Dị Giới Thương Nhân

Chương 158: Trên đầu chữ sắc có con dao




Chương 158: Trên đầu chữ sắc có con dao
Ba tên côn đồ khệnh khạng chắn ngang đường đi của đám người mà bọn chúng tưởng rằng chỉ là mấy người tỉnh lẻ từ xa lặn lội tới đây kiếm đồ ăn. Ánh mắt bẩn thỉu của chúng dán chặt vào cơ thể Mộc Huyền Linh, bóng đen đổ dài trên mặt đường như bóng một đám sói hoang.
Những người đi đường khác thấy cảnh này đều hữu ý vô ý vòng qua nơi này, nhất thời giữa con đường đi qua người lại như nước chảy lại trống ra một khoảng trống.
Tên mặt sẹo hắng giọng một cái như chó mắc xương, dùng âm thanh khàn đặc cười cợt: “Tiểu nương tử lần đầu tới nơi này hay sao? Chúng ta là người của Thanh Vân Môn, đối với tòa thành này quen thuộc như sân vườn sau nhà. Nàng muốn kiếm việc làm, kiếm nơi ở, kiếm người thân, chúng ta đều có thể giúp được.”
Mộc Huyền Linh kéo chiếc nón tre rộng vành xuống, nhíu chặt lông mày nhìn sang Lý An.
Lý An đối với ánh mắt của nàng làm như không thấy, khẽ gật đầu với Liễu Thanh Nhi cùng với Ngũ Nương, ý bảo bọn họ an tâm không có việc gì. Hắn lúc này vẫn đang cõng Lý Tiểu Hoa trên lưng, tất nhiên Lý Tiểu Hoa đã được che chắn kín kẽ, người ngoài nhìn vào thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng sẽ không để ý chút nào.
Ngũ Nương miễn cưỡng mỉm cười đáp lại Lý An một cái, dù vậy bàn tay nắm chặt ống tay áo Liễu Thanh Nhi bên cạnh thể hiện rõ tâm trạng của bà lúc này. Đối với một người phụ nữ cả đời lăn lộn trong bùn đất kiếm cái ăn, nay no mai đói như bà mà nói, mấy tên đầu đường xó chợ này còn đáng sợ hơn cả lang sói.
Bởi vì sao? Bởi vì những kẻ như thế này khi đối diện với kẻ mạnh sẽ luồn cúi hơn cả một con chó nhưng khi đối diện với những kẻ yếu thế hơn thì sẽ độc ác hơn bất cứ kẻ nào. Loại người như thế này Ngũ Nương đã gặp quá nhiều rồi, cũng đã ăn đủ đau khổ từ tay bọn chúng tới nỗi bây giờ chỉ cần nhìn một cái cũng nhận ra.
Liễu Thanh Nhi tất nhiên cũng không tốt hơn chỗ nào, bản tính nàng vốn nhút nhát tuy nhiên khi lúc này nàng liếc sang Mộc Huyền Linh một cái, cố hết sức ưỡn ngực ngẩng cao đầu đối diện với đám côn đồ.

Mộc Huyền Linh được sự ngầm đồng ý của Lý An thì cười lạnh một tiếng thật khẽ, nhỏ giọng nói với đám côn đồ: “Đúng là tiểu nữ có việc muốn nhờ mấy vị đại ca! Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tới nơi nào vắng vẻ ít người một chút đi.”
Đám côn đồ nghe vậy thì hăng hắc cười, bọn chúng cầu như vậy còn không được.
Cứ như vậy khoảng 5 phút sau một đám người đã lần lượt đi vào một con ngõ nhỏ không người qua lại.
Mộc Huyền Linh quay đầu nhìn Lý An một cái, thấy hắn khẽ gật đầu thì hừ lạnh một tiếng, Bổn cô nương nhịn đám chuột nhắt kinh tởm các ngươi lâu lắm rồi.
Không ngờ chính là nàng còn chưa kịp ra tay thì Lý An đã ra tay trước, hắn nhanh như chớp đá ra mấy cước, mỗi cước đều chuẩn xác đá vào xương ống chân bên phải của bọn lưu manh.
Răng rắc 3 tiếng lanh lảnh nghe mà rợn tóc gáy, ba tên lưu manh đua nhau ngã rạp xuống đất, rên la thảm thiết, xương chân trực tiếp bị một cước nhìn như hời hợt đánh gãy ngược ra phía sau.
“Im miệng!” Lý An đá vào đầu tên mặt sẹo cầm đầu một cái, lạnh giọng hét.
Ba tên lưu manh này cũng coi như biết điều, dù đau tới thấu trời xanh cũng đều cắn chặt miệng không lên tiếng.

