Đế Chế Đại Việt

Chương 334: Đánh vào Khai kinh




Trịnh Khả nghe Trần Quốc Toản gọi lớn lập tức quay đầu ngựa trở lại, lúc này quân Đại Việt hoàn toàn chiếm lĩnh ciến trường, phía dưới thung lũng không còn chỗ nào cố thủ, long kỵ binh tha hồ chạy khắp nơi thu gặt tính mạng, quân Joson cũng đã sắp tan vỡ hoàn toàn.
- Giết!
Trịnh Khả quát lớn lao ngựa đến trường đao trong tay chém ngược từ dưới lên, binh sĩ Joson lập tức bị xé ra làm hai nửa, hắn thúc ngựa lao thẳng đến Bidam, lưỡi đao như ánh nguyệt chém đến. Bidam trừng to mắt muốn né tránh, thế nhưng Trịnh Khả AXooY là cưỡi ngựa, tốc độ cực nhanh, bản thân Trịnh Khả cũng là một võ tướng hạng nhất lưu của Lam Sơn, trong mấy chục tướng lĩnh Lam Sơn xét riêng về vũ lực quả thực không có mấy người có thể chống lại được hắn, trường đao chém đến hoàn toàn khóa chặt vị trí của Bidam, không cho hắn cơ hội né tránh mà chỉ có thể đón đỡ.
Keng. Crak.
Trường kiếm gãy đôi, lực lượng cực lớn đánh bay Bidam văng ra hẳn cả mười mét. Bidam ói ra một ngụm máu. Lần này hắn thực sự hoảng sợ đến. Trần Quốc Toản võ nghệ quy củ, tinh xảo nhưng thiếu mất lực lượng, ngược lại Trịnh Khả lại đơn giản, thực dụng nhưng lực lượng đầy mình. Bidam cảm thấy được dù không có lực của chiến mã hắn cũng sẽ bị đánh bay không kém bây giờ là bao nhiêu.
- Hắn chạy! Bắt hắn lại!
Trần Quốc Toản quát lớn. Tên này cũng thật không muốn thể diện, đánh không lại lập tức quay người bỏ chạy. Bidam bị Trịnh Khả dọa sợ, chiến ý cũng bị tán mất. Trịnh Khả lại túc ngựa vọt lên, Bidam quay người trở lại thấy kỵ sĩ cao lớn lại lao đến, đại đao trong tay đã chờ chực sẵn, Bidam lập tức quỳ xuống quát lớn.
- Ta đầu hàng, ta đầu hàng.
Phốc.
Thế nhưng đã chậm, đại đao trong tay Trịnh Khả lập tức chém rụng đầu của Bidam lăn lông lốc dưới đất. Kiếp trước sống lâu hơn Trần Quốc Toản, con người trên đời Trịnh Khả cũng đã nhìn thấu, tuy Bidam tài năng có hạn, nhưng hắn lại như một con độc xà, nếu như không để ý có thể bị hắn cắn một phát chí mạng, thứ người này không nên giữ ở trên đời. Trịnh Khả cắm mũi đao vào đầu của Bidam giơ lên cao quát lớn.
- Bidam đã chết, các ngươi còn không mau đầu hàng, kẻ đầu hàng không giết!
- Đầu hàng không giết!
Các binh sĩ Joson sững sờ nhìn lấy cái đầu của Bidam bị giơ lên cao, ấy vậy mà như được đại xá vội vã vứt toàn bộ vũ khí xuống đất, hai tay ôm đầu như thế bọn hắn chỉ chờ câu nói này của Đại Việt thôi vậy.
Kết thúc trận chiến sáu ngàn quân Joson bị giết mất ba ngàn, quân Đại Việt tổn thất tròn một trăm người, cũng xem như là một thắng lợi lớn. Trần Quốc Toản để người đưa các thương binh và tro cốt các liệt sĩ trở về hậu phương sau đó cùng Trịnh Khả quay đầu đuổi theo đại quân tiến về Khai kinh.
