Dính Bẫy Scandal - Bắc Phong Vị Miên

Chương 184: Cưỡng hôn




Sau một bữa cơm, Quan Trì quan sát rất kỹ, cảm thấy Trương Bác Văn đúng là một người khá ổn.

Cậu ta tỉ mỉ, dịu dàng, chu đáo, đối mặt với mấy lời soi mói đôi lúc của Chu Kế Quan cũng vẫn bình tĩnh, ăn nói khéo léo, chẳng hề lúng túng.

Tóm lại là không tìm ra được khuyết điểm gì.

Quan Trì hài lòng đến mức gần như đã muốn thay Minh Trạc nhận thằng em rể này rồi.

Đợi đến khi thanh toán xong, Trương Bác Văn muốn đi xem phim với Lâm Sơ Dao, Quan Trì kéo Chu Kế Quang đang chuẩn bị đi theo lại: “Thôi được rồi, tôi thấy cậu bạn trai này của Sơ Dao được đấy, những chuyện còn lại cứ để hai đứa nó tự phát triển đi, mình đừng đi làm bóng đèn nữa.”

Chu Kế Quang lộ vẻ không vui: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy cậu ta được vậy? Cái tướng mạo đó của cậu ta nhìn đã không giống người tốt rồi, chỉ thiếu mỗi việc viết chữ tinh ranh giả tạo lên mặt thôi.”

“Có hả? Tôi thấy cũng được mà.” Quan Trì dừng lại một chút, cuối cùng cũng phát hiện ra cái cảm giác sai sai kia đến từ đâu. Anh ấy nhìn Chu Kế Quang, nheo mắt nói, “Sao cậu có ác cảm với bạn trai của Sơ Dao dữ thế?”

Chu Kế Quang tỉnh bơ: “Cậu tưởng tôi giống cậu à, uổng công cô ấy gọi cậu bằng anh.”

Quan Trì ho khan một tiếng: “Thế thì cho dù Minh Trạc ở đây, cũng đâu đến mức hai người họ đi một bước mình theo một bước chứ. Hơn nữa, hẹn hò thôi mà, đâu phải kết hôn, thích nhau yêu chơi chơi cũng được mà, đến lúc kết hôn thì đi xem xét những chuyện khác, những chuyện đó đâu phải việc của mình mà lo.”

Lúc này, Lâm Sơ Dao đang sóng vai Trương Bác Văn ở phía trước quay đầu lại: “Anh Kế Quang, anh Quan Trì, em đặt vé xem phim rồi, mọi người muốn đi cùng không?”

“Không…”

“Muốn.”

Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên.

Lâm Sơ Dao ra dấu “OK” với họ, thu hồi tầm mắt thao tác trên giao diện điện thoại.

Trương Bác Văn sợ cô bị ngã, khi đi qua một bậc thang nhỏ, còn cẩn thận đỡ lấy cánh tay cô.

Quan Trì nhỏ giọng: “Muốn đi thì cậu đi đi, tôi không đi đâu.”

Chỉ cần nghĩ đến việc nếu hai người họ thật sự kết hôn, Trương Bác Văn đứng trên sân khấu nói, “Cảm ơn hai người bạn là anh họ của Sơ Dao đã luôn theo đuôi trong lúc chúng tôi hẹn hò, tạo áp lực và gây cản trở cho chúng tôi. Nếu không có họ, có lẽ chúng tôi đã có thể tiến vào lễ đường hôn nhân sớm hơn rồi”, là anh đã thấy rợn người.

Đến rạp chiếu phim, Lâm Sơ Dao ngồi giữa, Trương Bác Văn và Chu Kế Quang mỗi người một bên, một trái một phải ngồi cạnh cô.

Trước sự vô duyên và kém tinh ý của Chu Kế Quang, Trương Bác Văn vẫn luôn giữ nụ cười hòa nhã, toàn bộ dáng vẻ toát lên sự điềm đạm và lịch thiệp.

Xem được nửa phim, Lâm Sơ Dao có vẻ đang bàn luận nội dung với Trương Bác Văn, người hơi nghiêng về phía cậu ấy. Không biết hai người nói gì, chỉ thấy rõ là rất tâm đầu ý hợp.

Chu Kế Quang hít sâu một hơi, cầm lon coca bên cạnh lên hút mấy ngụm, chỉ còn lại nửa cốc đá lạnh.

Xem phim xong, Lâm Sơ Dao vào nhà vệ sinh.

Trương Bác Văn quay sang Chu Kế Quang, mỉm cười mở lời: “Anh Kế Quang cũng thích Sơ Dao đúng không?”

Chu Kế Quang liếc nhìn cậu ta một cái: “Liên quan gì đến cậu.”

“Tất nhiên là liên quan rồi, chắc là anh nhìn ra được, em đang theo đuổi Sơ Dao. Nếu anh cũng thích cô ấy, vậy thì chúng ta có thể cạnh tranh công bằng. Còn nếu anh không có ý đó, chỉ lo em là kẻ xấu, thì em có thể đảm bảo với anh, em nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Chu Kế Quang cười khẩy: “Nói mấy lời hay ho thì ai mà chẳng biết. Lời đảm bảo của cậu đáng giá bao nhiêu?”

