Chương 90: Chạy trốn
Mùa đông năm nay tới muộn hơn mọi năm, đã là đầu tháng 12 rồi nhưng thời tiết vẫn chưa bắt đầu chuyển lạnh. Rừng thu sơ xác tiêu điều, phải khó khăn lắm mới tìm thấy được một hai nơi không mang màu sắc xám xịt não nề.
Người dân ở Châu Linh Huyện vốn đã quen với cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông nơi đây, dù gió thu căm căm nhưng bọn hắn vẫn quyết tâm chỉ mặc cộc một chiếc áo mỏng, cùng lắm thì cũng chỉ quàng thêm một chiếc khăn hay trùm thêm mũ mà thôi.
Trước cổng thành Thanh Phong, 200 Bạch Ngân Vệ cưỡi chiến mã xếp thành 10 hàng ngang chỉnh tề, mỗi người đều mặc một bộ áo giáp bạc giống nhau như đúc, lưng đeo cung tên, tay cầm trường thương dài hơn 2m, khí thế như rồng như hổ. Chỉ cần nhìn biểu hiện bên ngoài này thôi cũng có thể đoán được đội quân này được huấn luyện cùng tuyển chọn kỹ càng như thế nào.
Bạch Ngân Vệ là tư binh của phủ thành chủ, được xưng tụng là có thể sánh ngang với trọng binh của triều đình nơi biên cương, một thương một ngựa có thể lấy một địch mười. Trong lịch sử Thanh Phong Thành, không ít lần Bạch Ngân Vệ đã lập được đại công, uy vọng cực kỳ cao.
Có thể trong vòng nửa ngày tập hợp được 200 Bạch Ngân Vệ, dù có là Chương Ảnh Minh cũng phải vất vả chạy đôn chạy đáo, nhờ vả cầu cạnh khắp nơi.
Chương Ảnh Minh là con trai thứ 3 của thành chủ Thanh Phong Thành, địa vị cực cao còn không nói nhưng càng kinh khủng chính là tư chất luyện thể của y, mới 14 tuổi đã đột phá Phàm Huyết Cảnh, trở thành Luyện Thể Sĩ trẻ nhất trong lịch sử Châu Linh Huyện từ trước tới nay. Danh xưng đệ nhất thiên tài thành Thanh Phong cũng vì vậy mà xuất hiện.
Chỉ là sáng hôm nay vị tam thiếu gia thành Thanh Phong này đã ăn phải một vố thua thiệt lớn, hắn cùng với mấy chục thuộc hạ thúc ngựa đuổi theo tên ăn mày kia, kết quả đuổi nửa canh giờ, lúc đuổi tới một sơn cốc lại phát hiện nguyên địa chỉ có một con ngựa đang thở hổn hển còn người thì không thấy bóng dáng.
Bảo Giác Cẩu là loài dị chủng được một vị đại nhân vật ở kinh thành tặng cho Chương Ảnh Minh, đối với thiên địa bảo vật vô cùng n·hạy c·ảm, bảo vật càng quý giá thì phản ứng của nó sẽ càng mạnh. Sáng hôm nay trước cổng thành, Bảo Giác Cẩu giống như phát điên lên vồ tới tên ăn mày kia, đối với mệnh lệnh của chủ nhân là hắn hoàn toàn không chút để ý. Từ trước tới giờ đã tiếp xúc với bao nhiêu bảo vật vô giá nhưng đây là lần đầu tiên nó có phản ứng như vậy. Chương Ảnh Minh dù không biết trên người tên ăn mày h·ôi t·hối kia có bảo vật gì nhưng hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cho nó.
Sau khi xác định đã mất dấu con mồi, Chương Ảnh Minh lập tức chạy trở về Thanh Phong Thành tập hợp Ngân Ảnh Vệ, ngoài ra còn có 1000 binh sĩ bình thường, tất cả đều đang đứng trước mặt hắn chờ nhận lệnh.
Đám binh lính so với Ngân Ảnh Vệ thì kém xa, đều là bộ binh bình thường phụ trách duy trì trị an trong khu vực, dù vậy ai nấy cũng được trang bị khá tốt, trong tay có thương dài đao nhọn, ngàn người tập hợp lại cũng tạo thành một đội quân không nhỏ.
Chương Ảnh Minh cưỡi ngựa đi tới trước toàn quân, hắng giọng: “Sáng nay tại cổng thành phát hiện dư nghiệt của Kim Đao Bang ở An Nhạc Huyện, hắn đóng giả làm một tên ăn mày trà trộn vào Thanh Phong Thành chúng ta. Kim Đao Bang thả hung thú tàn phá biến nửa toàn An Nhạc Thành thành bình địa, bọn chúng lần này tới đây rõ ràng là cũng muốn t·ấn c·ông Thanh Phong Thành chúng ta.”
Hắn dừng lại một chút lấy hơi, quan sát một vòng rồi nói tiếp: “Sau đây các ngươi chia làm mỗi đội 10 bộ binh do 1 Bạch Ngân Vệ chỉ huy, chia nhau ra tìm kiếm khu rừng phía bắc Thanh Phong Thành. Ai tìm thấy dư nghiệt Kim Đao Bang thì tuyệt đối không được manh động mà lập tức bắn pháo sáng báo hiệu. Đối phương là một tên Phàm Huyết Luyện Thể Sĩ, dù đã trúng nhiều mũi tên nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.”
