Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Chương 178: Kẹo cưới




Thứ Hai.

Trần Ngôn Chu đến văn phòng, nhìn thấy trên bàn mình có một hộp kẹo cưới.

Cậu ta nhìn trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Minh Trạc, nghiêm túc nói: “Thầy Minh, em đã nói anh nên đi ăn cơm với chúng em nhiều hơn mà. Anh xem, bây giờ đồng nghiệp trong viện đều bắt đầu cô lập anh rồi, kẹo cưới chỉ cho em mà không cho anh.”

Minh Trạc ngước mắt nhìn cậu ta, như đang nhìn một kẻ ngốc.

Trần Ngôn Chu lại ghé sát vào, bắt đầu tò mò: “Nhưng anh nói xem là ai nhỉ? Anh La? Chắc không phải đâu, anh ấy đã kết hôn năm ngoái rồi mà. Vậy là chị Vương? Cũng không đúng, con của chị ấy đã hai tuổi rồi.”

Nói đến đây, cậu ta rùng mình một cái: “Không lẽ là giáo sư Triệu? Ông ấy đã thành công trong mối tình tuổi xế chiều sao?”

Minh Trạc lười để ý đến cậu ta, đứng dậy cầm đồ trên bàn làm việc đi về phía phòng thí nghiệm.

Trần Ngôn Chu vội vàng đặt hộp kẹo cưới xuống đi theo: “Này, Thầy Minh, anh cũng đừng buồn, vừa rồi em chỉ đùa thôi, chắc là bọn họ phát đến chỗ em là hết, nên về lấy thêm.”

Trần Ngôn Chu giọng nói oang oang, đầu óc lại cứ mãi không hiểu nổi chuyện này, sợ rằng anh sẽ chạy đến viện nghiên cứu mà hỏi loạn lên khắp nơi.

Sau khi vào phòng thí nghiệm, Minh Trạc đeo găng tay và kính bảo hộ, chậm rãi mở miệng: “Tôi để đấy.”

“Anh để? Anh để giúp ai?”

Minh Trạc mở dữ liệu thí nghiệm trước đó ra, mặt không cảm xúc nói: “Đã bảo cậu ăn nhiều óc chó hơn rồi mà.”

Trần Ngôn Chu cuối cùng cũng phản ứng lại, chỉ vào anh với vẻ không thể tin nổi, hạ thấp giọng, như sợ người khác nghe thấy: “Anh… anh và Văn Đàn sao?”

Minh Trạc đưa dữ liệu cho cậu ta: “Chứ không lẽ là tôi và giáo sư Triệu?”

Trần Ngôn Chu: “…”

Cậu ta còn muốn hỏi gì đó, nhưng rõ ràng Minh Trạc đã bắt đầu làm việc.

Trần Ngôn Chu nhịn cả buổi sáng, cuối cùng cũng đợi được đến giờ ăn trưa. Cậu ta đi theo sau Minh Trạc, hỏi dồn dập như bắn liên thanh: “Thầy Minh, anh cầu hôn rồi sao? Văn Đàn đồng ý rồi? Vậy khi nào hai người kết hôn? Lúc kết hôn có thể mời em không? Em muốn dẫn bạn gái em đi…”

Minh Trạc nói: “Còn sớm.”

Trần Ngôn Chu “ồ” một tiếng, ánh sáng trong mắt vụt tắt.

Minh Trạc nghiêng đầu nói: “Cậu và Thi Nhã kết hôn không định mời tôi à?”

“Đương nhiên là phải mời rồi, em…” Trần Ngôn Chu nói giữa chừng thì đột nhiên nhận ra điều gì đó, mở to mắt: “Anh muốn dẫn Văn Đàn đến sao?”

“Nếu cô ấy có thời gian thì sẽ đến.” Minh Trạc đút một tay vào túi, “Đừng nói với người khác.”

Trần Ngôn Chu lập tức làm động tác kéo khóa miệng: “Em đảm bảo sẽ không nói lung tung đâu.”

Cậu ta dừng lại một chút, rồi lại nói: “Thầy Minh, có phải chỉ có mình em có kẹo cưới không?”

Minh Trạc nói: “Cậu đoán xem.”

Chuyện này Trần Ngôn Chu không cần phải động não nhiều, trong cả viện nghiên cứu, ngoài cậu ta ra, chắc chỉ có Hứa Linh Nguyệt biết chuyện của thầy Minh và Văn Đàn.

Thầy Minh không thể nào đưa kẹo cưới cho cô ấy.

Vì vậy, dùng phương pháp loại trừ, chỉ còn lại một mình cậu ta.

Buổi tối, Trần Ngôn Chu đưa hộp kẹo cưới còn nguyên vẹn cho Thi Nhã, ra vẻ thần bí nói: “Em mở ra xem đi.”

Thi Nhã cảnh giác nói: “Anh không giấu thứ gì đáng sợ trong này đấy chứ?”

“Sao có thể, anh là loại người đó sao?”

Lúc này Thi Nhã mới yên tâm mở ra, lấy hết kẹo bên trong ra: “Ê, loại sô cô la này em thấy trên mạng rồi, khá đắt, còn có cái này…”

Trần Ngôn Chu nói: “Ai bảo em xem cái này chứ.”

Thi Nhã khó hiểu: “Vậy anh bảo em xem cái gì?”

Trần Ngôn Chu úp mở: “Đợi đến ngày chúng ta kết hôn em sẽ biết.”

“Anh định dùng cái này làm kẹo cưới của chúng ta? Một viên sô cô la tận mấy trăm tệ, không có lời đâu.”

Trần Ngôn Chu thấy hai người cứ như ông nói gà bà nói vịt, bèn thôi không nói nữa.