“Đinh, chúc mừng danh tướng của ký chủ Trần Quốc Toản, Trịnh Khả đánh bại địch nhân. Ban thưởng sáu trăm điểm chiến công, một lượt triệu hoán danh nhân”.
Di chuyển trên biển Lý Anh Tú nhận được tin tức của hệ thống không khỏi vui vẻ. Ngày hôm trước Trịnh Khả đánh thắng một trận hệ thống ban thưởng cho một trăm điểm chiến công, lần trước hải chiến hệ thống lại càng ban thưởng lớn, tổng cộng thưởng một lượt triệu hoán danh nhân, hai ngàn điểm chiến công, hai trăm quân Thiết đột, một trăm quân Kim Ngô, một trăm quân Cẩm Y, sáu ngàn dân chúng, các loại tài nguyên cũng được một số bổ sung thêm vào quốc khố.
=================Ta là đường phân cách===============
- Bẩm để hạ, quân Đại Việt tấn công vào Khai kinh.
- Cái gì?
Đang nằm rung đùi xem vũ cơ đàn múa Chân vương lập tức bật dậy. Làm sao có thể, chẳng lẽ Dan Kamboj lại thất bại? Hải quân của hắn và lính đánh thuê mạnh như vậy làm sao có thể bại trận được trước quân Đại Việt. Thế nhưng không còn thời gian để suy nghĩ, Chân vương hạ lệnh.
- Tập hợp binh sĩ, gọi là Frank đến đây cho ta. Nhất định phải thủ vững Khai kinh.
Khai kinh đối với quân vương của Hàn quốc vô cùng quan trọng, hầu như ai cũng nghĩ rằng người nào nắm được Khai kinh, người đó sẽ có được thiên hạ đây.
Bên ngoài dân chúng nhìn thấy sông Khai thành đã nhìn thấy chiến hạm đầy ắp cả mặt sông, trong đó có những chiến thuyền chẳng khác nào quả núi nhỏ, thuyền chiến của Joson chỉ bằng một góc nhỏ, đội phòng vệ bến tàu của Joson chỉ trong vòng mấy phút đã bị bắn chìm nghỉm cả, không thể chống đỡ một chút nào nhanh chóng đầu hàng. Lúc này có người dân hô lớn.
- Nhìn kìa, kia chả phải là cờ của Thiện Đức nữ vương.
Lúc này bọn hắn mới nhìn thấy xen kẻ vào những lá cờ Long tinh kỳ là những chiến hạm nhỏ hơn treo chiến kỳ của Kim Đức Mạn. Lập tức có người cười lớn.
- Đúng, là Thiện Đức nữ vương, nữ vương để hạ trở về cứu chúng ta.
Quả thực thời gian qua bọn hắn bị Chân vương dày vò đến thảm, để bù vào chiến phí cũng như số tài sản bị quân Đại Việt cướp đi Chân vương càng tăng lên thuế má, khiến dân chúng Hàn quốc cực khổ khốn cùng. Hơn nữa để giành được sự ủng hộ của các bộ tộc, Chân vương cũng để mặc cho các tộc kiêm tinh ruộng đất của nông dân tự canh, khiến nông dân từ chủ đất phải đi làm tá điền, làm thuê, làm mướn cho các bộ tộc, điều này làm bọn hắn nhớ về lúc Chân Thánh nữ vương trị vì, tuy Hàn quốc không mạnh nhưng dân chúng lại được ấm no, từ khi mở cửa giao dịch với Hoa Hồng Đen thương hội dân chúng Hàn quốc có những ngày sống sung sướng hơn bao giờ hết. Bởi vậy lần này thấy được cờ của Kim Đức Mạn hi vọng của bọn hắn lại trỗi dậy.
- Tránh ra, tránh ra.
Binh sĩ Joson quát lớn giải tán đám đông. Đội thuyền bảo vệ bến tàu đã bị đánh bại, chẳng mấy chốc nữa quân Đại Việt sẽ kéo đến tấn công Khai kinh. Chân vương dẫn theo một vạn quân và hai ngàn lính đánh thuê Giáp vàng chạy ra khỏi thành phòng ngự.
