Chương 55: Nhận chức
“ Đây chính là phân đà chúng ta?”
Lý An nhìn sang tên thuộc hạ Đặng Kiệt đi bên cạnh.
“ Bẩm lão đại, đúng là như vậy!” Đặng Kiệt có chút câu nệ đáp. Hắn là một tráng hán thân cao m8, một thân toàn là cơ bắp, cổ áo lúc nào cũng phanh ra để lộ lông ngực đen nhánh. Y gia nhập Kim Đao Bang đã được 4 năm, cũng coi như là lão tướng cho nên được phân công phụ tá Lý An tiếp quản công việc ở đường Lê Lộ này.
Lý An nhìn căn tiểu viện nhỏ bé trước mắt, thấy tường bao thấp hơn đầu người một chút, bên trong có một dãy nhà nhỏ cùng với một gốc cây hòe cực kỳ lớn, trông ra không có chút phong thái giang hồ gì cả. Cửa vào chỉ cao gần 2m, cũng không có người đứng canh hay treo biển bảng gì, nếu không ai giới thiệu thì hắn còn nghĩ đây là biệt viện của nhà giàu có nào chứ.
Chỉ là tên Đặng Kiệt này đã khẳng định như vậy rồi thì không thể sai được, Lý An đẩy cửa bước vào, miệng tùy ý hỏi: “ Đầu mục trước ta ở đâu rồi, sao tự nhiên lại không làm nữa?”
“ Ngài đang muốn nói tới Hạ đầu mục sao ạ? Tuần trước Hạ đầu mục đêm khuya uống rượu về, trên đường đi không cần thận ngã xuống sông c·hết rồi!” Đặng Kiệt dùng giọng điệu giống như đang kể chuyện đùa để trả lời.
???? Ngã xuống sông? Có quỷ mới tin được! Lý An nghi hoặc nhìn sang tên tráng hán mình như con gấu bên cạnh.
“ Haaa! Tất nhiên đấy là lý do quan phủ đưa ra và thôi, dù sao lúc vớt ngài ấy từ sông Bách Hoa lên thì thân thể đã trương lên thành quả bóng rồi, cũng không điều tra được gì nữa. Chỉ là thuộc hạ đoán chắc là do bọn Ngũ Lang Minh làm chứ không ai vào đây nữa!” Đặng Kiệt nói chắc như đinh đóng cột.
“ Ngũ Lang Minh? Đây lại là cái quái gì?” Lý An quay sang hỏi.
“ Đây là một liên minh do năm thế lực giang hồ khá lớn tạo thành, bọn hắn bình thường đều trốn chui chốn lủi ở 4 phường trung tâm, cũng không biết gần đây ăn phải gan hùm mật gấu gì mà lại liên tục gây sự với chúng ta. Đường Lê Lộ này là một trong những khu vực t·ranh c·hấp ác liệt nhất, không ít lần chúng ta đã đánh nhau đổ máu với bọn chó hoang kia rồi, còn c·hết mất mấy vị huynh đệ nữa.” Nói tới đây giọng của Đặng Kiệt gằn xuống, hai mắt cũng đằng đằng sát khí.
Lý An đang định đóng cửa thì Đặng Kiệt đã nhanh tay giành mất, hắn hỏi lại: “ C·hết người? Quan phủ lại mặc kệ cho các ngươi chém g·iết lẫn nhau như vậy hay sao?”
“ Chỉ cần không ra tay tại nơi đông người thì quan phủ sẽ không quản chuyện của các thế lực giang hồ chúng ta. Thứ nhất là bọn quan binh ăn không ít bạc của chúng ta, thứ hai là bọn chúng muốn quản cũng không quản nổi cho nên chi bằng mắt nhắm mắt mở làm ngơ.”
“ Thì ra là vậy!” Lý An ngoài mặt như thường bước vào sân, ở nơi này đã đứng chỉnh tề 18 tên thuộc hạ trực thuộc phân đàn.
Lý An nhìn một lượt, thấy tên nào cũng mình mẩy lực lưỡng, trên người ít nhiều đều có vết sẹo, có thể dễ dàng nhận thấy không phải là hạng ăn chay. Lý An dù cũng tính là lực lưỡng nhưng khôn mặt vẫn có chút non nớt, muốn quản lý đám người hung hãn này thực không dễ dàng.
Lý An đi tới trước đám người, to giọng: “ Ta họ Lý tên An, các ngươi sau này cứ gọi ta là Lý đầu mục là được. Kinh nghiệm giang hồ của ta còn ít, sau này nhờ các ngươi giúp đỡ nhiều.”
Phía dưới vẫn im lặng, đám người lạnh mặt nhìn chằm chằm Lý An, không một ai mở miệng đáp lại, không khí thù địch rất rõ ràng.
