Địa Ngục Mười Tám Tầng : Ở Đây Cấm Nói Dối

Chương 120: Thời Tiết Tốt, Thích Hợp Gạt Người




Chương 120 : Thời Tiết Tốt, Thích Hợp Gạt Người
Nhìn vào toàn bộ phó bản, dù là tung đồng xu hay rút thăm, ai đưa ra phương án đều là đang mưu cầu lợi ích cho bản thân.
Giống như, những streamer bán hàng, luôn mồm là mưu cầu lợi ích cho mọi người trong nhà, nhưng trên thực tế, người bị cắt cổ vĩnh viễn vẫn là mọi người trong nhà.
Mục đích của lão nhân rất đơn giản.
Một khi phương án được thông qua, những nhân cách chính như bọn họ sẽ không dám nhúng tay.
Chỉ vì, sau khi nhân cách chính xem được nội dung trên thẻ căn cước thì Quỷ Ngữ sẽ bị phá giải.
Mà trước đó, nhân cách phụ nói mình không phải nhân cách chính của Trần Nhiên hay Lâm Gia Bối, thì căn bản không phải là nói dối.
Hai nhân cách chính nói dối, nhân cách phụ thì im lặng, cục diện có thể đoán được.
Vậy nên, chỉ có nhân cách phụ mới dám xem xét thông tin trên thẻ căn cước.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Nếu nhân cách phụ đi xem, liền vi phạm lời nói dối trong tương lai, và cả ba đều sẽ nói dối.
Đến lúc đó sẽ xảy ra hỗn chiến.
Nhưng trong này vẫn có sự khác biệt, Trần Nhiên và Lâm Gia Bối sẽ không từ bỏ ý định, họ chắc chắn sẽ không g·iết nhân cách phụ trước……
Vì chỉ cần g·iết nhân cách phụ cuối cùng, mật thất trò chơi sẽ kết thúc, cả hai đều vượt qua.
Ai thua ai thắng khó nói, nhưng không ai dám thua, và không ai dám bỏ cuộc.
Lâm Gia Bối thật sự mà thua thì cái xúc xắc đục nước béo cò đó sẽ không ra 6 điểm được, ý thức của cô sẽ quay về cơ thể, lá bài thì đã mất sạch, chắc chắn sẽ c·hết.
Trần Nhiên mà thua cũng y như vậy.
Do vậy, hai nhân cách chính sẽ chiến nhau trước, ai sống sót thì mới đấu với nhân cách phụ.
Mà, nhân cách phụ vốn đã muốn đối phó với hai nhân cách chính, giờ hai người đó lại đánh nhau thì nhân cách phụ chỉ cần đối phó một người.
Cho nên, nhân cách phụ chắc chắn sẽ nhìn thông tin trên thẻ căn cước.
Vậy thì vấn đề là.
Rốt cuộc lão nhân đã mưu cầu phúc lợi gì cho bản thân?
Đáp án, nằm trong phó bản, lão nhân c·hết trong phó bản do bị n·gược đ·ãi, khi còn sống từng là hải quân.
Nói cách khác, nhân cách chính của Lâm Gia Bối có khả năng rất giỏi bắn súng…… dù sao thì nàng cũng đã lăn lộn đến Nhị Tinh ở địa ngục, khả năng bắn súng tự nhiên sẽ cao hơn Trần Nhiên người mới.

Vì vậy, có thể suy ra, lão nhân mới là nhân cách chính của Lâm Gia Bối!
Trong tám người ở quán trọ, ai cũng đang ngụy trang, chỉ có lão nhân là vẫn đang h·út t·huốc, rất dễ để người khác liên tưởng đến Trần Nhiên nghiện thuốc.
Vậy cho thấy, h·út t·huốc chỉ là ngụy trang, lão nhân mới là nhân cách chính của Lâm Gia Bối.
……
“Ta đồng ý, nhưng ta có một điều kiện, khi ba chúng ta còn sống thì không ai được nổ súng.”
Lâm Gia Bối nói.
Nghe vậy, lão nhân do dự.
【 Trước đó, khi ở phòng nữ cảnh sát, ta đã từng nói ta không phải là nhân cách chính, nhưng khi đó cửa đang đóng, Lâm Gia Bối không nghe được.】
【 Vừa rồi, chỉ có tên béo và Lâm Gia Bối nói: “ta không phải nhân cách chính của Trần Nhiên hay Lâm Gia Bối” còn ta thì không nói.】
【 Lâm Gia Bối cho rằng, ta mưu cầu lợi ích cho bản thân là dựa vào việc này để đánh lừa.】
【 Nên nàng mới đưa ra điều kiện, ba người chúng ta khi còn sống thì không ai được nổ súng.】
【 Đến đây, dù ta có nói hay không, chỉ cần ta nổ súng thì sẽ vi phạm lời dối trá trong tương lai.】
“Được thôi.” Lão nhân gật đầu.
Tên béo đầu tiên là ngẩn người, rồi sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
“Nếu như ngươi không đồng ý thì cũng được, dù sao chúng ta đã đi xa đến mức này, phó bản đến mức độ này mà ba người chúng ta còn có thể sống sót, thì độ khó để lừa nhau nói dối đã quá khó rồi…” Lão nhân nói thêm.
Tên béo: “…”
【 Hừ, ta thu hồi câu vừa nói: Ta ghét mấy kẻ đánh cược.】
【 Thì ra đánh cược cũng hay, tên này thì tay chân chậm chạp, ta chạy trước nó mấy trăm mét rồi lại thả diều nó cũng được, không chừng……】
【 Sao ta nhiều mỡ thế này, trúng một hai phát có c·hết đâu?】
Tên béo tự trấn an bản thân.
“Được thôi.”
Ba người đồng thời nói ra lời nói dối trong tương lai, trong đó tự nhiên là có việc khi ba người còn sống thì không ai được nổ súng.
Nói xong, cả ba cùng ăn ý quay về phòng.

