Dấu Tích Giữa Không Trung - Thuận Tụng Thương Kỳ

Chương 74: Mặt trời rọi vàng đỉnh núi




Ma lực của hai tiếng này chẳng kém gì cái xưng hô kỳ lạ mà lần đó Biên Tích thốt ra ở sân bay Đại Hưng. Mà kẻ đầu têu vì mất đi sự bảo vệ của túi ngủ, nhanh chóng bị kéo vào hang ổ của mãnh thú.

Những vết cắn và dấu răng mà Nghiêm Ngạn Khoát từng ao ước lưu lại trên cổ Biên Tích cuối cùng cũng thành hiện thực, phạm vi thậm chí còn lan rộng ra khắp người. Mà nạn nhân lại ngoan ngoãn đến đáng sợ, chủ động ngẩng đầu lộ yết hầu cho cắn, tay vẫn không quên giúp người ta phục vụ.

Những vết thương này mãi đến sát ngày lên đường mới lành, may mà thời tiết đã chuyển lạnh, ra ngoài mặc áo len cao cổ cũng không bị kỳ quặc.

Trước khi đi, Nghiêm Ngạn Khoát đưa cho Biên Tích một tờ danh sách hành lý: “Những thứ cơ bản cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong rồi, còn sót lại mấy món này chưa tìm thấy, nếu em biết ở đâu thì bỏ vào vali nhé.”

Biên Tích đang ở trong phòng ngủ lựa máy ảnh, lơ đãng “ừm” một tiếng.

Nghiêm Ngạn Khoát đứng ngoài cửa nhìn y cười, nhắc lại: “Nếu không tìm thấy thì cũng phải nói cho anh biết, anh đi mua.”

Biên Tích lại “ừm”.

Nghiêm Ngạn Khoát xoay mặt y lại: “Em nghe thấy anh nói gì mà cứ “ừm” thế?”

“Em nghe cả rồi mà.” Biên Tích ôm hai chiếc máy ảnh trong tay, chớp chớp mắt, “Anh thấy ống kính tiêu cự cố định với ống kính tele, mình nên mang cái nào?”

“Tiêu cự cố định đi, nhỏ, nhẹ.” Nghiêm Ngạn Khoát đáp không chút do dự, “Mang ống tele thì vali không để vừa nữa đâu.”

Biên Tích bĩu môi, “Nhưng mà, ống zoom chụp ảnh tiện hơn, xa gần đều dùng được.”

Nghiêm Ngạn Khoát nhìn chiếc vali đã đầy ắp, thở dài: “Vậy thì mang nó đi, anh đổi sang một cái túi lớn hơn.”

Biên Tích cười hì hì: “Vâng.”

Với nguyên tắc cần kiệm vun vén gia đình, Nghiêm Ngạn Khoát đã dùng thẻ giảm giá của mình để mua vé máy bay của X Airlines, vì vậy lúc lên máy bay có thể thấy không ít người quen của Biên Tích.

Biên Tích bỗng chốc hóa thành một món đồ chơi trưng bày có phần lén lút, rón rén đeo khẩu trang, dựa vào ghế giả vờ ngủ say.

Nghiêm Ngạn Khoát cười đến ngặt nghẽo: “Đây không phải là môi trường quen thuộc nhất của em à, sao hôm nay lại gượng gạo thế?”

Biên Tích nhức đầu chỉ vào vị trí của tiếp viên trưởng: “Thế có giống nhau không chứ? Trước đây em toàn đứng ở đó. Giờ ngồi thế này, cứ thấy không đúng kiểu gì ấy, cứ muốn đứng dậy làm gì đó.”

Nghiêm Ngạn Khoát cười che mắt y lại, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng lo vớ vẩn nữa.”

Vì Biên Tích cứ muốn chụp cảnh mặt trời rọi vàng đỉnh núi nên Nghiêm Ngạn Khoát đã chọn một khách sạn có cửa kính sát đất, kéo rèm ra là có thể nhìn thấy dãy núi phía xa xa.

