Chương 68: Huyện lệnh mới
Không quản một nhà họ Trương lộn xộn thế nào, Lý An màn trời chiếu đất đứng ngoài đường chờ một đêm, đợi tới khi đường lớn đã tấp nập người qua kẻ lại hắn mới nhanh chóng trở về Vương Phủ.
“ Biết thế không tới Trương gia cho rồi!” Lý An lẩm bẩm lúc đẩy cửa bước vào Vương Phủ.
Hai tên hộ vệ thấy hắn trở về vội vàng hành lễ: “ Bái kiến Lý công tử!”
Lý An như thường lệ mỉm cười, chẳng bao lâu đã trốn vào phòng khoá trái cửa.
Hai tên thuộc hạ nhìn theo bóng lưng hắn, bởi vì đứng canh cổng quá mức rảnh rỗi nên không nhịn được tuỳ ý trò chuyện:
“ Ngươi nói Lý công tử này thực lợi hại nha, trẻ như vậy đã làm đầu mục!”
Người kia ghé lại sát tai đồng bạn, cực kỳ thấp giọng thủ thỉ: “ Ngươi mới tới nên không biết, họ Lý có được như vậy đều là nhờ Trương Cáp đại nhân nâng đỡ cả thôi. Trương đại nhân lớn tuổi như vậy rồi còn không lấy vợ, chính là bởi vì có sở thích kỳ lạ!”
“ Kỳ lạ?” Người kia nhìn về phía căn phòng của Lý An, điệu bộ nghiền ngẫm.
“ Kỳ lạ cái con mẹ ngươi.” Lý An thấp giọng mắng một câu rồi nhanh chóng thay trang phục luyện võ sau đó đi thẳng ra sân luyện tập Vương Gia Quyền.
Ba ngày thời gian nhanh chóng trôi qua trong lo lắng cùng thấp thỏm, Lý An cuối cùng cũng nghe tin sư phụ Trương Cáp của mình đã trở về cho nên vội vàng bỏ dở luyện tập chạy sang tổng bộ.
Trong khoảng thời gian này hắn tại Phong Vũ Viện gặp qua Trương Vũ một lần, đối phương vẫn điệu bộ lời nói thân thiết như xưa, chỉ là hai người đều rõ ràng bọn hắn sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại làm bằng hữu như xưa được nữa rồi.
Lý An chờ đợi sư phụ mình trở về tới ăn không ngon ngủ không yên, đợi tới khi đứng ở cửa lớn tổng bộ thấy sư phụ cưỡi một con ngựa trắng, dẫn theo một đoàn mấy chục người trở về mới thở phào một hơi.
Trương Cáp thấy đồ đệ mình đứng đón trước cửa thì hơi nghi hoặc, sau khi phân phó thuộc hạ xử lý công việc đâu vào đấy lão mới dẫn theo Lý An đi tới đại sảnh.
Vừa bước vào phòng Trương Cáp đã hỏi thẳng: “ Ngươi ở nhà gây hoạ gì cần có người chùi mông cho hay sao mà lại đứng trước cửa chờ ta trở về như vậy hả?”
Lời nói vẫn khó nghe như vậy! Lý An tự nhủ trong lòng một câu, ngoài mặt nghiêm túc thuật lại một lần mọi chuyện, rằng hắn như thế nào tìm tới tên thuộc hạ Vân Hải Hội đã á·m s·át hắn kia rồi từ miệng kẻ này tìm ra tung tích của hai tên thích khách t·ấn c·ông Vương Phủ.
Trương Cáp nghe xong không trả lời, bàn tay phải khẽ sờ lên vết sẹo ở mu bàn tay trái, vết sẹo này chính là do Phong Ma Phiến trong tay thư sinh mặt trắng kia gây nên.
“ Ngươi g·iết c·hết ba người kia chắc chắn đã đánh động bọn hắn rồi, dù bây giờ có kéo người tới Vân Hải Hội cũng vô dụng mà thôi!” Trương Cáp lạnh lùng nói, Vương Tài có đại ân đối với lão, chỉ cần lão còn sống một ngày thì đại thù g·iết chủ này lão còn phải trả.
“ Ngươi làm đồ đệ của ta đã bao lâu rồi?” Đột nhiên Trương Cáp hỏi một câu không hề có chút liên quan.
“ Một năm 4 tháng!” Lý An không cần suy nghĩ mà trả lời.
“ Lúc còn trẻ ta cũng giống như ngươi trước kia, là một tên nô bộc chuyên môn phụ trách chặt củi gánh nước, chính lão gia đã dạy võ công cho ta, giúp cho ta biết trời đất bên ngoài nhà bếp là như thế nào, từ lúc đó trở đi ta đã lập thệ sẽ trung thành với Vương gia suốt đời. Đáng tiếc…” Trương Cáp không nói hết lời, hai mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Lý An.
“ Ta không cần, cũng không muốn người trung thành với ta suốt đời như vậy, chỉ cần ngươi hứa với ta hai điều!”
Lý An trong lòng nặng nề, gật đầu.
“ Thứ nhất, phải bảo vệ thật tốt cho Vương Như Sương. Thứ hai, nếu có cơ hội phải báo thù rửa hận cho Vương gia. Tất nhiên ngươi cũng không cần cưỡng cầu, thực lực không đủ cũng không cần ngươi chạy đi nộp mạng.” Trương Cáp mỉm cười, điệu bộ lại trở về dáng vẻ lười biếng thường ngày.
Lý An im lặng gật đầu, không nói gì.
Có lẽ Trương Cáp không biết, Lý An cũng không biết một cái gật đầu nhẹ tênh này sau này sẽ gây nên sóng gió lớn tới bực nào!