Lão nhân về phòng, lập tức xông vào nhà vệ sinh, khạc nhổ một hồi.
Rồi lấy thuốc lá ra, nghiến răng nghiến lợi bẻ gãy nó, rồi vứt xuống đất.
【 Thích h·út t·huốc lắm à?】
【 Không biết rằng bà đây đang điều khiển cơ thể của Lâm Gia Bối, từng đạt được danh hiệu xạ thủ vô địch à?】
【 Trần Nhiên! Nhất định phải c·hết!】
【 Từ khi biến thành phó bản, ngươi là người chơi đầu tiên ép ta đến nước này.】
【 Ta sẽ không để ngươi c·hết thoải mái đâu! Ta sẽ từ từ h·ành h·ạ ngươi!】
【 Còn nữa! Khi ngươi c·hết, Thu Ý Nùng sẽ mãi mắc kẹt ở mật thất thứ ba, khi đó ta sẽ từ từ thưởng thức cảnh đói c·hết của nàng!】
Khuôn mặt lão nhân trở nên dữ tợn.
Ra khỏi phòng vệ sinh, hắn cẩn thận lau súng ngắn, đồng thời để ý động tĩnh ở phía sau cửa sổ.
Vừa rồi, khi tên béo nhìn hắn, ánh mắt có gì đó không ổn, dường như muốn so thể lực, hắn nghĩ tên béo có tỉ lệ lớn muốn trốn ra khỏi quán trọ.
Quả nhiên.
Ngoài cửa sổ có tiếng rơi xuống đất, tên béo nhảy xuống lầu hai, vừa tiếp đất liền lăn một vòng để giảm lực, sau đó nhanh chân chạy đi.
Và cố tình không chạy về phía vũng bùn.
Thấy vậy, lão nhân cười lạnh trong lòng, cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, đuổi theo.
Hắn chạy, còn hắn thì đuổi.
Tên béo chạy ở phía trước, phát hiện một sự thật đáng sợ, là hắn không chạy nhanh nổi.
Khi chưa chạy đến một nghìn mét, tên béo đã mệt đến thở không ra hơi.
Trơ mắt nhìn lão nhân đuổi đến.
Tên béo dứt khoát dừng lại, chậm rãi bước tới, lão nhân cũng giảm tốc độ.
Cả hai đều đang chờ đợi.
Chờ, Lâm Gia Bối trong quán trọ nhỏ sẽ nhìn lén thẻ căn cước.
Vì không có thời gian cụ thể nên hai người đều đang cầm súng, và bóp cò…… Một khi Quỷ Ngữ bị phá, cả ba sẽ nổ súng, khi có thể bóp cò có nghĩa là Quỷ Ngữ đã bị phá.

……
7 giờ 40 phút sáng.
Lâm Gia Bối chậm rãi xuống lầu, đi đến bàn trà, nhìn vào chiếc khăn che thẻ căn cước.
Vừa như đang nhìn lại cũng như không nhìn.
Nàng chọn cách, đi đến quầy hàng, nhìn lên bằng kinh doanh trên tường.
Trên bằng kinh doanh ghi, tên chủ quán là: Vương Kiến Quân.
Nếu, tên trên thẻ căn cước cũng là Vương Kiến Quân và ảnh không phải là lão nhân thì cái Quỷ Ngữ chủ quán già đó có thể sẽ bị phá.
Nhưng, để chắc chắn, nàng đẩy cánh cửa phòng bên trong quầy hàng ra, phát hiện lão nhân không ở đó.
Rồi đi lên lầu hai, kiểm tra các phòng.
Tên béo cũng không có ở đây.
Nhìn đồng hồ, còn hai phút nữa là 8 giờ, nàng quay lại bàn trà.
Lật khăn lên, cầm thẻ căn cước, khi vừa tròn 8 giờ, nàng liền nhìn vào thẻ căn cước.
Tên trên thẻ là:
Vương Kiến Quân.
Trùng với tên trên bằng kinh doanh, nhưng ảnh trên thẻ không phải là lão nhân.
Đến đây, Quỷ Ngữ bị phá.
Tên béo đã nói dối! Lão nhân đã nói dối!
Lâm Gia Bối đã vi phạm lời hứa tương lai, cũng là đã nói dối, ba người đều nói dối.
Vậy là có thể tùy ý nổ súng!
Tùy tiện vứt thẻ căn cước, Lâm Gia Bối lấy một bao thuốc lá từ trên quầy, thuần thục mở gói, một tay mở hộp thuốc, dùng miệng ngậm một điếu thuốc rồi châm lửa.
Hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.
Đi đến trước cửa sổ.
Cơn mưa lớn đã tạnh, trời đã sáng, và có một vệt đỏ ửng của mặt trời lên ở phía đông.
【Thời tiết thật tốt……】
【 Rất thích hợp để gạt người!】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.