Lý An gật đầu một cái, hỏi: “Các ngươi là người Thanh Vân Môn hay sao? Nói cho ta nghe một chút Thanh Vân Môn này là thế lực gì? Ở nơi này lại có thế lực lớn nào? Đừng nghĩ tới ba hoa khoác lác, nếu không...” Đoạn nói tới đây hắn nhấc chân lên làm bộ muốn đá thêm một cước.
Tên lưu manh dáng người cao gầy như cây sào thấy vậy sợ vỡ cả mật, vội vàng một bên nói một bên liên tục đập đầu xuống mặt đường:
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, chúng ta có mắt như mù. Chúng tiểu nhân đúng là người của Thanh Vân Môn, tuy nhiên chỉ là bang chúng cấp thấp nhất mà thôi. Thanh Vân Môn là một môn phái hạng hai, chân chính chủ nhân của Huyền Sơn Thành là 3 đại thế lực: Thính Phong Tiểu Các, Vạn Sơn Tự cùng với Nhất Kiếm Môn. Ba thế lực lớn này, Thính Phong Tiểu Các là một thương hội, Vạn Sơn Tự là một ngôi chùa, Nhất Kiếm Môn là một kiếm phái, triều đình đối với bọn hắn cũng phải nhún nhường 3 phần, thế lực vô cùng lớn.”
Tên này cũng coi như là người thông minh, nói được đâu ra đấy, trực tiếp đi vào trọng điểm không hề dài dòng.
Lý An gật đầu, lúc rời khỏi La Gia Thôn, hắn nghe được tên Vương Quản Sự thân hình như quả bóng da kia là người của Thanh Vân Môn. Bây giờ vừa vào thành lập tức lại gặp một đám lâu la Thanh Vân Môn tiếp, hắn đối với môn phái này cũng coi như là có duyên có phận.
“Thanh Vân Môn thực lực thế nào?” Lý An hỏi tiếp.
“Thanh Vân Môn bề ngoài là một tiêu cục nhưng thực chất dựa vào làm ăn phi pháp mà kiếm tiền. Trong môn lợi hại nhất là Môn Chủ Kim Huyết Cảnh, phía dưới có mấy vị hộ pháp Phàm Huyền Cảnh.” Tên lưu manh cao gầy lập tức đáp lời.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Lý An có chút tò mò hỏi, nếu thế lực chỉ có từng ấy thì cũng không tới nỗi lợi hại thế nào, thậm chí so với Kim Đao Bang vẫn còn kém nhiều lắm.

Chỉ như vậy thôi sao? Đường đường một vị Kim Huyết Cảnh cao thủ lại bị xem nhẹ như vậy? Tên lưu manh nhìn thiếu niên trẻ tuổi khuôn mặt phúc hậu trước mắt, thầm nuốt một ngụm nước bọt, pha này bọn hắn thực sự là tự chui đầu vào chỗ c·hết rồi.
“Được rồi! Không còn gì để hỏi nữa, các ngươi có thể đi.” Lý An hơi mỉm cười phất tay đuổi người.
Ba tên lưu manh nghe thấy vậy thì vui mừng tới quên cả đau đớn, vội vàng dìu dắt nhau rời khỏi nơi này.
Chỉ là khi bọn hắn vừa quay lưng Mộc Huyền Linh đã nhẹ nhàng khẽ chạm vào sau lưng ba người bọn hắn một cái.
Ba tên khi thấy sau lưng nhói một cái nhưng hoàn toàn không để trong lòng, thậm chí quay đầu lại nhìn một cái cũng không dám, vội vàng dìu dắt nhau rời khỏi con ngõ nhỏ.
Ngũ Nương thấy đám lưu manh rời đi thì thở phào một hơi, nghi hoặc hỏi Mộc Huyền Linh: “Cô nương vừa làm gì bọn chúng hay sao?”
Trải qua sự việc ở La Gia Thôn, bà cũng biết được người phụ nữ xinh đẹp suốt ngày bám theo con trai mình như chiếc đuôi nhỏ này là một vị y sư vô cùng lợi hại. Mới đầu bà còn tưởng đây chỉ là một tiểu nương tử da mềm thịt trắng đi theo hầu hạ con trai mình, sau việc này thái độ của bà đối với Mộc Huyền Linh cũng thay đổi một cách vi diệu.
“Không phải là hạ độc bọn họ chứ?” Liễu Thanh Nhi nhỏ giọng thủ thỉ.
Mộc Huyền Linh nhìn Lý An một cái, thấy hắn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ thì không còn sợ trời sợ đất gì nữa, hừ lạnh một tiếng: “Hạ độc? Đúng mà cũng không đúng. Ta chỉ động chút thủ đoạn lên cơ thể bọn chúng mà thôi, c·hết thì không c·hết được nhưng nửa tháng sau, khí huyết sẽ bắt đầu suy bại, một tháng sau nằm giường không dậy nổi, cả đời làm một con ma bệnh đi không vững mà thôi!”
Nếu không phải tên háo sắc bên cạnh trước khi vào thành đã cảnh cáo nàng không được gây chuyện thị phi thì lấy tính cách của nàng, ba tên lưu manh kia làm sao có thể sống sót rời khỏi nơi này?
“Đi thôi!” Lý An nhìn ra lối vào con hẻm nhỏ, nhỏ giọng nói một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.