Đế Chế Đại Việt

Chương 472: Gatling gun




An Tư đã mang thai được ba tháng, cứ tính như vậy ước chừng đến cuối tháng mười một, đầu tháng mười hai sẽ hạ sinh. Đây cũng sẽ là một mùa sinh sản rất nguy hiểm cho sản phụ vì khí hậu khắc nghiệt. Do đó ở Đại Việt các nha môn luôn khuyến cáo dân chúng không nên để sản phụ sinh sản ở nhà mà phải đến Bệnh viện, ở nơi đó hoàn cảnh ấm cúng, có những y sĩ chuyên gia khoa sản, nếu có đóng bảo hiểm y tế còn có thể giảm được bảy mươi phần trăm chi phí hậu kỳ. Do đó người dân Đại Việt không những chăm chỉ đóng Bảo hiểm y tế hằng năm mà còn rất thường xuyên đi đến bệnh viện thay vì tin tưởng vào các cách trị bệnh dân gian.
- Anh Tú, chàng có thể để cho thiếp làm việc được không? Ở trong cung lúc này thật buồn chán đây.
An Tư có chút ý làm nũng nói. Từ khi biết nàng mang thai Ỷ Lan và Lý Anh Tú liền cắt hết công việc, không để nàng phải làm bất cứ điều gì, thậm chí nếu không phải nàng kiên quyết cự tuyệt thì đến ăn cơm cũng phải có người đưa đến tận miệng đây.
Thế nhưng Lý Anh Tú nghiêm mặt nói.
- Không được, nàng hiện vẫn đang mang thai, làm sao có thể làm việc đây. Nếu buồn chán hay ta kể một câu chuyện cười cho nàng nghe. Thế nào?
An Tư tuy có chút thất vọng, nhưng cũng gật đầu. Lý Anh Tú vui vẻ liền kể.
- Ngày xửa ngày xưa, có một gia đình hà mã và một gia đình chó sói. Gia đình hà mã có hà mã ba, hà mã mẹ và ba hà mã con. Gia đình sói có chó sói ba, chó sói mẹ và ba chó sói con. Một hôm nhân lúc hà MLkl9 mã ba, hà mã mẹ đi ra ngoài kiếm ăn, chó sói ba và chó sói mẹ đã tấn công vào nhà của gia đình hà mã và đã ăn thịt ba hà mã con. Hà mã ba, hà mã mẹ trở về nhìn thấy liền rất đau lòng do đó liền quyết tâm trả thù. Hôm sau chờ chó sói ba và chó sói mẹ vừa đi ra ngoài kiếm ăn, hà mã ba và hà mã mẹ liền lao vào tấn công ba chú sói con.
Kể đến đây Lý Anh Tú liền dừng lại, An Tư liền nắm lấy tay hắn nói.
- Rồi tiếp theo như thế nào nha.
Lý Anh Tú tủm tỉm cười nói.
- Thế là tiêu đời gia đình hà mã. Ba chú sói con đã ăn thịt luôn hà mã ba và hà mã mẹ. Do đó bài học rút ra là thù oán chúng ta nên giải không nên kết, phải biết tự lượng sức mình.
- Chàng quá xấu đây, làm sao lại có câu chuyện nào kết cục kỳ đến vậy.
An Tư cười lớn ôm lấy cánh tay hắn. Lý Anh Tú khẽ xoa đầu nàng cười nói.
- Nếu đi theo sáo lộ bình thường làm sao có thể chọc cười được đây. Lại nói nếu nàng buồn chán ta lại để Elina trở về tán ngẫu cùng nàng. Các nàng đi dạo phố cũng có thể, không cần phải suốt ngày ở trong cung.
- Thật sao? Thiếp có thể ra ngoài chứ?
Lý Anh Tú gật đầu, dù sao thai phụ cũng không phải cứ nhốt ở trong nhà là tốt, nên vận động nhẹ, và để tinh thần thoải mái mới có thể sinh sản tốt được. Huống chi gần đây Elina cũng khá bận rộn, giảm tải công việc cho nàng một chút cũng không vấn đề gì.
Mấy ngày sau Lý Anh Tú đi đến cục quân khí. Hồ Nguyên Trừng thông báo rằng súng mới đã được thiết kế hoàn tất. Cùng Hồ Nguyên Trừng đi đến trường bắn Lý Anh Tú lập tức thấy được một khẩu súng kiểu dáng Gatling phiên bản đầu tiên. Chiến trường phía Nam yêu cầu có một vũ khí để tăng cường hỏa lực trước sự tấn công của các kỵ binh, trước tình hình các loại súng máy chưa thể ra đời vì đạn chưa cho phép thì Lý Anh Tú quyết định lựa chọn khẩu Gatling gun ở thế kỷ XIX.
Nếu so với nguyên mẫu thì súng do Hồ Nguyên Trừng chế tạo cũng đã có nhiều điểm khác biệt. Về cơ bản Gatling vẫn vẫn được thiết kế có tám nòng súng, hoạt động bằng cần quay thủ công, tuy nhiên khác biệt đầu tiên nằm ở loại đạn, trong khi bản gốc sử dụng loại đạn vỏ kim loại thì Hồ Nguyên Trừng thiết kế cho phép súng sử dụng đạn xanh vỏ giấy cứng, loại đạn được trang bị cho súng K-04Ca2. Điểm khác biệt thứ hai nằm ở băng đạn, nếu bản cũ là loại băng đạn thẳng chứa bốn mươi viên, băng đạn dài dẫn đến khó mang vác, thao tác nạp đạn chậm thì lúc này Hồ Nguyên Trừng trên gợi ý của Lý Anh Tú đã thiết kế ra một băng đạn trống (tròn) chứa được tám mươi viên đạn, đồng thời cho phép binh sĩ dễ mang vác, thao tác nạp đạn nhanh hơn, khuyết điểm duy nhất chinh là thao tác nạp đạn vào băng phức tạp nhưng không quan trọng lắm, dù sao Gatling là để phòng ngự, nơi đó có cả tá hộp đạn để bọn hắn tha hồ bắn, combat xong lại chậm rãi mà nạp đạn. Khác biệt thứ ba đến từ giá đỡ của súng, nếu bản gốc giá đỡ được đặt trên hai bánh xe cỡ lớn, thì lúc này đã được thiết kế lại dựa trên giá đỡ của súng máy Maxim, với hai bánh xe nhỏ vừa cơ động hơn, vừa có thể để binh sĩ đặt trên chiến hào để tác chiến.
