Dị Giới Thương Nhân

Chương 144: Mất mạng




Chương 144: Mất mạng
Trước khi tới đây Lý An đã thu lấy một tảng đá khổng lồ vào trong không gian đan điền, vốn định tại Tuyệt Sinh Đường sử dụng nhưng không ngờ lại bị động dùng vào lúc này. Tảng đá này nặng chỉ sợ có cả vạn cân, cao như căn nhà nhỏ, người bình thường bị đè trúng tuyệt đối không sống được.
Lý An kiệt sức rơi xuống mặt đất, tay phải chống vào một gốc cây bên cạnh mới có thể đứng vững được. Liên tục sử dụng thuật thức với cường độ lớn như vậy đã làm linh lực của hắn hoàn toàn chạm đáy rồi, một cảm giác hư thoát từ sâu trong cơ thể truyền tới khiến cho hai mí mặt của hắn trở nên nặng trịch, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc thật dài.
Không ngờ ngay khi Lý An vừa hơi thả lỏng tâm thần một chút thì bụi đất phía trước đột nhiên chấn động dữ dội, tảng đá lớn hắn vừa thả xuống đột ngột vỡ tung ra thành trăm ngàn mảnh vỡ bay tứ tung trong không gian.
Vương Nhược Tuyết toàn thân kim quang lấp lánh từ dưới mặt đất phóng thẳng lên cao hơn 5m, hai mắt vằn tia máu giận dữ nhìn Lý An.
“Khốn kh·iếp!” Vương Nhược Tuyết hét lớn một tiếng, thân hình nhanh như chớp phóng tới trước mặt Lý An đã không còn sức lực, dồn hết sức lực toàn thân tung một quyền ngay giữa đầu của hắn.
Lý An bất đắc dĩ chỉ kịp đan chéo hai tay đón lấy một quyền như trời giáng. Sau một tiếng vang trầm đục đinh tai, cơ thể của hắn như diều đứt dây b·ị đ·ánh bay về phía sau, ở trên không liên tục phun ra mấy ngụm máu bầm.
Thần Hoả Kiếm tuột khỏi tay xoay tròn bay lên không hóa thành một bánh xe lửa đỏ rực cuối cùng cắm phập thật sâu vào một thân cây lớn.
Bịch! Lý An đập mạnh vào mặt đất, bụi bay mịt mờ, đã không thể nào đứng dậy nổi.

Cùng lúc đó Vương Nhược Tuyết cũng khuỵ gối xuống, tay phải bụm chặt miệng nhưng máu tươi màu vàng kim chói mắt vẫn tuôn ra sối xả từ kẽ ngón tay.
Mộc Huyền Linh thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ lấy Vương Nhược Tuyết, kinh hoàng thất sắc hỏi: “Sư phụ! Sư phụ! Ngài có sao không?”
“Ta không sao. Chỉ là không ngờ thủ đoạn của tên tiểu tử này lại kỳ quái như vậy, là ta quá mức khinh địch rồi.” Vương Nhược Tuyết nhỏ giọng nói, vừa hít sâu một hơi máu tươi lại ứa ra từ khoé miệng, lờ mờ có thể nhìn thấy lẫn trong đám máu còn có một tí mảnh thịt mụn, trông vô cùng kinh khủng.
Hiển nhiên dù có là Kim Huyết Cảnh lâu năm, bị một tảng đá vạn cân rơi từ trên trời xuống đè trúng cũng không hề dễ chịu chút nào.
Mộc Huyền Linh thấy cảnh này hoa dung thất sắc, khuôn mặt xinh đẹp toàn v·ết t·hương là v·ết t·hương, máu tươi chảy ra làm bết tóc đen vào làn da trắng buốt. Nàng vội vàng từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp rồi từ bên trong lấy ra một viên đan dược màu vàng kim đút cho Vương Nhược Tuyết.
“Sư phụ, đây là Kim Vân Đan, có thể nhanh chóng khống chế nội thương của ngài. Nội thương của ngài rất nặng, nếu để lâu sẽ gây ra ám tật không thể chữa trị, nơi này cũng không an toàn.” Mộc Huyền Linh sợ hãi nói.
Vương Nhược Tuyết liên tục lau máu tươi chảy ra từ khoé miệng, ánh mắt cũng toàn là máu, yếu ớt há miệng nuốt lấy viên Kim Vân Đan.
Quả nhiên sau khi nuốt đan dược vào bụng, máu tươi liền lập tức ngừng trào ra từ miệng, khuôn mặt trắng bệch của Vương Nhược Tuyết cũng trở nên giống người sống hơn một chút.