Đặng Kiệt đứng bên cạnh toát mồ hôi hột, gì chứ thân phận của tên nhóc miệng còn hôi sữa này hắn biết rõ ràng, là đệ tử duy nhất của Trương Cáp đại nhân đấy, các ngươi còn ở đó bày ra vẻ anh hùng hảo hán làm cái quái gì?
Không đợi Đặng Kiệt lên tiếng, một tên đầu trọc đã lỗ mãng hỏi: “ Tiểu tử ngươi là cái thá gì? Nhìn mặt mũi của ngươi đoán chừng còn chưa từng cùng người khác đánh nhau đi.”
Lý An gật đầu: “ Ngươi không phục a, lên đây đánh nhau một trận liền sẽ phục, có v·ũ k·hí gì đó thì cũng có thể cầm lên.”
Tránh hán đầu trọc vốn nổi tiếng là người nóng tính, nghe vậy ngay cả thanh đại đao luôn mang theo mình cũng không quản, trực tiếp dùng hai nắm tay xông lên đánh Lý An.
Lý An ngửa người liền dễ dàng tránh né nắm tay của đối phương sau đó nhanh chóng đánh ra một quyền ngay giữa mũi của hắn.
Răng rắc một tiếng, tráng hán đầu trọc chỉ kịp thấy mũi miệng nhói lên một cái, thân hình đã thẳng tắp ngã bịch xuống đất. Không đợi hắn kịp thời phản ứng thì tên tiểu tử kia đã xông tên đấm đá túi bụi mới đầu hắn còn chống đỡ được chút ít nhưng dần dần nhận thức bắt đầu mơ hồ, cuối cùng là b·ất t·ỉnh nhân sự.
Đối thủ đã b·ất t·ỉnh nhưng Lý An hoàn toàn không có ý định dừng lại, liên tục dùng chân đá vào đầu đối phương, mỗi lần chân hắn hạ xuồng liền có một lượng lớn máu tươi bắn lên tung tóe.
Những người khác thấy cảnh này thì vô thức nuốt một ngụm nước bọt, tên tiểu tử này cũng quá mức độc ác đi, cứ đà này thì Phạm Sơn sẽ bị đ·ánh c·hết mất.
“ Khốn kh·iếp! Các huynh đệ chằng nhẽ định trơ bắt nhìn Phạm Sơn bị đ·ánh c·hết trong nhà mình hay sao? Lên cho ta!”
Không biết là ai khởi xướng, đám người vốn đang xếp hàng đứng giữa sân cũng không quản cái gì mà đầu mục với không đầu mục nữa, 7 tên không cầm theo v·ũ k·hí cùng lúc xông lên đánh hội đồng Lý An.
Bọn hắn làm lưu manh cũng có quy tắc của lưu manh, người một nhà đánh nhau tuyệt đối không được dùng tới v·ũ k·hí, từ xưa tới nay đây là quy tắc bất thành văn.
Lý An thấy 7 người xông tới chỗ mình thì trước tiên buông tha cho tên đầu trọc đã máu thịt be bét, cười gằn một tiếng rồi mảy may không chút sợ hãi xông lên.
Hắn đánh đối phương một quyền, bụng cùng với lưng cũng đồng thời dính phải một cước, Lý An cứ thế cùng với đám thuộc hạ hỗn chiến loạn thành một đoàn.
Ở Phong Vũ Viện Lý An đã từng học phương pháp hỗn chiến với số đông rồi, chỉ là thực tế với lý thuyết vẫn có khoảng cách rất xa. Hắn được đào tạo bài bản, một năm nay lại liên tục ngâm nước thuốc đặc chế của Phong Vũ Viện cho nên cường độ cơ thể hơn hẳn người bình thường, dù vậy đối diện với đám lưu manh quanh năm chém g·iết cũng có chút lực bất tòng tâm.
Chẳng bao lâu Lý An đã b·ị đ·ánh tới mặt mũi toàn là máu, tuy tiên đối thủ của hắn cũng không khá tới đi đâu, tên nào tên nấy cũng bầm dập.
Đám thuộc hạ Kim Đao Bang càng đánh càng kinh hãi, mới đầu bọn quả thực còn có chút sợ hãi thân phận của đối phương cho nên bó tay bó chân, ra tay không hết sức lực. Tuy nhiên theo thời gian trôi qua, ăn vào mấy quyền dẫn tới máu nóng lâm đầu rồi, ai còn quan tâm được nhiều như vậy, tuy nhiên dù bọn hắn liều mạng thế nào cũng không thể đánh ngã được tên tiểu tử mặt mày non nớt trước mắt.