Lý Anh Tú còn muốn lắp vào thêm một tấm chắn thép ở đằng trước để che chở cho xạ thủ, tuy nhiên phía trên còn là hộp đạn và thước ngắm, không cho phép tồn tại vật che chắn phía trước nên Lý Anh Tú cũng đành thôi.
- Bẩm bệ hạ, thần đã thiết kế theo ý tưởng của bệ hạ, súng nặng bốn mươi sáu ký, nếu tính luôn giá súng thì nặng sáu mươi bảy ký. Tốc độ bắng thực tế 260 phát/phút, tầm bắn hiệu quả chừng bốn trăm mét. Giá cả sản xuất sáu mươi quan một khẩu, sản xuất đại trà có thể giảm xuống năm mươi ba quan.
Lý Anh Tú gật đầu, tuy khẩu súng kém cơ động, nặng nề, tuy nhiên tốc độ bắn này có thể cải thiện được phần nào hỏa lực của các binh sĩ ngoài chiến trường, đặc biệt là tầm bắn có thể đạt đến được tối đa tầm quan sát của binh sĩ bằng mắt thường. Phải biết phía Nam thảo nguyên bằng phẳng, thường thường khoảng cách giao chiến cũng là từ bốn trăm, ba trăm mét trở lại. Chỉ là giá cả của một khẩu súng này thực sự quá đắt, đã đến gấp sáu lần khẩu súng bình thường.
- Trẫm rất hài lòng. Như vậy trước tiên Trẫm đặt hàng một ngàn khẩu đi, năng suất sản xuất tối đa có thể bao nhiêu?
Lý Anh Tú hỏi, một ngàn khẩu súng giá cả đã lên đến năm mươi ba ngàn quan, thực sự là một con số không nhỏ. Hồ Nguyên Trừng nói.
- Bẩm bệ hạ, nếu cục quân khí toàn lực sản xuất mà nói một tháng có thể cho ra được ba trăm khẩu, dù sao hiện tại cục quân khí còn nhiều hạng mục khác cần phải hoàn thành.
Đang trong thời kỳ chiến tranh, nhu cầu vũ khí vô cùng gấp rút, dù nhà máy có được buff tốc độ sản xuất đi chăng nữa thì cũng muốn quá tải. Gần như trong suốt một tháng qua toàn bộ công nhân của cục quân khí trăm phần trăm tăng ca, vô cùng vất vả. Lý Anh Tú nói.
- Được, Trước tiên Trẫm muốn có một trăm khẩu súng đưa đến trại huấn luyện. Lại ban thưởng cho tất cả cục quân khí hai mươi ngàn quan xem như khen thưởng, động viên công nhân ra sức làm việc, tăng năng suất, vì quốc gia phục vụ.
- Tuân lệnh bệ hạ. Không biết bệ hạ muốn đặt tên cho khẩu súng này là gì?
Hồ Nguyên Trừng nói, tuy hắn rất muốn đặt tên cho khẩu súng, nhưng cũng phải được sự phê chuẩn của bệ hạ đây. Lý Anh Tú nhếch mép nói.
- Cứ gọi nó là Gatling đi.
- WTF!
Hắn thực sự rất lười đặt tên, mặt khác loại súng này Lý Anh Tú cũng không muốn sử dụng lâu dài, chờ khi đạn vỏ đồng có thể được cải thiện hơn Lý Anh Tú sẽ trực tiếp để cục quân khí nghiên cứu ra súng máy, ít nhất cũng phải là Maxim mà không phải là loại súng “quay tay” như thế này.
Lý Anh Tú rời đi cục quân khí, đối với Gatling gun yếu điểm của nó rất rõ ràng. Bởi vì nó phụ thuộc rất nhiều vào tốc độ quay của xạ thủ, trên chiến trường xạ thủ rất dễ vì kích động mà quay quá nhanh, lúc đó súng sẽ bị hóc đạn, Gatling gun từ một cỗ máy giết người trở thành một cục sắt vô dụng trên chiến trường. Do đó trước khi đưa ra chiến trường Lý Anh Tú phải để binh sĩ luyện tập kỹ càng tại trại huấn luyện, chuyện này sẽ mất một thời gian.
Điểm thứ hai chính là tốc độ bắng của Gatling gun quá nhanh, nòng sẽ rất nhanh nóng lên, nòng súng rất dễ báo hỏng, nếu là bản gốc thì thời gian nạp đạn là lúc để nòng súng nguội đi, nhưng lúc này tốc độ thay đạn lại tăng lên, do đó Lý Anh Tú để Hồ Nguyên Trừng thiết kế một cơ cấu cho phép binh sĩ có thể tự thay nòng trên chiến trường. Đồng thời viện Hàn Lâm và cục quân khí cũng kết hợp lại để nghiên cứu cơ cấu làm nguội cho nòng súng, dưới đề nghị của Lý Anh Tú đã bắt đầu tìm hiểu đến hai cơ cấu làm nguội bằng nước và bằng không khí.
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.