Chương 78: Nội đan hung thú
Bên trong hốc đá tối tăm, nói là đen như mực cũng không đủ, tới ngay cả Lý An cũng phải nhíu chặt hai mắt mới thấy được lờ mờ. Hắn nhanh chóng cởi chiếc bọc vải sau lưng ra rồi trải xuống đất.
Bên trong là một khúc thịt cháy khét cùng với bốn cuốn sách, ngoài ra thì cái gì cũng không có. Nhưng trong mắt của Lý An, những thứ ở trong bọc vải này so với rừng vàng biển bạc còn quý giá hơn nhiều.
Bốn cuốn sách đều có bìa màu vàng kim, trong bóng tối hơi lấp lánh ánh sáng, dù bị ngâm nước lâu như vậy mà chúng không hề hây hấn gì, dùng tay sờ vào chỉ cảm thấy chất giấy mát lạnh, cũng không biết dùng loại giấy nào viết thành. Chỉ cần liếc mắt nhìn qua một cái thôi liền đủ biết bốn cuốn sách này ghi chép nội dung bực nào phi phàm.
Thành thử ra đặt một bên so sánh, so với bốn cuốn sách lấp lánh như sách tiên thì khúc thịt cháy khét lẹt nằm bên cạnh trông giống như rác thải bẩn thỉu vậy, đoán chắc có đ·ánh c·hết cũng không ai tin đây là t·hi t·hể của một con hung thú, hơn nữa còn tương đối hoàn chỉnh.
Yêu tộc là một trong những tộc loài hùng mạnh nhất của Thiên Xa Đại Lục, cũng là tộc loài có số lượng kinh khủng nhất, phân bố rộng nhất. Bọn chúng phân chia làm dã thú, hung thú, linh thú cùng với thần thú, trong đó ngoại trừ một số chủng tộc cao quý ra thì dã thú cùng với hung thú không có trí tuệ đáng kể.
Bên trong địa phận Ngũ Linh Quốc tất nhiên không có yêu tộc cấp cao, đa phần đều chỉ là dã thú bình thường cùng với hung thú mà thôi, hi hữu lắm mới có tin tức về linh thú xuất hiện.
Dã thú thì không cần nói nhiều, chỉ cần một đầu hổ, báo, gấu hay sư tử gì đó thôi cũng đủ g·iết sạch mấy chục người. Còn như hung thú càng khủng bố, Bạo Diễm Long cùng với đầu Bạch Miêu đ·ã c·hết này chính là minh chứng sống động nhất, đa phần trong bọn chúng đều có những khả năng siêu phàm mà người bình thường không tài nào tưởng tượng nổi.
Chỉ là đáng sợ thì đáng sợ nhưng yêu tộc cũng là những toà bảo khố di động trong mắt luyện khí sĩ lẫn luyện thể sĩ. Luyện Khí Sĩ cần có yêu đan yêu thú để tiến cấp và sử dụng thuật thức bản mệnh, cần có t·hi t·hể yêu thú để chế tạo v·ũ k·hí. Luyện Thể Sĩ cần có máu thịt xương cốt của yêu thú để rèn luyện thể phách, thậm chí ngay cả lông tóc, phân nước tiểu của một số loài yêu thú cũng là bảo vật luyện thể vô giá.
Thi thể của một con hung thú có khả năng đặc biệt như bạch miêu càng ngàn vàng cũng không đổi được! Chưa kể tới máu thịt xương cốt có thể tẩy kinh phạt tuỷ, chỉ cần là viên nội đan trong bụng nó thôi cũng đủ cho vô số luyện khí sĩ cao quý chạy theo như vịt.
Ở một nơi mà bình thường một cọng lông hung thú cũng khó nhìn thấy như An Nhạc Huyện này, t·hi t·hể của hung thú càng trở nên quý giá gấp bội lần.
Lý An không còn là thiếu niên nhà quê trước kia nữa rồi, hắn biết khúc thịt cháy đen trong tay mình có ý vị như thế nào.
Vô giá!
“ Không phải hung thú nào cũng có nội đan nhưng con bạch miêu này nếu đã có khả năng kỳ dị như nuốt chửng vật chất thì hẳn là phải có nội đan mới đúng.” Lý An nuốt một ngụm nước bọt tạo nên một tiếng vang lớn trong không gian im phăng phắc rồi bắt đầu lúi húi lục lọi đống đá vụn xung quanh.
Chẳng bao lâu hắn đã tìm được một mảnh đá có cạnh sắc nhọn như đao, do dự một chút hắn nhanh chóng dùng mảnh đá cắt vào cổ t·hi t·hể con h·ung t·hủ.
Vốn định phanh bụng t·hi t·hể hung thú ra nhưng không ngờ mảnh đá vừa cắt phá lớp da đen kịt nơi cổ con hung thú vì lập tức máu tươi đỏ ối tuôn ra như suối, một mùi hương thơm ngát lan toả đầy khắp hốc đá.
