Dị Giới Thương Nhân

Chương 48: Nhập học




Chương 48: Nhập học
Không giống như Thừa Ân Học Phủ là học phủ do triều đình quản lý, chuyên môn vì triều đình bồi dưỡng nhân tài, cung cấp máu mới cho chốn quan trường, Phong Vũ Viện lại là một thế lực giang hồ, hơn nữa còn là quái vật khổng lồ dạng kia.
Ở An Nhạc Huyện chỉ là một phân viện nhỏ của nó mà thôi, dù vậy nhưng cả Kim Đao Bang hay Ngũ Linh Môn, Quan phủ đều không giám coi thường nó. Chỉ là xưa nay Phong Vũ Viện chỉ nhận tiền rồi bồi dưỡng học sinh, chưa từng tham gia chốn quan trường hay giang hồ tranh đấu cho nên cũng không gây nên sóng gió gì.
Phong Vũ Viện là một tổ hợp kiến trúc khổng lồ nằm ở ngay bên cạnh cửa bắc, trong viện không có lầu cao nhà lớn cái gì, kiến trúc đa phần đều lấy vững chắc làm phong cách chủ đạo nhưng diện tích lớn lại đủ làm người ta liú lưỡi. Trong viện không chỉ có diễn võ trường, còn có nơi bắn cung, nơi cưỡi ngựa, nơi luyện tập thuỷ chiến,…. Nói chung mình toà nhà khổng lồ này chắc cũng chiếm khoảng 1% diện tích của An Nhạc Thành rồi, vô cùng khoa trương.
Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới của Phong Vũ Viện, lúc Lý An đi bộ tới trước cánh cửa cao hơn 3m có treo tấm tấm biền màu đen chữ vàng của viện Phong Vũ thì nơi này đã đầy ắp người rồi.
Lý An đưa giấy nhập học có dấu ấn của quan phủ cho hai người gác cửa mặt mày bặm trợn rồi bước vào cửa. Ngay phía sau là một khoảng sân trống rộng rãi vô cùng, sân không lát gạch mà chỉ là sân đất bình thường, nhiều người qua qua lại lại làm cho bụi vàng bay mù trời, bốn phía có thể thấy đủ loại binh khí vứt ngổn ngang, trông không hề có chút khí thế gì của một thế lực hạng nhất trên giang hồ cả.
Lúc này giữa sân ngăn nắp dứng khoảng 50 tên thiếu niên, còn bao quanh bọn hắn là vố số trưởng bối đem con em tới nơi đây nhập học, đa phần đều ăn mặc vô cùng sang trọng. Lý An dưới sự hướng dẫn của người Phong Vũ Viện vội vàng đi tới cuối hàng ngũ đứng giữa sân, ngoan ngoãn chắp tay cúi đầu, hắn đã hạ quyết tâm rồi, tới nơi này cái gì cũng mặc kệ, chỉ cần chăm chỉ học lấy một thân bản lĩnh để kiếm ăn là được rồi.
Chỉ cần tốt nghiệp Phong Vũ Viện đồng nghĩa với việc trở thành một tên luyện thể sĩ mà bất kỳ một thế lực nào cũng vô cùng chào đón, tới đi đó dù là gia nhập môn phái giang hồ, tới nhà giàu nào đó làm hộ vệ hay xin làm quan sai đều có thể, muốn giàu có phú quý thì còn khó chứ ăn no mặc ấm thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà tỷ lệ tốt nghiệp của Phong Vũ Viện hình như không được cao cho lắm chỉ khoảng 3 phần 10 số người xin vào tốt nghiệp được mà thôi. Mà hình như tỷ lệ t·ử v·ong trong quá trình học cũng ngang ngửa số này thì phải.

Trong lúc Lý An còn đang mải tính toán lung tung thì đám người chủ trì của Phong Vũ Viện đã xuất hiện. Quả nhiên là võ viện số một số hai Ngũ Linh Quốc, đoàn người khoảng 30 người chầm chầm đi tới trước mặt đám thiếu niên đang nôn nóng đứng giữa sân.\
Mười người đi đầu tuổi tác khá lớn, có cả nam lẫn nữ, bọn hắn mặc đồng phục màu đen, ống tay thêu chỉ vàng, cổ áo dùng chỉ đỏ thêu một ký diệu giống như con lốc cô cùng đặc trưng.
Dẫn đầu là một người phụ nữ lớn tuổi, tóc đã có phân nửa bạc trắng nhưng mặt mày vẫn trắng mịn như thiếu nữ hai mươi, đây chính là viện chủ Phong Vũ Viện uy danh lừng lẫy, Ngọc Thanh Dao.
An Nhạc Huyện chỉ có 2 vị Kim Huyết Kỳ Luyện Thể Sĩ, người phụ nữ này chính một trong số đó, còn lại một người không ai khác chính là Kim Đao Tôn Hàn mà Lý An từng có duyên nhìn thấy mấy lần.
Mười người này chắc hẳn là cao tầng của Phong Vũ Viện, còn hơn 20 người đi phía sau đều là thiếu niên thiếu nữ tuổi còn trẻ, mặc đồng phục màu xanh, cổ dùng chỉ trắng thêu tiêu ký hình cơn lốc đặc trưng của Phong Vũ Viện. Đám người này tuổi rõ còn nhỏ nhưng mặt mày nghiêm túc, đi lại có đội hình, tuổi tác không xa cách bao nhiêu nhưng khí thế không phải những tên thiếu niên đang xếp hàng giữa sân như Lý An có thể so ánh được.
Ngọc Thanh Dao đi tới trước đám người, hắng giọng nói: “ Giờ bắt đầu đã tới, đóng cửa!”
Hai tên gác cửa nghe thế vội vàng đóng chặt cửa lớn, hai cánh cửa sắt nặng nề va vào nhau phát ra một âm thanh lạnh lẽo đinh tai làm đám người trong sân đều vô thức ngậm miệng.
Ngọc Thanh Dao bước lên một bước, giọng nói không lớn nhưng những người trong sân đều nghe được rõ ràng rành mạch: “ Hôm nay là ngày nhập học của Phong Vũ Viện, luyện thể sĩ chúng ta cũng không phải đám Luyện Khí Sĩ thích ba hoa khoác lác kia, lời nói hoa mỹ thừa thãi ta không nói nhiều.”