Hơn ngàn binh sĩ phía dưới nghe vậy mặt mày trầm trọng, Thanh Phong Thành là nhà của bọn hắn, bên trong có cha mẹ anh em con cháu của bọn hắn. Nếu để chuyện tương tự như ở An Nhạc Huyện xảy ra ở Thanh Phong Thành thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Lập tức bên dưới tiếng hô như sấm, ai nấy cũng quyết tâm bắt bằng được tên dư nghiệt Kim Đao Bang đang lẩn trốn.
Sau một hồi còi dài, binh sĩ lập tức y theo lệnh mà chia làm các đội nhỏ do một Bạch Ngân Vệ dẫn đội rồi tản vào trong rừng tìm kiếm.
Chương Ảnh Minh cũng đích thân dẫn theo 30 Bạch Ngân Vệ tinh nhuệ nhất, dẫn theo Bảo Giác Cẩu đi vào trong rừng.
May mắn Bảo Giác Cẩu dù b·ị đ·ánh tới đau thấu trời xanh nhưng không ảnh hưởng tới khứu giác. Lấy khả năng đánh hơi vang danh thiên hạ của nó, chỉ cần mục tiêu ở trong bán kính 1 dặm nó liền có thể đánh hơi được. Huống hồ trên người của tên ăn mày kia toàn là v·ết t·hương, mùi máu tươi nồng nặc thế kia, muốn đánh hơi ra thì lại càng dễ.
Một tên Bạch Ngân Vệ thân tín của Chương Ảnh Minh châm chước một lúc rồi nhỏ giọng dò hỏi: “Bẩm thiếu gia, tên ăn mày kia thực sự là dư nghiệt Kim Đao Bang hay sao?”
“Hử! Ý ngươi là bổn công tử nói dối?” Chương Ảnh Minh nhếch miệng hỏi ngược lại. May mắn cho tên thuộc hạ là hắn cũng không để ý mà tiếp tục nói: “Ngươi kiến thức thiển cận cũng không thể trách. Quyền pháp tên kia sử dụng là Vương Gia Quyền, quyền pháp gia truyền của nhị bang chủ Kim Đao Bang. Hắn không chỉ là dư nghiệt của Kim Đao Bang mà còn là kẻ có thân phận cực kỳ cao nữa là, dù sao tuổi còn trẻ như vậy đã là Phàm Huyết Cảnh, không thể nào là hạng vô danh được.”
Chương Ảnh Minh lắc đầu một cái rồi lại không tiếp tục để ý tên thuộc hạ. Chuyện tên ăn mày kia là dư nghiệt Kim Đao Bang không phải là giả nhưng đây lại không phải là lý do hắn hưng sư động chúng như vậy. Mục tiêu của hắn là bảo vật khiến Bảo Giác Cẩu thèm thuồng trên người hắn ta kìa.
Còn như việc sợ Kim Đao Bang khủng bố Thanh Phong Thành? Kim Đao Bang bây giờ đã bị quan phủ nhổ tận gốc, bọn chúng dù có suy nghĩ này cũng không có sức làm.
Đây cũng là lý do hắn nhất quyết không để cho mấy tên đầu lĩnh Phàm Huyết Cảnh khác cùng với đại thống lĩnh đã là Kim Huyết nhúng tay vào, hắn muốn độc chiếm bảo vật trên người của tên kia. Có Bảo Giác Cẩu trong tay, hắn tự tin dù đối phương có đào sâu ba thước đất mà trốn cũng không trốn thoát được khỏi bàn tay của hắn.
Bên trên một ngọn đồi nhỏ vô danh nằm cách Thanh Phong Thành khoảng 5 dặm về phía bắc, giữa bãi đá mọc đầy cỏ dại sơ xác có một thiếu niên mình cắm đầy mũi tên như lông nhím.
Lý An đau tới mặt mày méo sệch ra, bởi vì mất máu quá nhiều cho nên mặt trắng bệch trông vô cùng dọa người. Hắn hít sâu một hơi rồi cắn chặt hàm răng, bắt đầu rút từng mũi tên ra khỏi người.
Mũi tên tổng thảy có 6 mũi hết thảy, phân biệt cắm vào hai bắp chân cùng với hai cánh tay. Tuy đều không bắn trúng chỗ chí mạng nhưng số lượng bù chất lượng, Lý An lại mặc kệ chạy trốn mấy canh giờ cho nên miệng v·ết t·hương chảy máu rất nhiều.
Đây là hậu quả của việc hắn không ngại dùng thân mình để chắn tên cho bảo mã trước mưa tên. Nếu không phải trên người hắn còn có một tấm Ngân Lân Giáp thì đoán chừng kết quả còn thảm hơn bây giờ nhiều.
Phải mất một lúc hắn mới nhổ hết 6 mũi tên ra khỏi người. Sau khi dùng vải buộc chặt miệng v·ết t·hương lại hắn mới cắn răng lê bước trốn vào càng sâu trong rừng.
Trên đỉnh đồi hoang vu lập tức chỉ còn gió thu xốc tung bụi mù cùng với 6 chiếc mũi tên dính đầy máu.