“Đúng là lời đảm bảo của em chẳng đáng mấy đồng, nhưng ít nhất em dám nói thẳng với Sơ Dao rằng em thích cô ấy, dám theo đuổi cô ấy. Dù kết quả ra sao, em cũng không hối hận.” Trương Bác Văn điềm đạm nói, “Còn hơn có người, ngay cả thích mà cũng không dám mở miệng.”

Ánh mắt Chu Kế Quang trở nên lạnh hơn vài phần khi đối diện với cậu ta.

Không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.

Lâm Sơ Dao từ nhà vệ sinh bước ra, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải: “Hai người đang nói chuyện gì mà… tập trung vậy?”

“Anh  đưa em về.”


“Để anh đưa em về.”

Hai người gần như lên tiếng cùng lúc.

Lâm Sơ Dao gần như không do dự, quay sang Chu Kế Quang: “Thôi khỏi phiền anh Kế Quang, đàn anh đưa em về là được rồi.”

Trương Bác Văn mỉm cười với Chu Kế Quang, khẽ gật đầu chào.

Chu Kế Quang đứng tại chỗ, chống một tay lên hông, đầu lưỡi khẽ cọ vào hàm răng.

Ra tới ven đường, Trương Bác Văn mở cửa xe cho Lâm Sơ Dao. Cô vừa định bước lên, cổ tay đã bị ai đó nắm lấy kéo ngược lại, cả người ngã vào lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông.

Chu Kế Quang oai phong lẫm liệt: “Giao em cho một người xa lạ chưa gặp bao giờ, lỡ có chuyện gì, anh biết ăn nói sao với anh họ em.”

Lâm Sơ Dao nhỏ giọng giải thích: “Em với đàn anh khá thân, đâu phải người xa lạ chưa gặp bao giờ…”

Chu Kế Quang nhìn cô, nói từng chữ một: “Anh không thân với cậu ta.”

Lâm Sơ Dao “ồ” một tiếng, quay sang Trương Bác Văn: “Vậy để anh Kế Quang đưa em về đi, mình hẹn hôm khác nhé đàn anh.”

Trương Bác Văn không hề níu kéo giống Chu Kế Quang, chỉ mỉm cười nói với cô: “Được, về tới nhà nhớ nhắn cho anh một tiếng. Hôm khác gặp.”

Lâm Sơ Dao vẫy tay: “Tạm biệt đàn anh.”

Đợi xe Trương Bác Văn đi rồi, Chu Kế Quang mới buông cô ra: “Em còn định hôm khác hẹn hò với cậu ta nữa?”

Lâm Sơ Dao nói: “Em với anh ấy nói chuyện rất hợp nhau, hôm nào rảnh có thể rủ nhau đi trượt tuyết, cưỡi ngựa, chơi golf gì đó.”

Chu Kế Quang đút một tay vào túi quần: “Mấy trò đó anh cũng có thể đi với em.”

“Anh Kế Quang lúc nào cũng bận công việc, có thời gian sao?”

“Có.”

Lâm Sơ Dao bĩu môi, quay người định đi: “Thôi bỏ đi, lỡ mai mốt anh có bạn gái rồi người ta ghen thì sao. Em thấy đi với đàn anh vẫn tốt hơn…”

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị kéo lại.

Chu Kế Quang cau mày nhìn cô: “Em thích cậu ta à?”

Lâm Sơ Dao nghiêm túc đáp: “Anh ấy là người tốt. Với lại mẹ em cũng bảo nên tìm bạn trai đưa về ra mắt, em thấy có thể thử tiếp xúc xem sao.”

Chu Kế Quang lại hít sâu một hơi, gần như nghiến răng nói: “Không phải em thích…”

Phần còn lại, anh không nói ra.

Lâm Sơ Dao nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu: “Thích gì cơ?”

Chu Kế Quang nhắc lại: “Tết năm ngoái, em say rượu, đã cưỡng hôn anh.”

Lâm Sơ Dao tròn mắt: “Có chuyện đó sao? Sao em không nhớ gì hết vậy?”

Chu Kế Quang: “…”

Lâm Sơ Dao vội vàng an ủi: “Không sao đâu anh Kế Quang, anh đừng để bụng. Em sẽ không nói với anh họ em đâu.”

Chu Kế Quang khó hiểu: “Em hôn anh, mà sao anh phải sợ em nói với Minh Trạc?”

“Chuyện xảy ra từ Tết rồi mà giờ anh mới lôi ra nói, chẳng phải vì anh sợ người khác biết sao.”

Chu Kế Quang nhất thời không thể phản bác.

Anh nhìn cô chằm chằm, yên lặng vài giây mới nói tiếp: “Em còn nói… em thích anh, cũng không nhớ luôn à?”

Lâm Sơ Dao cười gượng: “Chắc anh nhớ nhầm rồi. Làm sao em nói thích anh được, anh có thích em đâu. Em đâu có ngốc đến mức đơn phương ai đó, như vậy dại lắm.”

Chu Kế Quang ngắt lời: “Ai nói anh không thích em?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.