Chương 87: Cùng khởi hành
Lý An yên lặng nghe hết câu chuyện, chỉ khẽ vỗ vai an ủi Liễu Thanh Nhi chứ từ chối cho ý kiến. Đột nhiên, hắn nhớ tới một câu như thế này, "Mang ngọc có tội."
Nếu như thực lực không đủ mà trong tay lại có bảo vật khiến người khác mong nhớ, mạng nhỏ mất lúc nào cũng không hay biết.
Hắn nhớ tới yêu đan, xương cốt hung thú bạch miêu cùng với 4 cuốn bí tịch trong chiếc túi buộc sát người ở sau lưng, cảm thấy nếu tin tức về những thứ này lộ ra bên ngoài thì kết cục của hắn so với Liễu Thanh Nhi chắc chắn sẽ còn thảm hơn không biết bao nhiêu lần.
Chuyện này tất nhiên không phải trách nhiệm của Lý An, nhưng hắn không tránh được liên đới. Cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn mới lên tiếng: “Bây giờ muội có hai lựa chọn: Thứ nhất, bây giờ cửa thành còn mở, hãy lập tức cuốn gói trốn khỏi thành, trốn được bao xa thì trốn. Ta sẽ đưa muội một ít bạc làm phí đi đường. Nhưng trời đất bao la đâu mà không phải là đất của hoàng đế chứ? Muội dù có trốn tới chân trời góc bể cũng chưa chắc có thể an toàn."
Liễu Thanh Nhi lập tức lắc đầu, dù cô có ngu ngốc tới mức nào cũng nhìn ra được lựa chọn này chỉ có một con đường c·hết. Giết người là t·rọng t·ội, nhẹ lắm cũng tù chung thân. Treo thưởng truy nã tự nhiên cũng cao không kém.
“Lựa chọn thứ hai, ngày mai ta cùng với người nhà sẽ rời khỏi Thanh Phong Thành đi tới Kính Quốc. Có thể muội không biết, Kính Quốc vốn là năm châu phía tây của Ngũ Linh Đế Quốc. Sau khi Tây Bá Hầu Đinh Khải tạo phản mới lập nên Kính Quốc như bây giờ. Chỉ cần tới được nơi đó thôi thì tội danh g·iết người của muội tự nhiên cũng sẽ được xoá bỏ.” Lý An chậm rãi nói. Thấy ánh mắt nghi hoặc của đối phương, hắn nói tiếp:
“Tới nước này rồi cũng không có cái gì cần phải giấu. Ta vốn là một đầu mục nho nhỏ của Kim Đao Bang An Nhạc Thành, bây giờ đang bị treo thưởng 200 lượng bạc, cho nên mới suốt ngày rũ tóc giả làm ăn mày như thế này. Đường tới Kính Quốc có mấy ngàn dặm xa, giữa đường núi rừng độc địa bạt ngàn, cộng thêm quan phủ truy nã ráo riết, đi với ta cũng chưa chắc đã an toàn được bao nhiêu đâu.”
“Muội đi với huynh, muội có thể chặt củi, nấu nướng, giặt giũ, tuyệt đối sẽ không ăn bám huynh đâu!” Liễu Thanh Nhi không cần suy nghĩ, lập tức cầu xin, hai dòng nước mắt lại sắp chảy ra tới nơi.
Lý An thấy đối phương lại sắp sửa khóc rồi thì đau cả đầu, vội vàng xua tay: “Đi theo thì đi theo, chỉ sợ muội không chịu được khổ thôi. Nơi đây không phải là chỗ nói chuyện, đi ra ngoài trước đi.”
Liễu Thanh Nhi thành thực đi ra bên ngoài, thấy Lý An ở bên trong loay hoay khắp phòng. Đầu tiên là hắn đổ hết hũ muối lên t·hi t·hể tên người làm Phúc Lai Đường kia, sau đó dùng chăn bông cuốn lại kín mít. Tiếp đó, hắn lại dùng vải, áo y phục các thứ bịt hết lỗ hổng ở cửa sổ. Cuối cùng, sau khi đóng cửa chính lại, hắn còn không quên nhét vải vào khe cửa.
Liễu Thanh Nhi nhìn từ đầu tới cuối, ngơ ngác không hiểu nổi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Huynh đang làm cái gì vậy?”
“Muối có tác dụng hút ẩm cùng sát khuẩn nhẹ, dùng muối ướp xác có thể ngăn mùi hôi phát ra. Cộng thêm ta đã dùng vải bịt kín căn phòng, đoán chừng khoảng 1 tuần sau người ta cũng không phát hiện ra cái xác. Tới lúc đó chúng ta sớm đã chạy đi ngoài trăm dặm rồi, tỷ lệ b·ị b·ắt cũng sẽ thấp hơn không ít. Tất nhiên, điều kiện kiên quyết là không ai biết hắn đêm nay đi theo muội.” Lý An phủi sạch tay, nhanh chóng kéo tay Liễu Thanh Nhi rời đi. Thực không ngờ kinh nghiệm xem Conan mấy chục năm cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Trên đường đi trở về tiểu viện mà Lý Tiểu Hoa cùng Ngũ Nương ở lại, hắn nhìn như tùy ý hỏi: “Sao muội không nhờ ta giấu cái xác kia đi, biết đâu quan phủ sẽ không tra tới muội thì sao?”
