Chương 92: Đường cùng
Giữa rừng sâu, một tốp Bạch Ngân Vệ giáp mũ sáng choang nhanh chóng đi đường, phía sau bọn hắn là một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo bào màu đen, bên hông đeo một thanh trường kiếm vỏ trắng.
Bạch Ngân Vệ tuy là kỵ binh nhưng thân là tinh binh được tuyển chọn khắt khe, dù cho trường hợp xấu nhất là phải xuống ngựa chiến đấu trong rừng hay là thủy chiến thì bọn hắn vẫn có thể phát huy một cách thuần thục.
Hiện tại bởi vì địa hình tác chiến là rừng sâu, bọn hắn đã thay trường thương màu bạc bằng trường kiếm, cung tên đeo sau lưng cũng đổi từ loại cung lớn bắn xa ngoài ngàn trượng thành loại cung tên nhỏ hơn, điều này giúp cho bọn hắn có thể cơ động dễ dàng trong rừng núi.
Từ chi tiết này cũng có thể thấy được Bạch Ngân Vệ được huấn luyện kỹ càng tới mức nào.
Phía trước đám người, Bảo Giác Cẩu nôn nóng dị thường không ngừng ngửa đầu đánh hơi. Từ sau khi đụng độ dư nghiệt Kim Đao Bang ở cổng phía đông thành, Bảo Giác Cẩu vẫn luôn một bộ đặc biệt nôn nóng như vậy, điều này càng làm Chương Ảnh Minh đối với bảo bối trên người tên ăn mày kia nảy sinh nồng đậm hứng thú.
Húuuuu!
Bảo Giác Cẩu đang đứng trên một tảng đá lớn đánh hơi đột nhiên ngửa đầu hú lớn, bên trong tiếng hú tràn ngập khát vọng cùng với nôn nóng. Sau đó nó cũng không quản chủ nhân bên cạnh có cho phép hay không, tung người nhảy xuống khỏi tảng đá, hướng phía trước hơi chếch sang phải phóng nhanh đi, dù ở trong rừng cây nhưng tốc độ vẫn nhanh chóng vô cùng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!”
Chương Ảnh Minh nhìn thấy cảnh này không những không tức giận mà ngược lại còn vui mừng cười lớn, hắn lập tức đuổi theo Bảo Giác Cẩu.
Đám Bạch Ngân Vệ không cần ra lệnh cũng lập tức cấp tốc đuổi theo, một đoàn người ầm ầm chạy đi trong rừng sâu làm kinh động vô số chim chóc cùng với thú vật.
Cách đó không xa, Lý An vốn đang ngồi trong một hốc cây ăn sống thịt thỏ săn được tối qua đột nhiên nghe được một tiếng hú cao v·út giống như tiếng chó sói. Khuôn mặt hắn lập tức méo sệch đi, cuối cùng thì điều hắn sợ nhất cũng đã tới, âm thanh này chính là tiếng hú của Bảo Giác Cẩu không thể nghi ngờ.
Hắn lập tức vứt miếng thịt thỏ còn tươi xuống đất rồi chạy nhanh ra khỏi hốc cây, nơi này có địa thế cao hơn xung quanh cho nên hắn có thể dễ dàng nhìn cây cối ở phía nam đang rung động mãnh liệt, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng gần. Lờ mờ có thể nhìn thấy ánh sáng kim loại lạnh lẽo thỉnh thoảng lấp lánh giữa rừng cây sơ xác một màu xám xịt.
Trốn!
Đây là suy nghĩ duy nhất nảy sinh trong lòng của Lý An, hắn lập tức theo hướng bắc chạy trối c·hết, v·ết t·hương ở hai bắp đùi bởi vì vận động quá độ mà bật ra máu tươi.
Cứ như vậy một bên đuổi một bên chạy, Lý An đối diện với sống c·hết trước mắt, bất chấp v·ết t·hương máu chảy như suối cùng với cây cối va quệt vào người, tốc độ không tính là chậm.
Phía sau, Bảo Giác Cẩu thú tính đại phát, đã hoàn toàn không quan tâm Chương Ảnh Minh phía sau kêu gọi, bốn vó điên cuồng đuổi theo bảo vật gần trong gang tấc. Miễn là còn có con hung thú này thì đám người Chương Ảnh Minh sẽ không sợ mất dấu của mục tiêu.
Chỉ là tốc độ của Bảo Giác Cẩu thực sự quá nhanh, binh lính ở phía sau dần dần không đuổi kịp được tốc độ của nó.
Bộ giáp bạc nặng nề cùng với kiếm và cung tên bình thường là ưu thế của Bạch Ngân Vệ khi đối đầu với kẻ thù nhưng trong tình cảnh này lại trở thành điểm yếu c·hết người, đám Bạch Ngân Vệ dù có khỏe mạnh như thế nào cũng không thể nào mang theo tải trọng lớn như vậy chạy nhanh trong thời gian dài được.
