Ngô Tuấn đắm mình trong làn nước lạnh giá, hắn cảm thấy ngộp thở, thân thể ngày càng chìm dần. Không phải hắn không biết bơi, người Việt lớn lên từ vùng sông nước làm sao có thể không biết bơi, thế nhưng dư chấn của đạn pháo làm tay chân hắn như bị tê liệt, đau nhứt, không thể cử động, thân thể cứ như vậy chìm dần xuống. Đây có lẽ cũng là kết cục của hắn, chỉ có hắn mới biết áp lực gánh trên vai lớn như thế nào, trên tay hắn nhuốm máu hàng chục vạn người, bất kể già, trẻ, gái, trai. Nhưng thế thì sao? Miễn không phải là người của Việt quốc thì trong mắt hắn cũng giống như con kiến hôi mà thôi. Chỉ cần đối với Đại Việt có lợi, đừng nói giết vài chục vạn người, thậm chí là hàng trăm vạn, hàng trăm ức hắn cũng có thể giết.
Lúc hắn vừa mới được giáng thế xuống đây, ký ức hầu như mất sạch, chỉ còn nhớ được mỗi cái tên và một vài kỹ năng võ nghệ, cầm binh. Có một lần hắn lên Khai Quốc tự gặp được Pháp Thuận đại sư, Pháp Thuận đại sư đã nói với hắn rằng.
- Kiếp trước của ngươi không hoàn hảo, những gì tiếc nuối kiếp này có thể bù đắp trở lại.
Thế nhưng đây chính là kết cục của hắn sao? Đôi mắt hắn dần dần lim đi, ánh mặt trời le lói qua làn nước biển cũng tối dần đi. Ồ, nhân ngư? Nhân ngư là có thật sao? Nàng đang tiến về phía ta, thật xinh đẹp, nhưng sao ta lại thấy nàng quen thuộc đến như vậy.
Bốp.
Bàn tay trắng nõn nà của “nhân ngư” vã trúng mặt của Ngô Tuấn không trượt phát nào, lúc này hắn mới bừng tỉnh. Nào đâu phải là nhân ngư, rõ ràng là Lê Chân được không. Nàng trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen được búi cao, đôi má phồng lên vì ngậm chứa không khí. Nhưng không hiểu sao hắn nhìn thấy nàng như vậy lại rất đáng yêu đây.
Lê Chân mặc kệ Ngô Tuấn trừng trừng nhìn nàng, thấy hắn đã tỉnh táo một tay nắm lấy tóc Ngô Tuấn, các chi còn lại lập tức bơi lên bờ biển. Ngô Tuấn thật muốn khóc, từ khi được triệu hoán đến hắn chưa từng bị bị thương, chưa từng bị đánh dù đã tham gia hàng chục trận chiến, ấy vậy mà hôm nay vừa bị pháo bắn trúng, lại bị một nữ nhân tát không trượt phát nào, lại còn bị nắm tóc kéo đi. Tay chân đau nhứt, đầu bị kéo tóc đau nhứt, nhưng quả thực đau nhứt không bằng mặt mũi. Thế nhưng hắn bây giờ như cá nằm trên thớt cũng chỉ có thể tùy tiện cho Lê Chân kéo lên mặt biển.
- Phù!
Lê Chân cuối cùng cũng vọt lên được mặt biển thở gấp một hơi lấy không khí. Các binh sĩ trên chiến hạm vừa thấy lập tức la lớn.
- Là Tư lệnh và Thứ trưởng. Mau ném dây.
Lê Chân lập tức kéo theo Ngô Tuấn nắm lấy sợi dây để các binh sĩ kéo lên. Lúc này đám binh lính Hải quân mới thấy Tư lệnh của mình đang nắm lấy đầu của Ngô Thứ trưởng mà kéo đây, còn Ngô Thứ trưởng chỉ có thể một mặt bất lực cam chịu. Toàn thể Thiên Long vệ hai tay ôm mặt. Mặt mũi đơn vị lần này bị Thứ trưởng làm cho mất hết.