Đoạn bà ta phóng mắt nhìn một lần đám thiếu niên thiếu nữ giữa sân, nói tiếp: “ Năm nay có 46 người nhập học, so với năm ngoái nhiều hơn chút ít, các ngươi chính là học sinh khoá 39 của viện chúng ta. Sau khi vào Phong Vũ Viện, các ngươi cần nhớ kỹ mấy quy tắc này:
Thứ nhất, bước vào viện chỉ có sư phụ và đệ tử, bên ngoài ta không quản các ngươi như thế nào làm, nếu như ở đây các ngươi giám bất kính với sư phụ Phong Vũ Viện thì chính tay bà lão này sẽ bẻ chân các ngươi rồi ném ra cửa.
Thứ hai, trong 3 năm theo học, các ngươi sống c·hết tự chịu, tàn phế các thứ càng không cần nói nhiều. Tất nhiên các sư phụ tự nhiên sẽ cố gắng hết sức bảo vệ các ngươi chu toàn nhưng nếu chính các ngươi quá mức vô dụng tự tìm c·ái c·hết thì cũng chỉ có thể tự chịu mà thôi, viện chúng ta không chịu trách nhiệm.
Chỉ có như vậy thôi, nếu các ngươi không có ý kiến gì thì chúng ta bắt đầu phân lớp.”
Ngọc Thanh Dao nói xong thì lùi về phía sau, biểu cảm từ đầu tới cuối đều vô cùng đạm mạc, đối với cái gọi là buổi lễ nhập học này rõ ràng hoàn toàn không có hứng thú.
Lý An đứng ở cuối hàng, nghe nói vậy thì hơi ngơ ngác, cái này cùng với buổi lễ nhập học trong tưởng tượng của hắn không giống nhau cho lắm, phân lớp lại là quái gì?!
Mấy vị sư phụ mặc đồng phục đen đi tới bên cạnh đám thanh niên giữa sân, một vị lão giả râu tóc bạc phơ hướng những người khác khẽ gật đầu: “ Bắt đầu đi!”
Không đợi đám thiếu niên thiếu nữ kịp suy đoán bắt đầu là bắt đầu cái gì thì 9 vị sư phụ đã bắt đầu đi tới trước mặt từng vị học sinh mới, hướng ngực của mỗi người đánh một quyền.

Nhìn biểu hiện của bọn hắn thì một quyền này vô cùng tuỳ tiện, giống như phất tay đuổi ruồi nhưng người hứng đòn thì b·ị đ·ánh bay lên trời rồi ngã ra sau mấy m, miệng nôn ra toàn là máu.
“ Ai tránh lập tức đuổi khỏi viện!” Ngọc Thanh Dao không ra tay đứng tại chỗ, nhìn đám học sinh mới hoảng sợ hỗn loạn như ong vỡ tổ thì lạnh giọng quát, lập tức không ai giám nhúc nhích.
Những người ở đây đa phần đều đã biết phong tục này của Phong Vũ Viện, tuy nhiên cũng có những kẻ chưa từng nghe nói.
Một tên thiếu niên mặt ngựa ăn mặc lộng lẫy nhìn thấy vị sư phụ áo đen đi tới trước mặt, sợ tới ăn nói hàm hồ không rõ: “ Các… các .. ngươi biết phụ thân của ta là ai hay không hả?!! Không… không biết à… à… là… là….”
Bụp!.... Bịch…!
Vị sư phụ nọ mặt mày không chút đổi sắc, một quyền đánh ra hơi dùng sức nhiều hơn bình thường một chút, thiếu niên mặt ngựa ăn một quyền xong b·ị đ·ánh bay ra gần 10m, tay chân co giật liên hồi, không biết là còn sống hay đ·ã c·hết nữa.
“ Ngươi không biết phụ thân mình là ai sao? Vậy thì về hỏi mẫu thân ngươi đi, hỏi lão già này làm gì!” Vị sư phụ nhăn nhăn nhó nhó cười một câu, đi tới học sinh tiếp theo, đó là một thiếu niên da dẻ ngăm đen, ăn mặc bình thường, trông không giống đám con nhà giàu xung quanh cho lắm.
“ Bái kiến sư phụ!”
Lý An cung kính hành lễ, khoé mắt liếc tên mặt ngựa vẫn đang giật giật như động kinh sau lưng.
“ Um!” Vị sư phụ tuỳ tiện gật đầu một cái, nắm tay lại không vì vậy mà chậm lại chút nào.
Bịch một tiếng! Lý An cảm thấy xương sườn của mình răng rắc gãy mất mấy cái, thân hình trực tiếp b·ị đ·ánh bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.