- Tuyệt đối không thể để bọn chúng đổ bộ lên bờ, nếu không với hỏa lực của Đại Việt Khai kinh tuyệt đối giữ không được bao lâu.
Chân vương nói với Frank, những lần giao chiến với Đại Việt Chân vương đã nhận ra một điều trước mặt quân Đại Việt thành trì dường như không có ý nghĩa bao nhiêu. Mặc dù Khai kinh rất chắc chắn nhưng không phải đã bị Đại Việt cướp phá một lần rồi đấy sao.
- Để hạ yên tâm, ta đã rõ ràng.
Khi bọn hắn kéo đến bến tàu thì quân Đại Việt vẫn chưa đổ bộ, các thuyền chiến vẫn đang trôi nổi trước mặt sông. Thông qua ống nhòm Lý Anh Tú cười nói.
- Đấy, ta nói có sai đâu, Chân vương nhất định sẽ kéo quân ra khỏi thành.
Lý Anh Tú đã sớm cùng các tướng đưa ra phán đoán về hành động của Chân vương. Nếu quả thực ở bờ sông còn các thủy trại, pháo đài để bảo vệ cho Khai kinh Chân vương tuyệt đối sẽ không đem quân ra thủ bến tàu, mà sẽ tăng cường cho các bảo, thủy trại để cản trở quân Đại Việt, thế nhưng tiếc là lần trước toàn bộ bảo, thủy trại ven bờ đều bị Lê Chân phá hủy sạch sẽ, nên muốn bảo vệ Khai kinh bến tàu Chân vương tuyệt đối sẽ không để mất, tiếc là hắn lại tính nhầm.
- Hạm đội, tấn công.
Ầm, ầm, ầm.
Lý Anh Tú trước tiếp phát lệnh tấn công, những ổ pháo đường kính lớn của hạm đội Hà Lan bắn vào bờ làm bến tàu như muốn bị xới tung lên. Binh sĩ Joson hét thảm thiết, thế nhưng đạn pháo không hề buông tha bọn hắn, tiễn bọn hắn về với Tử thần. Quân Joson vừa đến lập tức bị hạm đội của Đại Việt đánh cho dập đầu.
- Người đâu, mau kéo pháo đến bắn hạ chúng cho ta.
Chân vương quát lớn, lính đánh thuê kéo ba mươi ổ pháo mà Chân vương đã mua lên phía trước, châm lửa, khai pháo.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Đạn pháo đường kính lớn của lính đánh thuê quả thực không thể khinh thường, mặc dù ba mươi phát đạn pháo chỉ có một phát trúng đích, nhưng nó đủ đục trên chiến hạm Amsterdam một lỗ thủng lớn. Thế nhưng một lỗ thủng này lại làm cho Robison phẫn nộ đến. Hắn yêu chiến hạm này tựa như người yêu hắn vậy, chiến hạm bị tổn thương làm sao hắn có thể không tức giận. Robinson quát lớn.
- Mẹ nó, phản kích, bắn rụng hết pháo binh của bọn hắn.
Thủy thủ Hà Lan cố gắng canh chỉnh lại đường ngắm của pháo sau đó hơn ba mươi ổ pháo mạn của chiến hạm Amsterdam đồng loạt hướng về trận địa pháo của Chân vương khai hỏa.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Thủy thủ Hà Lan vô cùng tinh nhuệ, bọn hắn phản pháo cũng có một tay, lần này pháo kích hơn một nửa đạn pháo đều chuẩn xác bắn trúng trận địa pháo của quân Chân vương, xui xẻo cho Chân vương chính là một viên đạn pháo vậy mà bắn trúng kho thuốc súng làm nó nổ tung lên thổi bay cả ba mươi ổ pháo quý giá của hắn, chỉ để lại một cột khói hình nấm và một cái lỗ lớn trên mặt đất. Chân vương không thể tin vào mắt mình. Vũ khí hiện đại của hắn? Vũ khí của hắn cứ như thế bị bắn nổ tung sao?
