- Huynh đệ, làm gì lại nhìn chằm chằm tên mắt xanh mũi lõ kia như vậy. Ghen sao?
Trần Khánh Dư huých vào vai Ngô Tuấn cười nói. Ngô Tuấn lập tức gay gắt nói.
- Ghen? Ghen là gì? Ta lại biết ghen với ai sao?
Trần Khánh Dư nhếch mép cười nói.
- Nên nhớ ta là thương nhân, nhìn tâm tình con người so với ngươi càng chuẩn. Đừng tưởng rằng ta không nhìn thấy cách ngươi nhìn Tư lệnh như thế nào. Sao? Muốn cưa đổ nàng, cần ta giúp hay không?
- Đồ thần kinh.
Ngô Tuấn khinh bỉ Trần Khánh Dư một trận lập tức đi thẳng. Trần Khánh Dư cười lớn.
- Này, đồ trai tân, đừng có mà tự dối lòng mình, anh đây hoàn toàn nhìn thấu ngươi.
Ngô Tuấn mặc kệ hắn đi thẳng. Điều Trần Khánh Dư tự hào cho đến giờ hơn Ngô Tuấn chính là hắn đã có gia đình, có tư cách khinh bỉ Ngô Tuấn.
Lý Anh Tú thấy Robinson cũng rất vui mừng, may mắn sao hắn lại không đắm tàu trôi vào đảo hoang. Bước xuống tàu lần lượt còn có Phạm Cự Lượng, Đinh Lễ, Trịnh Khả, Lê Lai, Nguyễn Xí, Trần Quốc Toản, Trần Nhật Duật,... hầu như đầy đủ các gương mặt cần thiết của bộ tư lệnh quân viễn chinh.
- Kính chào Tổng tư lệnh.
Bọn hắn lập tức kính một cái quân lễ. Lý Anh Tú chào lại, ra lệnh.
- Để binh sĩ đổ bộ đóng trại, sau đó toàn bộ đến bộ tư lệnh Hải quân gặp Trẫm.
- Tuân lệnh Tổng tư lệnh.
Một vạn quân viễn chinh lập tức đổ bộ xuống bờ biển, ngoài ra còn có cả ngựa, xe, pháo các loại của Chương Thánh quân. Ngoài ra Lê Lai còn đem đến cả quần áo mùa Đông cho các binh sĩ. Bởi hiện tại đã sắp sang tháng 10. Lý Anh Tú không dám chắc chiến tranh sẽ đánh đến bao giờ nên cũng mang đi luôn cho chắc, đầy đủ sử dụng cho hai mươi ngàn quân sử dụng qua mùa Đông.
- Bẩm bệ hạ, Triệu Kiến Thành cầu kiến.
Lý Anh Tú vừa trở về không lâu Trần Thư liền đến bẩm báo Triệu Kiến Thành đến xin gặp. Lý Anh Tú không vội mà bảo người gọi Bạch Liêu đến, dù sao Lý Anh Tú cũng đã giao việc này cho Bạch Liêu toàn quyền xử lý.
- Bái kiến bệ hạ.
Triệu Kiến Thành đi vào cúi chào hành lễ với Lý Anh Tú. Bạch Liêu cười nói.
- Triệu tộc trưởng phải chăng đã đưa ra cái giá của mình.
Triệu Kiến Thành để người khiêng vào một rương vàng lớn nói.
- Bẩm bệ hạ, thần xin dùng rương vàng này để đội lấy sự tự do con gái thần. Từ nay chúng thần xin tách khỏi Chân vương, không hề dính líu gì đến bọn hắn.
Chừng kiến sức mạnh của Đại Việt Triệu Kiến Thành lập tức phân rõ giới hạn với Chân vương. Hắn mở nắm rương ra, quả nhiên là một rương đầy ắp vàng, Lý Anh Tú dùng hệ thống quét qua một chút giá trị hệ thống nhảy lên vậy mà đến năm ngàn đơn vị vàng. Chứng tỏ độ tinh khiết của những thỏi vàng này so với đồng vàng Dinar tốt hơn rất nhiều. Lúc này Lý Anh Tú mới hiểu vì sao Franzt đế quốc thà gây chiến với Bravia cũng quyết bảo vệ thị trưởng phía Đông này, bởi vì xứ này quá giàu có, chỉ một bộ tộc của một quốc gia nhỏ bé tùy tiện xách ra một rương vàng lại có giá trị đến năm ngàn đơn vị vàng, vậy Đại Hán thì sao đây?
Bạch Liêu rõ ràng cũng bị con số Triệu Kiến Thành đưa ra làm giật mình, bất quá hắn rất nhanh trở lại sắc mặt bình thường mỉm cười nói.