Chương Ảnh Minh sau khi mấy lần gọi Bảo Giác Cẩu nhưng con hung thú hoàn toàn không để ý thì dứt khoát mặc kệ đám thuộc hạ phía sau, tăng tốc độ bá·m s·át Bảo Giác Cẩu nửa bước không rời. Hắn thân là Phàm Huyết Luyện Thể Sĩ, tố chất cơ thể cơ hồ là gấp 10 lần người bình thường, cộng thêm trên người không mặc mũ giáp cho nên có thể dễ dàng đuổi theo Bảo Giác Cẩu.
Chẳng bao lâu bóng dáng của Chương Ảnh Minh cùng với Bảo Giác Cẩu đã mất hút trong tầm mắt của đám Bạch Ngân Vệ. Những Bạch Ngân Vệ này thấy vậy đành dừng lại, một bên vừa thở dốc không ngừng một bên cởi áo giáp ra sau đó lại men theo dấu vết để lại đuổi theo một người một chó.
Lý An liều mạng chạy trốn, chẳng bao lâu trên người đã đầy vết xước do cành cây hai bên đường gây ra, y phục trên người đã bị nhuộm đỏ bởi máu từ v·ết t·hương chảy ra.
Khi hắn vừa khom người bò qua một gốc cây lớn ngã rạp trên mặt đất, lúc quay người lại đã thấy thân hình màu đỏ đậm của Bảo Giác Cẩu đuổi sát, lờ mờ ở phía sau một chút có thể thấy được bóng người của kẻ gọi là Chương thống lĩnh kia.
Hắn trong lòng lập tức trầm xuống, biết rõ phen này mình chạy không thoát.
Quả nhiên một bên chạy một bên đuổi, khoảng 3 phút sau Bảo Giác Cẩu đã đuổi kịp Lý An, con hung thú từ trên một tảng đá lớn tung người nhảy lên cao vồ tới đầu Lý An.
Có lẽ còn ghi nhớ bài học lần trước, lần này con thú không dùng răng cắn mà dùng hai móng trước để vồ, móng vuốt trắng ởn sáng lấp lánh không nghi ngờ gì có thể dễ dàng vồ nát xương con mồi.
Lý An mặt lạnh như băng, một quyền quét ngang về phía con hung thú.
Nắm đấm có găng tay bằng sắt bao bọc cùng với móng vuốt v·a c·hạm làm phát ra một tiếng choang lớn, đoá đoá tia lửa bắn ra bốn phía, Bảo Giác Cẩu ở trên không không có điểm tựa trực tiếp b·ị đ·ánh cho lật ngược người lại rồi rơi bộp xuống đất.
Lý An cũng bị phản chấn đánh lui mấy bước, còn chưa kịp quay người lại tiếp tục chạy trốn thì một lưỡi kiếm sắc bén đã thẳng đầu lâu hắn mà chém tới. Không kịp trốn tránh, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ dùng tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm.
Chương Ảnh Minh cười lạnh, cầm kiếm kéo mạnh về phía sau làm cho đối thủ mất đi trọng tâm, thân người chúi thẳng về phía trước, lưỡi kiếm sắc bén ma sát với găng tay sắt bắn ra một chuỗi dài tia lửa sáng rực. Không cho đối phương bất kỳ một cơ hội nào, hắn lập tức tung một cước cực mạnh ngay vào huyệt thái dương bên phải của đối thủ làm hắn bay ra xa mấy mét.
Lý An chỉ cảm thấy đầu rung mạnh một cái, huyệt thái dương nhói lên như bị kim chích, cơ thể trực tiếp bị lực đạo khổng lồ đá bay lên cao rồi nặng nề rơi xuống đất. Đầu đau như búa bổ, hắn không dám hàm chiến, lập tức quay người liền chạy.
“Nằm mơ!” Chương Ảnh Minh nhếch miệng khinh thường, lập tức cầm trường kiếm đuổi theo.
Trước hắn một bước, Bảo Giác Cẩu đã đuổi kịp Lý An rồi mở miệng cắn vào chân hắn. Lý An trong lòng hận không thể lập tức rút gân lột da con súc sinh này nhưng lực bất tòng tâm, hiểm lại càng hiểm đu người lên một cành cây trốn cú cắn rồi tiếp tục liều mạng chạy trốn. Có lẽ bởi vì đối diện với hiểm cảnh đã kích thích toàn bộ tiềm năng của hắn, tốc độ chạy trốn của hắn so với ban nãy còn nhanh hơn một chút.
Chương Ảnh Minh nhìn máu tươi không ngừng thấm ướt ống quần hai chân của đối phương, điềm nhiên không chút vội vã. Đối phương đã là ba ba trong hũ, thời gian càng trôi đi thì lợi thế càng nghiêng về phía hắn mà thôi.
Bảo Giác Cẩu lại không được kiên nhẫn như vậy, liều mạng đuổi theo Lý An, thỉnh thoảng lại vồ hay cắn hắn một phát chí mạng làm Lý An khổ sở ứng đối, mồ hôi lạnh ứa ra trộn lẫn cùng với máu tươi thấm ướt y phục trên người.