Dựa theo thời gian mặt trời mọc ở địa phương, Nghiêm Ngạn Khoát tính toán góc chiếu của mặt trời, rồi bảo Biên Tích: “Ngày mai chúng ta dậy khoảng sáu rưỡi đến bảy giờ, như vậy ráng chiều vừa kịp chiếu lên đỉnh núi tuyết, em có thể ở đây chụp time-lapse.”

Biên Tích vừa lấy hết quần áo ra, nghe thấy câu này, cười toe toét ôm Nghiêm Ngạn Khoát từ sau, “Chu đáo thế cơ à, Luật sư Nghiêm?”

Nghiêm Ngạn Khoát bất đắc dĩ véo mũi y, “Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.”

“Em cũng đang khen anh nghiêm túc mà.” Biên Tích nhăn mũi, “Khách sạn này tiện nghi cũng tốt đấy, mình mau tắm rửa nghỉ ngơi thôi, ngồi máy bay cả ngày, hơi mệt rồi.”

Nghiêm Ngạn Khoát ngạc nhiên: “Mình?”

Biên Tích quay lưng về phía anh, bước vào phòng tắm, nhưng không đóng cửa, “Ừm, tắm chung đi. Tiết kiệm thời gian.”

Nghiêm Ngạn Khoát xoa xoa mặt, cố gắng đè nén khóe miệng đang nhếch lên mất kiểm soát, nhanh chóng đi theo, “Được.”

Hơi nước ngày một nhiều, dần dần bao trùm cả phòng tắm.

Trong cửa vọng ra những tiếng rên đứt quãng, trên gương ở bồn rửa có hai dấu tay rõ rệt, trên mặt bàn là hai bàn tay đan nhau.

Âm thanh kéo dài đến tận đêm khuya mới ngừng.

Biên Tích lau mái tóc còn nhỏ nước, chân trần, nặng nề ngã phịch xuống giường.

Nghiêm Ngạn Khoát theo sau bước ra, thấy tóc y còn ướt, bèn dặn: “Sấy khô rồi hẵng ngủ, không thì dễ đau đầu lắm.”

Biên Tích đành phải gắng gượng lật người, ngồi dậy: “Anh sấy giúp em đi, hết sức rồi.”

Nghiêm Ngạn Khoát cười khẽ đáp “Được”, đoạn cầm máy sấy lên sấy tóc cho y.

“Em phát hiện ra, tắm chung không những không tiết kiệm thời gian, mà còn rất tốn thời gian nữa.” Biên Tích nhìn kim đồng hồ đã chỉ đến một giờ, ngáp một cái, “Buồn ngủ chết đi được.”

Nghiêm Ngạn Khoát bật máy sấy ở mức gió mạnh nhất, nhanh chóng sấy khô tóc cho y, rồi tắt đèn đi ngủ.

Có lẽ do ngày đầu tiên lao lực quá độ, chuông báo thức lúc sáu rưỡi reo inh ỏi suốt hai phút cũng không thể gọi Biên Tích dậy nổi. Y bảo Nghiêm Ngạn Khoát tắt đi, rồi xoay người ngủ tiếp.

Dịch vụ đánh thức của Nghiêm Ngạn Khoát nhẹ nhàng tiếp tục: “Không phải em muốn chụp bình minh sao?”

Biên Tích tỏ vẻ bực bội vì giấc mơ đẹp buổi sớm bị làm phiền, “Không chụp nữa. Muốn ngủ.”

Nghiêm Ngạn Khoát thấy buồn cười, hôn lên trán y, bảo y ngủ tiếp, rồi rón rén xuống giường, lấy máy ảnh của Biên Tích ra mày mò.