“ Được rồi, lui đi. Từ hôm nay trở đi ngươi hãy ở lại tổng bộ, Phong Vũ Viện cũng không cần tới học, đợi tới khi mọi chuyện ổn thoả ta tự nhiên có sắp xếp, ngươi không cần phải lo lắng.” Trương Cáp phất tay, khuôn mặt có chút mỏi mệt, đã mấy ngày rồi lão thức trắng đêm cho nên dự định trở về nghỉ ngơi chốc lát.
Lý An vội vàng cáo lui, chẳng bao lâu hắn đã được người hầu trong phủ sắp xếp cho ở lại một căn tiểu viện nằm ở hậu viện của tổng bộ. Trong tiểu viện có cả sân tập võ cùng với đầy đủ dụng cụ, có thể thấy Trương Cáp đã đặc biệt dặn dò.
Lý An cảm ơn người hầu dẫn đường, từ chỗ hắn nhận lấy chìa khoá, đang định mở cổng đi vào tiểu viện thì thấy từ căn tiểu viện bên cạnh đi ra một người, chính là thiếu nữ Chu Hương, bạn học của hắn cũng là con gái của Tam trưởng lão Kim Đao Môn.
Chu Hương đầu tiên là ngớ người ra, mãi mới kịp phản ứng: “ Ngươi tới đây làm gì?”
“ Thời gian tới ta sẽ ở chỗ này!” Lý An nhún vai, tiếp tục tra chìa khoá vào ổ.
“ Khốn kh·iếp! Ta phải đi đòi phụ thân chuyển chỗ ở mới được.” Chu Hương nghe vậy khuôn mặt nhăn nhó như ăn phải thức ăn thiu, tức giận vô cùng nói.
Lý An lắc đầu mỉm cười không trả lời, mở cửa đi vào tiểu viện. Chỉ là trước khi đóng cửa hắn khẽ lấy tay phẩy phẩy không khí trước chóp mũi giống như đang cố xua đi thứ mùi gì khó gửi, khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó trông rất gợi đòn.
Cạch một tiếng! Chu Hương mặt mày càng khó coi hơn so với ban nãy, tên khốn kh·iếp c·hết bầm, hay là xông vào tẩn cho hắn một trận? Không được, mẫu thân đang chờ bên ngoài, hơn nữa bây giờ mình cũng không thể dễ dàng đánh bại hắn được. Vẫn là để khi khác đi vậy!
Nghĩ rồi Chu hương nhanh chóng rời đi, chỉ là niềm vui ban nãy đã bị quét sạch sành sanh rồi.
Lý An chuyển vào tổng bộ ở, thường ngày không có nhiệm vụ gì cần làm cho nên chỉ chuyên tâm luyện thể, lúc rảnh rỗi lắm mới đi loanh quanh dạo chơi một chút. Tổng bộ này lớn thì có lớn, cảnh vật đẹp thì có đẹp nhưng cấm địa thật sự quá nhiều, cứ đi mấy bước lại có hộ vệ đi lại hỏi thân phận, phiền phức tới cuối cùng Lý An quyết định là đóng cửa trốn trong tiểu viện là nhất.
Lại một tuần trôi qua, một ngày này nắng đẹp trời, sau khi luyện tập buổi sáng xong thì Lý An đi tới bờ hồ phía trước tiểu viện đi dạo.
Nói là hồ nhưng thực chất ra chỉ là một vũng nước bé xíu mà thôi, bù vào đó trong hồ thả rất nhiều loại cá cảnh đủ loại màu sắc, bốn phía là hoa viên rực rỡ như tấm thảm muôn màu, cảnh vật vẫn là rất tốt.
Đi ra tới nơi không ngờ lại gặp hàng xóm Chu Hương đang cùng mấy tên thiếu niên thiếu nữ ngồi trông đình nghỉ mát nói chuyện rôm rả, trên chiếc bàn đá là một khay đầu ắp các loại điểm tâm đủ loại màu sắc, hương thơm ngào ngạt hơn cả hương hoa.
Hai bên nhìn nhau một cái rồi thôi, hoàn toàn không có ý định tiến lên bắt chuyện. Dù sao hai bên cũng chẳng ưa thích gì nhau, một bên thì khinh thường đối phương thân phận thấp hèn, nhìn nhiều một cái sẽ bẩn mắt, một bên thì thấy đối phương nhân cách không được, không đáng để nói chuyện.
Đợi tới khi Lý An đã đi xa, Chu Hương tiếp tục câu chuyện hãy còn đang giang dở: “ Nói tới đâu rồi nhỉ, đúng rồi, An Nhạc Huyện chúng ta sẽ có huyện lệnh mới, nghe nói là tới từ kinh thành, thân phận rất rất cao.” Vừa nói nàng vừa đưa tay lên cao quá đầu ý chỉ độ cao đang muốn nói tới.
“ Từ sáng sớm ca ca của ta cùng với bang chủ đã cưỡi ngựa ra khỏi thành đón tiếp vị huyện lệnh mới tới kia rồi!” Chu Hương thả tay xuống, tiếp tục nói.
“ Thảo nào ta thấy sáng nay có một đám quan binh gươm giáp bóng loáng, cờ xí rợp trời đi trên phố, lúc đó còn tưởng là có phản loạn hoá ra là đi đón huyện lệnh mới nhận chức.”
“ Vậy thì tốt quá đi! Vị huyện lệnh hiện tại rõ ràng cùng phe với Ngũ Lang Minh và Huyết Linh Môn, chuyên môn chèn ép chúng ta. Để xem huyện lệnh mới tới rồi thì bọn chúng còn giám vênh mặt không?"
….
Lý An đứng cách đình nghỉ mát rất xa, nghe vậy gãi gãi đầu, huyện lệnh mới?