Lý An không kịp suy nghĩ, nhanh như chớp cúi đầu hút chặt vào miệng vết cắt, từng ngụm từng ngụm uống sạch số máu tươi chảy ra.
Bạch Miêu lúc còn sống chỉ lớn bằng con mèo nhà, bây giờ bị đốt tới khét lẹt, t·hi t·hể lại càng nhỏ hơn một vòng, máu tươi bên trong tự nhiên cũng không có bao nhiêu. Chẳng bao lâu máu tươi đã dừng tuôn ra khỏi vết cắt, Lý An vẫn không buông ta, hai tay nâng t·hi t·hể lên trên cao dốc ngược xuống, lập tức máu tươi lại chảy ra thành dòng, tất cả đều bị Lý An há miệng uống sạch.
Phải mất hơn 10 phút Lý An mới xác định bên trong bộ t·hi t·hể hung thú đã không còn mảy may một giọt máu, hắn đặt t·hi t·hể xuống đất, trong bụng cảm thấy một đoàn nóng rực như lửa đốt.
Máu tươi hung thú không hề có mùi tanh gay mũi như máu tươi thông thường mà có mùi như hoa nhài, uống vào miệng thì cảm thấy mát lạnh, ngọt lịm như mật ong. Lý An uống nó vào cảm thấy toàn thân không chỗ nào không dễ chịu, không chỗ nào không thoải mái, mệt mỏi đau đớn tích tụ trong người giống như cũng quét sạch, đầu óc vốn xoay mòng mòng cũng lập tức minh mẫn trở lại.
“ Không hổ là hung thú! Chỉ là không biết đây là loại hung thú nào?” Lý An ợ một cái, có chút tò mò.
Thực ra lỗ mãng uống máu của một loài hung thú không biết tên như thế này có chút lỗ mãng, lỡ như t·hi t·hể của nó có độc thì đúng là quả ngọt không có ngược lại một mạng ô hô. Nhưng Lý An thực sự không có cách nào khác, hơn nữa hắn cũng khá chắc Bạch Miêu không phải hung thú sử dụng độc.
Nói thực sự không có cách nào khác bởi vì hắn bây giờ thương thế khắp nơi, nếu như không hy vọng bộ t·hi t·hể hung thú này có thể giúp hắn chữa lành thương thế thì chỉ có thể vươn cổ chờ c·hết. Hoặc là c·hết đói, c·hết khát, hoặc là bị dã thú ăn thịt, hoặc là bị kẻ nào đó tìm ra nộp cho quan phủ đổi lấy 200 lượng bạc, thực ra thì tình huống nào cũng vậy, dù sao cũng chỉ một chữ c·hết.
Nói là Bạch Miêu không phải loài hung thú dùng độc bởi vì khả năng siêu phàm của nó giống như là cắn nuốt vật chất, ở tổng Bộ Kim Đao Bang, n·ạn n·hân vị răng cùng móng vuốt của nó t·ấn c·ông cũng không bị trúng đốc c·hết mà bị mất máu hoặc tổn thương nội tạng mà c·hết, rõ ràng không phải loài dùng độc. Hơn nữa Lý An cũng chưa bao giờ nghe thấy loài hung thú họ mèo nào lại dùng độc cả, nếu t·hi t·hể trước mắt là của một con rắn hoặc bọ cạp gì đó thì hắn sẽ suy nghĩ lại không chừng.
Chờ khoảng nửa canh giờ vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ có cơn đói trong bụng càng ngày càng cồn cào, Lý An cuối cùng cũng không chờ nữa mà cầm khúc thịt cháy đen lên ăn từng miếng lớn.
Thịt vốn đã được nướng chín, không biết có phải do mấy ngày không có gì vào bụng hay do đây là thịt của một con hung thú ăn người như ngoé mà hắn cảm thấy đây chính là mỹ vị ngon nhất mà hắn từng được nếm thử trong 2 kiếp làm người.
Lý An ăn như ma đói, chẳng bao lâu đã ăn hết 3 chi, khi hắn vừa dùng mảnh đá phanh ngực t·hi t·hể hung thú ra thì lập tức một ánh sáng màu tím đậm toả ra, cội nguồn chính là một viên châu chỉ lớn bắn đầu ngón tay út đang nằm lẫn trong đống nội tạng cháy khét.
Ực!
Lý An khó khăn nuốt sạch thịt trong miệng, cầm viên châu lên xem xét, thấy toàn thân viên châu toả ra hào quang màu tím đậm chói mắt, cảm giác mát lạnh nhẵn nhụi, trọng lượng ngược lại tương đối nặng.
“ Đây chính là nội đan của một con hung thú!”