- Triệu tộc trưởng quả nhiên là một người cha tốt. Tin tưởng bệ hạ cũng đã thấu hiểu được tấm lòng thương con này của ngài.
Nói rồi còn nháy mắt với Lý Anh Tú một cái, Lý Anh Tú cũng gật đầu nói.
- Được rồi. Trẫm thực ra cũng không muốn bắt chẹt gì ngươi. Chỉ là muốn ngươi sớm tỉnh ngộ phân rõ giới hạn với Chân vương, không tự tìm đường chết. Ngươi có thể đón con gái mình rời đi. Còn số tiền này Trẫm xem như trừng phạt các ngươi, việc này coi như xong.
- Tạ ơn bệ hạ.
Triệu Kiến Thành cúi đầu cung kính nói nhưng trong lòng sớm chửi Lý Anh Tú đầy đầu, rõ ràng là bắt cóc tống tiền còn nói đạo nghĩa như vậy. Triệu Kiến Thành rời đi Lý Anh Tú để Bạch Liêu ra ngoài mới thu số vàng vào hệ thống. Nhìn số đơn vị vàng từ không lên năm ngàn Lý Anh Tú liền cảm thấy một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp người. Đúng là có tiền vẫn là tốt nhất. Trong đầu Lý Anh Tú bắt đầu trỗi lên một cỗ tham niệm. Phương Đông là một miếng bánh béo bở, nếu có thể nhảy vào chia một miếng Đại Việt tuyệt đối kiếm lớn, hắn cũng không cần phải lo lắng rằng sẽ phải thiếu vàng để mua phát minh hoặc thuê chuyên gia nữa. Mà trong kế hoạch này rõ ràng Hàn quốc là một mục tiêu mấu chốt đây.
Lý Anh Tú nghỉ ngơi một chút, sau khi Trần Thư báo các vị tướng lĩnh đã đến đông đủ hắn mới đi sang Thủy trại, bên trong bộ tư lệnh đã có đầy đủ mọi người, kể cả các sĩ quan người Hà Lan hay người Anh. Robinson đang cười nhạo Suckling.
- Không ngờ những sĩ quan hải quân Anh lại sử dụng chiến thuật bỏ chạy của người Pháp đây.
- Hừ, vậy thì sao? Quan trọng bọn ta vẫn đạt được mục đích. May mắn lúc đó là bọn ta mà không phải là đám bại tướng các ngươi, nếu không quả thực hạm đội Đại Việt sẽ bị hủy diệt.
Suckling lập tức đáp trả. Anh và Hà Lan đều là những cường quốc Hải quân trong thế kỷ 17, 18, cả hai tranh giành nhau quyền kiểm soát con đường thương mại trên biển, thậm chí còn tuyên chiến với nhau, nên hai nước này cũng không ưa gì nhau cho lắm.
- Tổng tư lệnh đến.
Lê Chân quát lớn, mọi người đều lập tức yên lặng vào vị trí. Lý Anh Tú đôi ủng từng bước nện xuống mặt đất đi đến vị trí chủ vị ngồi xuống nói.
- Tất cả ngồi xuống đi.
Chờ mọi người yên vị hắn mới nói tiếp.
- Lần này Trẫm triệu tập họp bộ tư lệnh chính là bởi thời gian cho chúng ta không có quá nhiều. Ngay trong mùa Đông phải bình định được Hàn quốc. Nên Trẫm muốn các khanh thảo luận đề ra phương án.
Lê Chân nói trước.
- Thưa Tổng tư lệnh, nếu muốn bình định Hàn quốc mục tiêu đương nhiên phải tiêu diệt Chân vương, nhưng trước đó vẫn phải đánh bại được hạm đội của bọn chúng, đặc biệt là năm chiếc chiến hạm cấp một của chúng.
Robinson lập tức tranh thủ pr nói.
- Tiểu thư mỹ lệ, ngươi thấy năm chiến thuyền đó so với chiến liệt hạm của Hàn Lan bọn ta như thế nào?
Lê Chân cơ mặt đơ cứng, đối với sự nhiệt tình của Robinson quả thực chịu không được. Bên cạnh Trần Khánh Dư giữ lấy tay Ngô Tuấn nói.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, hắn chỉ là lính đánh thuê, không thể ở đây lâu dài được. Bình tĩnh.
- Chiến hạm của ngươi quả thực hơn hẳn.
Lê Chân không khỏi thừa nhận nói. Chẳng lẽ lại đi so thuyền bốn mươi pháo với thuyền bảy mươi pháo sao, quá ăn hiếp người rồi. Lý Anh Tú quay sang hỏi Đinh Lễ.
