt đầu gọi món. Vì gọi nhiều đồ ăn chín nên thời gian chờ món khá lâu, Dương Thiên Như đề nghị chơi trò chơi.
Với tư cách là hố đen của các trò chơi, Biên Tích không chút bất ngờ khi thua ngay từ ván đầu tiên.
“Muốn phạt anh thì cứ nói thẳng, không cần phải cố tình chơi một ván đâu.” Biên Tích nói đùa, “Tới đi, lần này lại là gì nữa?”
“Phạt nhẹ thôi, hôm nay anh Biên mang quà cho em mà.” Thường Thanh xin tha.
Dương Thiên Như cười: “Được, vậy cậu ra đề đi.”
Thường Thanh suy nghĩ một hồi, nói: “Hay là lên mạng tra thử xem? Em không biết chơi mấy trò này.”
Dương Thiên Như bèn mở trang web tìm kiếm, kết quả đầu tiên là: Gọi điện thoại cho người đầu tiên trong danh bạ.
Cô đưa cho Biên Tích xem: “Em không có gian lận đâu nhé.”
“Được thôi.” Biên Tích hào phóng đáp, “Chẳng có gì không gọi được cả.”
Y rút điện thoại ra, đặt lên bàn, trước mặt mọi người, gọi cho số liên lạc được ghim ở đầu danh bạ.
Hàn Quốc và Trung Quốc chỉ chênh nhau một giờ, Biên Tích chắc chắn giờ này Nghiêm Ngạn Khoát nhất định chưa ngủ, nhưng không chắc đã tan làm hay chưa. Đợi hai giây, đối phương bắt máy video, đang mặc một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa, cổ áo mở hờ, để lộ xương quai xanh và cơ ngực gợi cảm.
Nghiêm Ngạn Khoát hỏi: “Ăn uống xong rồi à?”
Biên Tích ho khan một tiếng: “Chưa, đang chơi trò chơi.”
Nghiêm Ngạn Khoát nghe vậy, lập tức kéo cổ áo choàng lên cho kín đáo, ngượng ngùng hỏi: “Hình phạt cho người thua cuộc à?”
“Phải, hình phạt là gọi điện thoại cho anh.” Biên Tích cười trộm, liếc nhìn những người bên cạnh, “Anh bắt máy rồi, coi như em hoàn thành hình phạt nhé.”
Nghiêm Ngạn Khoát nói: “Vậy thay anh gửi lời chào đến đồng nghiệp của em nhé.”
Biên Tích gật đầu: “Họ đang nghe đây, biết rồi.”
Nghiêm Ngạn Khoát lại dặn dò: “Uống ít rượu thôi.”
Biên Tích phủ nhận: “Không uống đâu, mai còn phải bay mà, hôm nay phải nghỉ ngơi sớm chứ.”
Trong lúc nói chuyện, Biên Tích vô tình chạm vào camera sau, luống cuống chuyển lại, xin lỗi nói mình ấn nhầm.
Nghiêm Ngạn Khoát tinh mắt, nhanh chóng nhìn thấy một chiếc bánh kem trên bàn: “Hôm nay là sinh nhật ai à?”
Biên Tích bèn chỉ Thường Thanh cho camera xem: “Ừm, sinh nhật đồng nghiệp.”
Thường Thanh thuận thế vẫy tay chào qua camera: “Chào anh, em là đồng nghiệp của anh Biên. Bánh kem cũng là anh Biên tặng, ngon lắm ạ.”
Nghiêm Ngạn Khoát không để lộ chút biểu cảm khác thường nào, “ừm” một tiếng, lịch sự chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ, rồi hàn huyên thêm vài câu với Biên Tích, chuẩn bị cúp máy.
Biên Tích bèn tắt loa ngoài, nhỏ giọng nói: “Vậy trước mắt thế đã nhé, tối nói chuyện sau nha.”
Dương Thiên Như ở bên cạnh nín cười đến đau cả bụng, đợi Biên Tích vừa cúp điện thoại, bèn bắt chước giọng điệu của y, nhỏ giọng nói: “Tối nói chuyện sau nha~”
Biên Tích giả vờ tức giận: “Anh có nói như em đâu?”
“Có, còn khoa trương hơn cả em ấy chứ.” Dương Thiên Như huých cùi chỏ vào Thường Thanh, “Phải không?”
Thường Thanh không đáp lời, chỉ ngượng ngùng nhếch mép, cúi đầu nói: “Món ăn lên rồi.”
Dương Thiên Như vỗ tay: “Vậy không chơi nữa nhé, ăn thôi, mọi người đói cả rồi.”
Biên Tích vừa cười mắng “hóa ra chỉ phạt mình tôi” vừa cúi đầu xem tin nhắn mới.
Là Nghiêm Ngạn Khoát gửi đến.
Nghiêm Ngạn Khoát: [Đồng nghiệp nam vừa rồi, tên gì đấy?]
Biên Tích: [Người nào?]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Người sinh nhật ấy.]
Biên Tích ngẩng đầu nhìn thoáng qua: [Thường Thanh, sao thế anh?]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Không có gì, cũng phải biết tên của tình địch chứ.]
Biên Tích: [?]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Em không nhận ra cậu ta gần như mặc đồ hợp với em từ đầu đến chân à?]
Nếu nói không nhận ra thì chắc chắn là nói dối, người cẩn thận như Biên Tích, không thể nào không phát hiện ra những dấu hiệu này. Nhưng Biên Tích chỉ cảm thấy trùng hợp, hoặc có lẽ người ta cũng thích phong cách ăn mặc của mình, dù sao cũng đều là đồng nghiệp, mặc giống nhau thì có sao đâu.
Biên Tích gượng gạo giải thích: [Có đâu? Quần là của công ty, áo thun là kiểu thông thường, mũ là quà sinh nhật em tặng.]
Nghiêm Ngạn Khoát: [Ồ, em tặng, cậu ta nóng lòng đội lên ngay.]
Biên Tích im lặng một lúc, vội vàng lấy cớ nóng nực, bỏ mũ của mình ra, treo ở cửa, rồi nói với Nghiêm Ngạn Khoát: [Bây giờ em không đội mũ đâu nhé.]
Nghiêm Ngạn Khoát cười nhẹ, nói: [Bé ngoan.]