“Muội chắc chắn sẽ b·ị b·ắt, chắc chắn!” Lý Thanh Nhi cúi thật thấp đầu đi sau lưng Lý An, lí nhí trả lời.
Đây cũng là suy nghĩ của Lý An, chỉ là hắn cảm thấy hứng thú tại sao tiểu cô nương này lại nghĩ như vậy.
Thực ra thì hắn suốt ngày gọi tiểu cô nương này tiểu cô nương nọ nhưng chính xác mà nói thì Liễu Thanh Nhi còn lớn tuổi hơn hắn. Hắn năm nay 16 tuổi, đối phương đã 18 rồi, chỉ là cô nương này tình tình rụt rè, dù Lý An không bảo gì thì vẫn nhất nhất mở miệng là Lý đại ca, đóng miệng là Lý đại ca.
Nhưng mà Lý An hắn làm người hai đời, cộng lại cũng đủ 34 tuổi rồi, nhận lấy một tiếng đại ca này cũng không quá phận.
Liễu Thanh Nhi do dự một chút rồi thành thật: “Muội tới Phúc Lai Đường bán ngọc bội rất nhiều người nhìn thấy, quan phủ kiểu gì cũng sẽ tra tới muội mà thôi. Chỉ là... chỉ là muội nhát gan lắm, quan sai lão gia không cần dụng hình mà chỉ cần trợn mắt quát một tiếng thôi thì muội chắc chắn sẽ khai hết sạch.”
Lý An mỉm cười lắc đầu, tiểu cô nương này cũng coi như là biết người biết ta. Hắn thấy trong hầm ngục 18 loại t·ra t·ấn, một loại đều đủ làm người ta sống không bằng c·hết, cha mẹ con cái gì cũng bán đứng, bí mật nào cũng tuôn ra hết. Một tiểu cô nương như Liễu Thanh Nhi hoàn toàn không có cơ hội thoát tội.
Hai người trong lòng có quỷ, ở trên đường gần như là không nói chuyện mà chỉ cắm đầu đi đường. Chẳng bao lâu đã tới tiểu viện Lý Tiểu Hoa thuê.
Lý An còn tốt, dù sao cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện g·iết người giấu xác này. Liễu Thanh Nhi vốn đã nhát gan, đi trên đường cảm thấy người nào cũng đang nhìn mình, ai cũng đang xì xào bàn tán về tội ác của mình. Gió thổi, cỏ lay thôi cũng giật mình thon thót. Lúc bước vào trong tiểu viện, nàng ta hai mắt đã đẫm lệ rồi, chỉ là cắn chặt môi kiềm chế lắm mới không khóc thành tiếng.
Lý Tiểu Hoa nhìn đệ đệ mình không biết từ đâu dẫn về một tiểu cô nương xinh sắn đáng yêu thì không nhịn mà nhìn đệ đệ của mình với ánh mắt vô cùng có thâm ý, nửa cười nửa không cười hỏi: “Mẫu thân vẫn thường lo đệ không kiếm được cho bà một nàng đâu, xem ra vẫn là người lo xa quá rồi.”
“Tỷ đừng có nói bậy, đệ thì không sao nhưng Liễu cô nương sẽ để trong lòng đấy. Đây là Liễu Thanh Nhi Liễu cô nương, đệ có thể tìm tới hai người đều là nhờ có cô ấy giúp. Bây giờ người ta có chuyện không may buộc phải trốn tới Kính Quốc như chúng ta nên ngày mai sẽ cùng chúng ta khởi hành. Tỷ thấy có được hay không?” Lý An lắc đầu, nghiêm giọng chỉnh đốn lời nói của vị tỷ tỷ này.
“Xin chào Lý tỷ tỷ, làm ơn hãy cho muội đi cùng. Muội nhìn thế này thôi nhưng khỏe lắm, có thể giặt đồ, chẻ củi, có thể thổi lửa nấu cơm, ăn cũng không nhiều đâu.” Liễu Thanh Nhi sợ hãi ra mặt, vội vàng ấp úng nói.
“Haaaa...! Nghiêm túc vậy làm gì chứ, đệ đệ đã muốn đưa muội đi thì cứ đi thôi. Dù sao đường tới Kinh Quốc mấy ngàn dặm, bao đêm lạnh lẽo quả thật làm người ta u sầu. Haa...aa!” Lý Tiểu Hoa làm ra một bộ mặt hiểu rõ lòng người đối diện, quay người đi vào bên trong, giọng cười từ đầu tới cũng vẫn không thể ngừng lại.
Lý An vỗ trán một cái bốp, bất đắc dĩ: “Muội đừng để trong lòng nhé! Tỷ tỷ của ta tốt lắm, chỉ khổ nỗi ăn nói không được chín chắn cho lắm mà thôi.”
Liễu Thanh Nhi cúi đầu không nói gì, chỉ ngoan ngoãn theo sau lưng Lý An đi vào trong nhà.