- Khanh có ý kiến gì hay không?
Đinh Lễ nhìn Nguyễn Xí lại nói.
- Thần và Nguyễn Xí TPw8S đã bàn bạc cuối cùng đưa ra một phương án chính là hai mũi giáp công. Một mũi dựa vào Hải quân đánh hạ thành Ansi, sau đó từ phía Nam tấn công lên phía Bắc. Một mũi đánh đường biển đánh tan hạm đội của địch, sau đó đánh thẳng vào Khai kinh từ phía Bắc, tuyệt đối không để Chân vương chạy thoát.
Hiện tại Đại Việt có hai vạn quân, bên phía Chân vương và Bidam có gần bốn mươi ngàn, nhưng với hỏa khí, đạn dược đầy đủ thì chênh lệch quân số như thế này đối với Đại Việt là không thành vấn đề. Lý Anh Tú đối với phương án của Đinh Lễ cũng rất tán đồng, hắn nói.
- Như vậy khanh nghĩ điều binh như thế nào mới thích hợp.
Đinh Lễ nói.
- Thưa Tổng tư lệnh, hiện tại Hải quân đóng tại đây còn một vạn quân, cánh thứ nhất đương nhiên để Lê Chân lĩnh quân đánh đường biển rất thuận lợi, tuy nhiên chỉ cần bảy ngàn quân phối hợp với quân Hà Lan, và Lữ đoàn Thần Sách là có thể. Có Lê Chân, Phạm Cự Lượng, Nguyễn Hữu Dật là được. Cánh còn lại thì ba ngàn hải quân cộng với Lữ đoàn Chương Thánh, Lữ Củng Thần mang theo hỏa lực mạnh phối hợp với quân Hàn quốc tấn công Bidam là được. Lĩnh binh đương nhiên để Ngô Tuấn chi huy là hợp lý.
Lý Anh Tú gật đầu, Đinh Lễ phân phó lại hợp với tâm ý của hắn, nhưng Lý Anh Tú vẫn muốn hỏi Ngô Tuấn một chút.
- Ngô Tuấn, khanh nghĩ như thế nào?
Ngô Tuấn nghe bệ hạ gọi đến mình lập tức nói.
- Thưa Tổng tư lệnh, thần nghĩ cánh quân bộ nên để Đinh bộ trưởng chỉ huy. Thần vẫn là đi bên Hải quân thôi.
Lý Anh Tú nghĩ rằng Ngô Tuấn muốn để Đinh Lễ tích lũy quân công liền đồng ý nói.
- Được rồi. Vậy theo phương án của Đinh ái khanh. Cánh quân thứ nhất do Lê Chân chỉ huy, Phạm Cự Lượng, Ngô Tuấn, Nguyễn Hữu Dật hỗ trợ. Cánh quân thứ hai do Đinh Lễ chỉ huy, Trần Nhật Duật, Nguyễn Xí, Trịnh Khả, Đào Quang Nhiêu trợ giúp. Trẫm sẽ cũng sẽ dẫn theo hai ngàn cảnh vệ đích thân theo Lê Chân đốc chiến.
- Thứ trưởng, có thư báo.
Một Thiên Long vệ đi vào bên trong đưa cho Ngô Tuấn một bức thư nhỏ, Ngô Tuân mở ra lập tức đưa cho Lý Anh Tú nói.
- Bẩm bệ hạ, hai ngày trước hạm đội của Chân vương và lính đánh thuê đã rời Khai kinh, có lẽ muốn tấn công chúng ta.
Tuy rút đi nhưng Ngô Tuấn vẫn để lại vài nhân thủ để giám sát chặt chẽ Khai thành để thu thập tình báo, hạm đội địch vừa xuất quân Ngô Tuấn lập tức nhận được tin tức. Nghe Ngô Tuấn nói Robinson lập tức lên tiến.
- Xin để ta lập tức xuất binh, chỉ cần năm chiến liệt hạm tuyệt đối có thể sang phẳng cả hạm đội bọn hắn.
- Ngu ngốc, ngồi xuống.
Ngô Tuấn quát lớn, sát khí tỏa ra khóa chặt làm Robinson bị dọa đến mất mật ngồi phịch xuống ghế. Lý Anh Tú ngạc nhiên, trước giờ Ngô Tuấn là người tàn độc nhưng lúc nào cũng lạnh lùng, điềm tĩnh, lần đầu tiên Lý Anh Tú thấy Ngô Tuấn lại nổi bão đến như vậy đây.
==============++
Chính thức trả hết nợ
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.