Chật vật một chút cuối cùng cũng kéo hai người lên bờ được. Lúc này bọn hắn đã bỏ xa IIG8Rb hạm đội của Hàn quốc, không lo bị đuổi theo. Lê Chân nói.
- Gọi quân y kiểm tra cho hắn một chút, ta đi thay quần áo.
- Tuân lệnh Tư lệnh.
Ngô Tuấn lập tức được khiên vào phía trong để quân y chăm sóc, dù sao bị đạn pháo bắn trúng cũng không phải đơn giản như vậy, Trần Khánh Dư vẫn còn nằm tại vùng phía Nam Hàn quốc để tĩnh dưỡng kìa.
Ngô Tuấn được quân y bắn bó, thay quần áo xong cứ nằm nhìn trân trân lên trần tàu. Lê Chân thay xong quần áo lại mặc một bộ quân phục đô đốc đi vào bên trong. Quân y lập tức đứng lên chào một cái quân lễ.
- Tư lệnh.
Lê Chân chào lại hỏi.
- Ngô Thứ trưởng có vấn đề gì không?
Quân y lập tức nói.
- Bẩm Tư lệnh, Thứ trưởng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là tay phải bị chút rạng xương, do đó cần nghỉ ngơi một thời gian.
- Được rồi, ngươi đi ra bên ngoài đi.
Quân y đi ra bên ngoài rồi Lê Chân rút từ gầm giường ra một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Ngô Tuấn hỏi.
- Ngươi cảm thấy như thế nào rồi?
Ngô Tuấn vẫn nhìn trân trân lên trần tàu mở miệng nói.
- Cảm thấy mặt đau?
Lê Chân kỳ quái hỏi.
- Mặt đau? Mặt của ngươi cũng không có bị thương?
Ngô Tuấn nhìn Lê Chân nói.
- Là mặt mũi đau. Bị ngươi nắm đi như vậy ta còn mặt mũi nào nhìn thuộc hạ nữa đây?
Lê Chân sững sờ một chút liền bật cười.
- Ngươi nói vấn đề này. Không phải cẩm nang cứu người chết đuối là phải nắm tóc kéo đi hay sao? Ta chỉ làm đúng theo quy định, nếu không ngươi vùng vẫy cảm hai cùng chết sao bây giờ.
- Ngươi nhìn thấy ta có vùng vẫy sao?
Ngô Tuấn yết ớt phản bác một câu, dù sao Lê Chân cũng là người cứu hắn đây. Cả hai người đều lâm vào trầm mặc, không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ. Ngô Tuấn nói.
- Dù sao cũng cảm ơn ngươi đã cứu ta.
- Không có việc gì, dù sao là đồng đội, cứu ngươi là điều đương nhiên, quân nhân Đại Việt sẽ không ai bị bỏ rơi lại ở phía sau.
Lê Chân nói. Ngô Tuấn bật cười.
- Ngươi tin sao? Đó chỉ là một câu khẩu hiệu, trong tình thế quá bi đát cần bỏ lại vẫn phải bỏ lại.
Lê Chân liếc mắt.
- Ngươi có thể đừng thực dụng như vậy được không? Dẫu biết là như vậy nhưng ta sẽ cố gắng để binh lính mình không bị bỏ rơi lại phía sau.
Ngô Tuấn không phản bác, chỉ mỉm cười nói.
- Làm lính của ngươi thật tốt. Như Thiên Long vệ bọn ta quả thực không biết bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ mạng nơi xứ người, đến tro cốt cũng không mang về quê hương được.
Ngô Tuấn nói đến đây có chút thương cảm. Ám bộ và Thiên Long vệ, hai tổ chức đặc công trong bóng tối của Đại Việt, bọn hắn thường xuyên phải thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài, bại lộ đồng nghĩa với tử vong, thậm chí phải tự sát để diệt khẩu, để bí mật không bị tiết lộ ra bên ngoài. Những thứ này những người bên ngoài không thể nào hiểu được. Lê Chân cũng cảm thấy có chút không đúng, nàng hỏi.