Ầm, ầm, ầm.
- Để hạ, chúng ta không chịu nổi nữa.
Dưới làn đạn pháo kích của quân Đại Việt, quân Joson tổn thất vô cùng thảm trọng, chỉ trong vòng nửa giờ đã có hai ngàn binh sĩ tử trận, số còn lại cũng ngoắc ngoải chỉ biết phơi mình dưới làn đạn pháo. Frank nói.
- Để ạ, chúng ta rút lui về phía sau, chờ bọn hắn đổ bộ, không có sự yểm trợ của chiến hạm sau đó chúng ta mới đổ ra đánh.
Chân vương nghe có lý lập tức gật đầu nói.
- Được, ngươi nói đúng, lập tức lui lại.
Được hạ lệnh rút lui quân Joson như được đại xá vội vã chạy khỏi bến tàu. Bên ngoài sông chờ đợi trên bến tàu không còn một bóng người Phạm Cự Lượng mới ra lệnh.
- Thần Sách, đổ bộ.
Ba ngàn binh lính thủy quân lục chiến lập tức nhảy xuống thuyền đồ bộ chèo vào trong bờ. Vẫn theo lối đổ bộ từng đại đội, kéo theo sau hàng loạt súng pháo, lấy đại đội đầu tiên làm tiền đồn để yểm trợ cho các đại đội sau tiến lên. Tiếp theo đó năm ngàn lính Hải quân cũng đổ bộ lên bờ, cuối cùng là hai ngàn binh lính Hàn quốc mới được Kim Đức Mạn thu phục được. Ngoài ra còn có cả hai ngàn Cảnh vệ bảo vệ Lý Anh Tú xuống tàu.
- Hí, hí!
Lý Anh Tú vỗ vỗ vào lưng của Song Vỹ Hồng, lâu ngày bị nhốt trên tàu làm nó cảm thấy khó chịu đây. Lý Anh Tú bật cười nói.
- Được rồi huynh đệ, cùng ta đi đến Khai Kinh.
Bởi Lê Chân đưa Ngô Tuấn trở về bên cạnh Lý Anh Tú cũng không còn quá nhiều mãnh tướng, chỉ còn Phạm Cự Lượng, Nguyễn Hữu Dật, Trần Thư, Yết Kiêu và Trinh Nương mà thôi. Mỗi tướng lại dẫn theo quân của các tiểu đoàn cùng lúc tiến thẳng về Khai kinh.
- Bệ hạ, quân Joson bày trận trước mặt, đang chờ đợi quân ta tiến đến.
Đi chưa được bao lâu đã có trinh sát kỵ chạy đến bao cáo. Chân vương phía trước lập ra một tiền đồn đơn sơ chuẩn bị tiếp tục cản bước tiến của quân Đại Việt. Lý Anh Tú cười lạnh, đối với Chân vương hắn hận đến thấu xương đây, Chân vương càng muốn đi tìm chết hắn càng thích.
- Phạm Cự Lượng. Trẫm lệnh cho ngươi lấy Lữ Thần Sách và hai ngàn Hải quân, cho Trẫm đánh tan phòng tuyến trước mặt.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Phạm Cự Lượng lập tức điểm danh binh sĩ rời đi, đại quân lại chậm rãi theo sau. Phạm Cự Lượng sử dụng do thám biết được Chân vương lập một pòng tuyến phía trước Phạm Cự Lượng không vội vã đánh mà sắp đặt trước đội hình pháo binh để chuẩn bị tấn công.
Bên này Frank nói với Chân vương.
- Bẩm để hạ, pháo của chúng ta bị hủy sạch, bây giờ phòng thủ rất khó khăn, chỉ bằng đợi lúc quân hắn chưa ổn định trận hình chúng ta lập tức tấn công.
Chân vương gật đầu nói.
- Được, ta nghe ngươi.
Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.