Chiếc máy ảnh DSLR này của Biên Tích đã mua từ nhiều năm về trước, giao diện sử dụng không thân thiện với người mới, Nghiêm Ngạn Khoát loay hoay cả buổi cũng không hiểu. Sợ lỡ mất bình minh, anh luống cuống chuyển sang chế độ quay video, điều chỉnh tiêu cự đến vị trí có thể nhìn thấy đỉnh núi, đến cả chân máy cũng chưa kịp tìm, cứ thế giơ máy quay về phía xa.

Khí hậu cao nguyên phức tạp, không khí trong lành, sao trời lấp lánh. Khoảnh khắc trước bình minh kéo dài, bầu trời dần chuyển từ màu tím đậm sang tím xanh, sau dãy núi tuyết từ từ hé lộ một vùng sáng vô tận, còn bình minh lại nhanh đến mức người ta không nỡ chớp mắt, dường như chỉ trong thoáng chốc, ánh vàng đã nhuộm rực cả bầu trời, đỉnh núi tuyết phản chiếu bức tranh tường màu cam rực rỡ, lộng lẫy.

Nghiêm Ngạn Khoát đứng trước cửa sổ sát đất, đến cả sợi tóc cũng được ráng chiều chiếu rọi thành một vầng hào quang, đợi đến khi hoàn hồn, trời đã sáng hẳn, anh bèn tắt máy ảnh, nằm lại lên giường, yên tâm chờ Biên Tích tỉnh dậy.

Trước đây mỗi khi đi xa Biên Tích đều mang theo túi ngủ, lần này vì hành lý nhiều quá, cộng thêm bản thân muốn chủ động khắc phục thói quen, y cố ý không mang theo.

Kỳ lạ là, tuy ngủ cũng không yên giấc, nửa đêm còn gặp một giấc mơ không mấy tốt đẹp, nhưng vì có người luôn ở bên vỗ về, lần này Biên Tích lại ngủ một mạch đến tận mười giờ.

Y dụi mắt, nhìn thấy đồng hồ thì ngớ người, vội vàng xin lỗi Nghiêm Ngạn Khoát: “Em ngủ quên rồi hả? Anh vẫn chưa ăn sáng phải không?”

“Ăn rồi, có gói lại một ít cho em, em xem có nguội không.” Nghiêm Ngạn Khoát đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi bên bàn ăn xem máy tính.

Biên Tích thở phào nhẹ nhõm, đi đến sau lưng anh, cúi người ôm lấy anh từ phía cổ, “Em xin lỗi, theo kế hoạch của anh thì giờ này hai đứa mình đáng lẽ đã đến Trại Căn cứ Everest rồi.”

“Không vội, em ăn trước đi.” Nghiêm Ngạn Khoát xoa đầu y, chỉ vào vali rồi nói: “À phải rồi, sáng nay em nói không dậy nổi nên anh đã quay lại bình minh cho em rồi đó.”

Biên Tích kinh ngạc: “Anh tự dậy luôn hả?”

Nghiêm Ngạn Khoát gật đầu, “Đồng hồ sinh học quen rồi, không ngủ được.”

Biên Tích hệt như một chú cún nhỏ được chủ nhân dỗ dành đến mức chẳng còn giận dỗi gì, vẫy đuôi, vui vẻ đi tìm thành quả.

Máy ảnh được cất giữ cẩn thận trong túi, ngay cả ống kính cũng được thu lại gọn gàng.

Biên Tích mở màn hình hiển thị, chỉ thấy trong album ảnh có thêm một đoạn video dài hai mươi phút.

Nghiêm Ngạn Khoát quả thực chẳng có chút năng khiếu nào về nghệ thuật nhiếp ảnh, vừa không biết đo sáng, cũng chẳng biết bố cục.

Tiêu điểm của khung hình lúc thì lệch xuống chân núi, lúc thì lấy nét vào hoa cỏ tiền cảnh, mãi mới canh được đỉnh núi vào giữa khung hình thì lại bị out nét, chẳng hiểu nhiếp ảnh gia đang chụp cái gì nữa.