- Thiên Long vệ các ngươi thực sự phải tàn bạo như vậy sao? Đông thành, Khai thành, các ngươi cần phải đuổi tận giết tuyệt đến như vậy sao?
Ngô Tuấn lắc đầu nói.
- Đông thành và Khai thành là hai chuyện khác nhau. Đông thành xảy ra khi hai nước có chiến tranh, chúng ta xâm nhập dị địa cốt là để phá hủy mọi thứ có thể cung ứng cho chiến trường của Thiết Hán Cơ bao gồm cả nhân lực và vật lực, nên có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Ngược lại Khai thành, với tính cách của bệ hạ hắn sẽ rất muốn thu phục Hàn quốc để trả thù cho Elina tiểu thư, rất có thể Hàn quốc sẽ bị sáp nhập vào Đại Việt. Ta cũng không muốn gây quá nhiều tội lỗi tại nơi này nhưng quả thực nhiều lúc chính ta cũng rất khó quản Thiên Long vệ. Bọn hắn có áp lực quá lớn, nếu không để bọn hắn phát tiết bọn hắn sẽ hóa điên. Kỷ luật nhất chính là Thiên Long vệ, nhưng vô kỷ luật nhất cũng là bọn hắn. Từ khi gia nhập vào Thiên Long vệ bọn hắn không phải là người mà là sói, ngươi sẽ không thể huấn luyện một con sói hung dữ mà không cho nó ăn thịt được.
Lê Chân cảm thấy điều Ngô Tuấn nói quả thực rất... có lý, làm Tư lệnh Hải quân thường đánh nhau chính diện với địch nhân, nàng không thể rõ ràng được các nhiệm vụ đặc biệt của Thiên Long vệ, nhưng qua lời của Ngô Tuấn nàng cũng cảm nhận được áp lực và sự hi sinh của bọn hắn cho Đại Việt là lớn như thế nào, ánh mắt nàng nhìn Ngô Tuấn cũng có chút thay đổi, có lẽ người này cũng không phải quá tàn bạo đến như vậy. Lê Chân hỏi.
- Giết nhiều bình dân vô tội như vậy chẳng lẽ ngươi không cảm thấy áp lực sao?
Ngô Tuấn gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói.
- Áp lực, nhưng ngươi nói sai, bọn hắn không phải vô tội, sinh ra ở thế lực đối địch với Đại Việt đó là tội của bọn hắn. Chỉ cần loại bỏ được nguy hiểm đối với Đại Việt dù có giết thêm vài triệu người đối với ta cũng không phải việc khó gì.
Lê Chân hai tay ôm mặt, nàng sai rồi, tên này rất tàn bạo.
Tại vùng phía Nam, đại bản doanh của Kim Đức Mạn, phía bờ biển sớm đã dựng sẵn nên một cầu tàu đơn giản, lúc mấy ngàn binh sĩ Hải quân còn lại đã vây chặt lấy Hải cảng, không cho phép ai tiếp cận. Kim Đức Mạn trên người cũng khoác giáp dẫn theo vài chục Hoa lang đến đứng vòng ngoài để tiếp ứng, mặc dù không đóng vai trò gì nhưng làm màu vẫn có thể đây.
Rất nhanh đội tàu của Lê Chân đã xuất hiện, Hải Long hạm phía sau tàu mặc dù bị tổn thương nhưng cũng không nghiệm trọng, sửa chữa lại một chút vẫn trở về được bình thường.
- Ura.
Nhìn thấy Long Tinh kỳ phất phới trên những chiếc chiến hạm Hải quân tất cả các binh sĩ trên bờ lập tức reo hò. Bọn hắn biết lần này Hải quân đã lập nên một kỳ tích, đã giải cứu được toàn bộ đồng đội ở Hàn quốc. Nhiệm vụ của bọn hắn xem như đã hoàn thành.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.