Vương Nhược Tuyết lúc này mới có sức lực đi tới bên cạnh nơi Lý An đang nằm, nhìn đối phương toàn thân cắm thật sâu vào trong mặt đất, cơ thể liên tục run rẩy nhưng không nhúc nhích được chút nào, nàng hừ lạnh nói: “Một tiểu tử như ngươi có thể làm ta ra nông nỗi này cũng coi như tài năng, không hổ là Ẩn Long Vệ trong lời đồn. Chỉ là bây giờ ngươi phải c·hết đi thôi! Thật là đáng tiếc cho một thiên tài.”
Vừa nói, nàng vừa đi tới bên cạnh đó nhặt lên Thần Hoả Kiếm, sau đó đâm thẳng vào đầu của Lý An.
Lý An nằm ở trên đất, máu tươi chảy vào mắt làm tầm nhìn của hắn trở nên đỏ ửng như máu. Trong mắt hắn lúc này chỉ có hình ảnh mũi kiếm cấp tốc phóng đại lên vô hạn, khí tức t·ử v·ong bóp chặt lấy cổ họng hắn nhưng hắn lại không thể nào di chuyển chút nào.
“Đây chính là c·ái c·hết hay sao? Kiếp trước đột tử nên không cảm nhận được rõ ràng, hóa ra c·ái c·hết lại đáng sợ như vậy!” Lý An từ từ nhắm lại hai mắt, khóe miệng run rẩy hơi nhếch lên một chút, trong lòng tự diễu một câu.
Hắn vốn tưởng bản thân đối với sinh tử không có bao nhiêu để ý, dù sao cũng đ·ã c·hết một lần, cùng lắm thì trả lại cái mạng này cho ông trời là được. Chỉ là trong khoảnh khắc b·ị c·ướp mất sinh mạng này, đột nhiên hắn hiểu, hắn đối với cuộc sống này ham muốn vô cùng mãnh liệt. Hắn còn có người nhà chưa báo đáp ân dưỡng dục, còn chưa thấy tòa thành trên đỉnh Ngọc Liên Mộc ở Ứng Châu, còn chưa thấy con sông chảy ngược l·ên đ·ỉnh núi ở Trung Châu, còn chưa nhìn thấy vô số dị tộc khắp Thiên Xa Đại Lục, Thiên Hạ này còn nợ hắn quá nhiều.
Biết thế đã không trở lại Tuyệt Sinh Đường rồi, đám Ẩn Long Vệ kia c·hết thì c·hết, liên quan gì tới hắn! Không ngờ đây chính là suy nghĩ cuối cùng của Lý An.
Phập! Lưỡi kiếm sắc lẹm đâm thật sâu vào trong da thịt, máu tươi bắn ra như đóa đóa đào hoa.
Mắt thấy lưỡi kiếm sắp đâm thủng đầu lâu Lý An thì Vương Nhược Tuyết đột nhiên biến sắc, khuôn mặt chuyển sang màu xanh đỏ luân phiên, hai mắt lồi ra như hai quả bóng được nhét thêm vào hốc mắt. Nàng há miệng thật lớn nhưng không thể nói được lời nào, bàn tay vô lực khiến cho Thần Hoả Kiếm tuột khỏi tay cắm thật sâu vào trong ngực của Lý An.

Mộc Huyền Linh thấy cảnh này, vẻ đau đớn trên mặt lập tức biến mất sạch, nàng nhanh như chớp chạy tới bên cạnh người Lý An rút lên Thần Hoả Kiếm sau đó một phát chém bay đầu Vương Nhược Tuyết.
Vương Nhược Tuyết đã giải trừ Kim Thân từ lâu, Thần Hoả Kiếm là Thần Binh sắc bén bậc nào, đầu lâu của nàng ta cao cao bay lên không trung, vết cắt ở cổ ngọt lịm, máu tươi màu vàng kim trầm trọng như vàng nóng chảy phun cao hơn 3m.
Một cơn mưa màu vàng kim ào ào rơi xuống thảm thực vật bên dưới.
Mộc Huyền Linh lại dùng Thần Hoả Kiếm liên tục chém vào cơ thể không còn đầu của sư phụ mình, khuôn mặt vô cảm hờ hững nhưng bên trong hai mắt đã nhòe một màn lệ nóng.
Nàng khóc không phải bởi vì thương tiếc cho sư phụ của mình mà khóc vì cuối cùng cũng chính tay trả được đại thù. Nàng khóc vì cuối cùng con quỷ đội lốt người này cũng bị chính bàn tay nàng băm vằm thành trăm mảnh.
Bên trong rừng cây, một thiếu nữ xinh đẹp liên tục dùng trường kiếm chém vào một cái t·hi t·hể không đầu. Tiếng lưỡi kiếm cắt vào máu thịt, tiếng máu tươi màu vàng kim rào rào tuôn ra như suối, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, tất cả hòa thành một âm thanh khủng kh·iếp.
Lý An khó khăn từ trong ngực lấy ra bình thuốc sau đó không phân biệt cái nào ra cái nào toàn bộ nuốt vào một nắm lớn. Đợi một lát, máu tươi từ vết đâm trên ngực đã ngừng chảy, sức lực cũng đã hồi phục được một chút, hắn mới khó khăn đứng dậy.
Hắn nhìn chòng chọc vào bóng lưng mảnh mai của Mộc Huyền Linh, cảnh tượng đẫm máu in thật sâu vào trong võng mạc của hắn.
“Đủ rồi! Dừng lại đi.” Lý An cuối cùng không thể nào nhìn nổi cảnh tượng kinh khủng này nữa, khàn giọng yếu ớt nói.
Lúc này t·hi t·hể Vương Nhược Tuyết đã trở thành một đám thịt vụn không hơn không kém, Mộc Huyền Linh kiệt sức chém thêm mấy kiếm nữa rồi vứt thanh Thần Hoả Kiếm xuống mặt đất bên cạnh, thân hình ngồi sụp xuống trên mặt đất.
Lý An nhẹ nhàng lắc đầu, từ không gian đan điền lấy ra một bình kim san dược dùng để cầm máu đổ lên v·ết t·hương trên ngực. May mắn v·ết t·hương không đâm trúng tim nên thương thế không phải trí mạng, dù vậy phổi trái b·ị đ·âm thủng cũng khiến hắn mỗi lần hít thở như hít vào không phải không khí mà là lửa đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.