Chuyện Văn Đàn được cầu hôn, ngoài Trần Ngôn Chu, chỉ có Lâm Sơ Dao biết.

Tối hôm ấy, cô đã chụp ảnh chiếc nhẫn đeo trên tay và gửi cho cô bạn thân.

Lâm Sơ Dao đã trả lời bằng một tin nhắn thoại dài sáu mươi giây: “Chị dâu chị dâu chị dâu…”

Suýt nữa thì gọi đến mức đứt hơi.

Đương nhiên, Văn Đàn cũng chẳng khá hơn cô ấy là bao.

Cô bị Minh Trạc bắt gọi “chồng yêu” cả đêm.

Hôm nay, Văn Đàn chụp cho một trong năm tạp chí lớn, họ đặc biệt dành cho cô trang bìa đơn của số tháng Sáu.

Một nhãn hiệu khác của số tháng Chín, cũng gần như đã đàm phán xong.

Văn Đàn thay quần áo xong đi ra, liền nhìn thấy Lâm Sơ Dao đã đến từ lúc nào.

Lâm Sơ Dao ôm cánh tay cô, nhỏ giọng nhưng đầy kích động: “Mau cho tớ xem chiếc nhẫn trông như thế nào đi.”

Văn Đàn cười: “Tớ đang làm việc, sao có thể đeo trên người mọi lúc được.”

Cô vừa dứt lời, liền nghe thấy Văn Văn ở cách đó không xa gọi một tiếng: “Giám đốc Chu.”

Chu Kế Quang gật đầu: “Tôi tình cờ có việc ở gần đây, cầm chỗ này chia cho mọi người đi.”

Trợ lý của anh ta xách cà phê mua đến đưa cho Văn Văn.

Chu Kế Quang đến tìm Văn Đàn thực ra là vì chuyện của Quý Tư Tư lần này.

Anh ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lâm Sơ Dao đang đứng bên cạnh Văn Đàn.

Lâm Sơ Dao vẫn bình tĩnh, chào hỏi như thường lệ: “Anh Kế Quang.”

Chu Kế Quang mặt không đổi sắc đáp lại một tiếng: “Em làm xong bảo vệ luận văn tốt nghiệp rồi à?”

“Chưa…”

Chu Kế Quang vừa định nói gì đó thì Văn Đàn ho khan một tiếng: “Giám đốc Chu tìm tôi có việc gì sao?”

Chu Kế Quang liếc nhìn Lâm Sơ Dao, cũng không bảo cô ấy rời đi, chỉ nói: “Cô giăng bẫy lớn như vậy cho Quý Tư Tư, đợi cô ta hiểu ra, cô nghĩ cô ta sẽ bỏ qua sao?”

Lâm Sơ Dao khó hiểu nhìn anh ta, rồi lại nhìn Văn Đàn: “Bẫy gì thế?”

Văn Đàn nói với cô bạn: “Lát nữa tớ sẽ giải thích với cậu.”

Rồi mới nhìn Chu Kế Quang: “Dù tôi không giăng bẫy cô ta, cô ta cũng không định sống hòa bình với tôi.”

Chu Kế Quang khịt mũi: “Kệ cô.”

Nếu là trước đây, có thể anh ta sẽ mắng Văn Đàn tự ý hành động, nhưng bây giờ dù cô có gây ra chuyện lớn đến đâu thì cũng có người giải quyết hậu quả, anh ta lo lắng làm gì.

Văn Đàn thuận thế nói: “Cảm ơn giám đốc Chu.”

“Cảm ơn tôi làm gì, tôi cũng đâu có giúp cô.”

“Anh mặc kệ tôi là đã rất đáng để cảm ơn rồi.”

Chu Kế Quang: “…”

Chuyện Văn Đàn làm lần này quả thực rất mạo hiểm. Nói thật, nếu không có Từ Thu giúp cô liên hệ ăn cơm với Chung Gia Tường, rồi lại tìm truyền thông bên Hồng Kông có quan hệ tốt để theo dõi nhất cử nhất động của ông ta, cho dù cô có ý định này thì cũng không thể làm được đến bước này.

Với tính cách của Chu Kế Quang, anh ta căn bản sẽ không quan tâm Quý Tư Tư đã làm gì hoặc đang làm gì, anh ta sẽ chỉ bảo Văn Đàn diễn xuất cho tốt, giành được giải thưởng mới là thiết thực nhất, những thứ khác đều là lời nói suông.

Chu Kế Quang cất giọng lười biếng: “Bạn trai cũ của cô nhờ tôi chuyển lời cho cô, có muốn nghe không?”

“… Cảm ơn, không muốn.”

Chu Kế Quang đã gặp Mạnh Trần An trong một bữa tiệc rượu vào hôm kia. Tuy anh ta không dựa vào Minh Ứng Chương, nhưng đã tìm được thế lực khác, hiện đang chuẩn bị trở lại.

Mạnh Trần An chủ động tìm Chu Kế Quang, thái độ khiêm nhường, cúi đầu xin lỗi, nói chung là đang cố tìm cho mình đủ thứ lý do và hoàn cảnh bất đắc dĩ.

Chu Kế Quang đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của anh ta, không hề động lòng.

Mạnh Trần An có lẽ là muốn lấy lòng anh ta, và cũng muốn chừa lại cho mình một con đường sống ở chỗ Minh Trạc, nên đã nói với anh ta:

“Tuần trước tôi có ăn cùng giám đốc Tưởng bữa cơm, ông ta nói mình đang nắm giữ thứ có thể khiến Văn Đàn thân bại danh liệt. Phiền giám đốc Chu giúp tôi chuyển lời cho Văn Đàn, bảo cô ấy nhất định phải cẩn thận.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.