Nhưng có thể thấy rõ rằng, mọi thứ trong khung hình đều đang được bình minh rực rỡ chiếu rọi. Hoa cỏ, bầu trời, thậm chí cả bệ cửa sổ vô tình lọt vào khung hình, đều đang từ từ sáng lên, chuyển thành màu vàng óng đẹp mắt.

Biên Tích chăm chú xem hết đoạn video dài hai mươi phút này, vành mắt bỗng dưng hoe hoe. Y sụt sịt mũi, rồi xoay người lại, dang rộng vòng tay, ôm chặt lấy Nghiêm Ngạn Khoát từ sau.

Nghiêm Ngạn Khoát đang ngồi làm việc, bất ngờ bị ôm chầm lấy, hoàn toàn không kịp chuẩn bị, đành phải tháo kính xuống, ngẩng đầu hôn lên cằm Biên Tích, “Thế nào? Video dùng được không em?”

Biên Tích bĩu môi, ngồi xổm xuống, xoa tay Nghiêm Ngạn Khoát: “Máy ảnh nặng lắm đó, anh cầm lâu như vậy, tay không mỏi à?”

Nghiêm Ngạn Khoát cười lắc đầu, “Không mỏi, không nặng.”

Biên Tích vẫn không buông tay, cẩn thận day bóp khớp khuỷu tay và cơ bắp cẳng tay của Nghiêm Ngạn Khoát, “Biết thế em đã tự dậy rồi… Cảnh mặt trời rọi vàng đỉnh núi lúc nào xem chẳng được, anh việc gì phải vất vả thế?”

Nghiêm Ngạn Khoát biết y là người quá hay nghĩ cho người khác, bản thân mình mà cứ nói “không mệt” chỉ càng làm tăng thêm gánh nặng cho y, thế là dứt khoát duỗi cả tay và chân ra, “Cũng không phải cố ý dậy vì em đâu, anh có tuổi rồi, vốn dĩ cũng không ngủ được.”

Biên Tích dừng bàn tay đang xoa bóp, lườm anh: “Chậc.”

“Đùa thôi.” Nghiêm Ngạn Khoát kéo y dậy, để y ngồi lên đùi mình, đồng thời đặt tay y lên vai mình, “Nhưng mà, làm việc lâu, vai đúng là hơi mỏi thật, nếu tiếp viên trưởng Biên không chê, giúp anh xoa bóp một chút được không?”

Cách xưng hô này trong tai Biên Tích luôn có chút gì đó không đứng đắn, bởi vì tối qua trong phòng tắm, Nghiêm Ngạn Khoát đã gọi y như vậy bên tai. Biên Tích gục đầu lên vai anh, nhẹ nhàng đấm vai.

Nghiêm Ngạn Khoát dịu dàng nói: “Đợi về Thượng Hải, em dạy anh chụp ảnh nhé. Anh không biết chụp lắm, cũng không biết video có dùng được không.”

“Dùng được, cắt xén một chút là được rồi, chẳng cần phải chỉnh màu gì cả.” Biên Tích nằm bò trên người Nghiêm Ngạn Khoát, cười không khép được miệng, “Anh chụp đẹp lắm đó.”

Lời tác giả:

Anh cưng người ta quá rồi đó!

Chẳng biết đến bao giờ Trường Bội mới cho đăng ảnh nhỉ! Thèm được chia sẻ với mọi người quá đi mất 😭😭 (Mà có lẽ chị em nào đọc hết cái đoạn dông dài này của tôi thì cũng phát hiện ra rồi: TÔI! CHẲNG! THẤY! ĐƯỢC! CẢNH! NÚI! VÀNG! RỰC! RỠ! DƯỚI! NẮNG! MAI! đâu cả! Giữa tiết trời âm độ lạnh cóng, tôi đứng chôn chân ngoài trời hơn một tiếng đồng hồ, tay chân cứng đờ hết rồi  😭😭😭 (Vốn định đăng thành một bình luận theo đoạn mà hình như dài quá nên gửi hoài chẳng được.)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.