Thực ra chuyện này cũng không khó hiểu, đám thuộc hạ Kim Đao Bang ở đây đều là đám lưu manh đầu đường xó chợ mà thôi, vật lộn đánh nhau đều dựa vào bản năng cùng với kinh nghiệm tích góp được, trước giờ chưa từng được đào tạo bài bản gì.
Lý An thì khác, Vương Gia Quyền mà hắn học là tuyệt kỹ giúp cho Vương Tài thành danh tự nhiên không thể là loại võ công vớ vẩn. Một năm này hắn lại được Phong Vũ Viện, đệ nhất võ viện Ngũ Linh Quốc huấn luyện khắc nhiệt, thân thủ tự nhiên không phải những kẻ chỉ có một thân sức lực kia có thể so sánh được.
Hơn nữa nói tới sức lực cùng với cường độ thể chất, Lý An dù tuổi còn nhỏ nhưng hơn hẳn bất cứ ai trong số những người ở nơi này. Đây chính là công dụng của việc mỗi ngày đều ngâm nước thuộc đặc chế của Phong Vũ Viện.
Mắt thấy hỗn chiến trong sân càng lúc càng ngoài mức kiểm soát, Đặng Kiệt sau một hồi liều mạng ngăn cản không được thì tức giận dùng cây chuỳ lớn bên cạnh đánh mạnh vào hình nộm người gỗ trong sân phát ra một tiếng vang lớn, khàn giọng hét: “ Các ngươi làm phản à, Lý đầu mục là đồ đệ của Trương đại nhân đấy!”
“ Trương đại nhân nào?!” Một người từ đầu tới cuối vẫn khoanh tay đứng nhìn tò mò hỏi.
“ Còn ai vào đây, chính là Hắc Sa Thủ!” Đặng Kiệt thở hổn hển trả lời.
Mấy kẻ đang hỗn chiến giữa sân không nghe được lời này còn không nói nhưng những kẻ từ đầu tới cuối vẫn mang tâm thái xem kịch vui nghe thấy ba chữ Hắc Sa Thủ thì tất cả đều biến sắc, vội vàng chạy tới ngăn cản cuộc hỗn chiến.
Lý An cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc, cố gắng lắm mới không ngồi phịch xuống. Hắn lúc này chỉ thấy khắp người không chỗ nào không đau, khung cảnh trước mắt đã chuyển thành màu hồng do máu chảy vào.
7 tên kia cũng không khá khẩm đi đâu, dìu dắt vào nhau mới có thể đứng vững, sau khi nghe nói Lý An là đệ tử của Trương Cáp thì bọn hắn nhất thời quên cả đau đớn, vội vàng xông thẳng tới trước mặt Lý An quỳ rạp xuống.
“ Lý đầu mục tha mạng! Tha mạng!”
“ Đúng vậy a! Chúng ta ngu dốt, ngài đại nhân đại lượng xin hãy bỏ qua!”
....
Lý An cố nén ngụm máu đã phun tới họng, nhất thời không biết làm thế nào, danh tiếng vị sư phụ tiện nghi kia của hắn xưa nay vẫn không được tốt cho lắm, đám người này sợ hãi tới như vậy cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
“ Tha mạng? Cũng được thôi, các ngươi muốn bị chặt tay hay chặt chân, hay thì rút mười móng tay cũng không tệ?”
Lý An hung ác cười gằn làm đám thuộc hạ sợ vỡ cả mật, thực ra thì hắn chẳng qua là đùa một chút mà thôi, chỉ là hình như đám thuộc hạ không thấy vui cho lắm thì phải.
Thực ra thì lần này vừa nhận chức liền đánh nhau thứ nhất bởi vì Lý An biết rõ đám lưu manh này bình thường đều là kiếm ăn trên lưỡi đao, nếu hắn không thể hiện thực lực một chút thì dù bọn hắn ngoài mặt vâng dạ nhưng trong lòng chắc chắn đang chửi rủa hắn.
Một nguyên nhân khác chính là hắn cũng muốn thử một chút thực lực của bản thân bây giờ đang ở mức độ nào, dù sao hắn tập võ đã lâu như vậy rồi, ngoài trừ luyện tập cùng bạn học thì chưa có cơ hội thoả sức đánh nhau bao giờ.
Trải qua lần này hắn cũng phần nào rõ ràng khả năng của mình. Lần này có thể một mình chống lại 7 người, nhìn như uy vũ nhưng thực chất là hắn chiếm hết thiên thời địa lợi. Thứ nhất dùng quyền là điểm mạnh của hắn, những người khác rõ ràng đều quen dùng v·ũ k·hí, thứ 2 chính là đám người kia dù sao cũng vẫn e dè thân phận đầu mục của hắn cho nên không giám liều mạng, nếu như chân chính liều sống c·hết với nhau, đoán chừng Lý An không chống đỡ được nửa nén nhang đã b·ị c·hém thành mấy khúc rồi.