Chiêu này của Mạnh Trần An thực ra rất thông minh. Chị Mạch đã ra mặt bóc phốt như vậy, nếu anh ta cứ im lặng không phản hồi thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Còn như hiện tại, ra mặt xin lỗi và tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, tuy sẽ mất đi phần lớn người hâm mộ, nhưng những fan trung thành thấy anh ta sắp rút lui sẽ chỉ càng thêm hết lòng vì anh ta.
Mạnh Trần An hoạt động trong làng giải trí nhiều năm, vốn dĩ đã là một nửa tư bản, năm ngoái lại cùng người khác mở một công ty điện ảnh và truyền hình, nhưng các dự án triển khai vẫn không mấy suôn sẻ.
Anh ta cũng biết lý do tại sao, nên lần này dứt khoát rút lui khỏi làng giải trí, dùng tài nguyên trong tay để lăng xê người mới, trở thành một nhà tư bản hoàn toàn, bản thân chỉ cần đứng sau ung dung đếm tiền là được.
Không làm ngôi sao, không phải đối mặt với sự phán xét của công chúng, cuộc sống còn có thể tự do tự tại hơn một chút.
Dù Mạnh Trần An đăng Weibo xin lỗi vào lúc nửa đêm, nhưng vẫn có không ít người thức hóng chuyện, Văn Đàn cũng nhận được rất nhiều lời hỏi thăm.
Ôn Thư Đồng trực tiếp gọi điện cho cô: “Cô bạn à, đồng cảm với cô ba giây.”
Văn Đàn đứng trước cửa sổ sát đất của khách sạn, cầm điện thoại dịu dàng mỉm cười: “Đã qua lâu rồi.”
“Trước đây tôi đã thấy Mạnh Trần An khá giả tạo rồi, còn khá thắc mắc sao cô lại thích anh ta. Không ngờ, thật không ngờ.” Ôn Thư Đồng thở dài nói, “Tôi thật sự nghi ngờ, nếu không phải lúc đầu trợ lý của tôi sớm phát hiện anh ta sắp xếp paparazzi, thì người bị anh ta trói buộc thổi phồng chuyện tình cảm chính là tôi rồi, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.”
Văn Đàn vừa định trả lời, Ôn Thư Đồng lại buôn chuyện: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái chuyện của bạn trai cô hồi đó có thật không vậy?”
Văn Đàn nhất thời không phản ứng kịp: “Chuyện gì?”
Ôn Thư Đồng nói úp mở: “Chính là chuyện mười năm trước anh ta vì một người phụ nữ mà cắt đứt quan hệ với gia đình đó.”
Văn Đàn nhớ ra rồi, cô khẽ cười: “Không phải, là một vài lý do khác.”
Ôn Thư Đồng thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì sợ gì. Cô không biết đâu, từ khi cô công khai tình cảm, tối nào tôi cũng không ngủ ngon được, sợ không cẩn thận nghe ngóng được chuyện riêng tư của bạn trai cô, rồi lại không cẩn thận chia rẽ tình cảm của hai người, thì sự nghiệp của tôi thật sự nguy to rồi.”
“Làm gì có chuyện khoa trương như vậy.”
“Không hề khoa trương chút nào, cô cũng kín tiếng quá đi. Nếu tôi có một người bạn trai như vậy, tôi đã cho cả thế giới biết từ lâu rồi!”
Sau khi nói chuyện xong với Ôn Thư Đồng, Văn Đàn cúp máy.
Cô lại nhìn lá thư tình trong tay, khóe môi cong lên một đường cong dịu dàng.
[Em tình cờ bước vào cuộc sống không mấy tự hào của anh. Kể từ ngày đó, cuộc sống của anh đã bắt đầu thay đổi. Hô hấp của anh trở nên nhẹ nhõm hơn, những điều anh ghét cũng dần bớt đi, anh có thể tự do thưởng thức những điều đáng trân trọng. Anh yêu em, anh sẽ dùng cả sinh mệnh này để yêu em, không ai có thể chia cắt chúng ta. Kể cả là em, cũng không được.]
…
Ngày hôm sau là thứ Sáu, Văn Đàn ngủ đến trưa, gọi chuyển phát nhanh gửi đồ đạc đã thu dọn đến Giang Thành xong, rồi cùng Văn Văn ra sân bay.
Lúc xuống máy bay, đã có tài xế đến đón.
Văn Văn ngáp dài hỏi cô: “Chị Văn Đàn, về nhà ạ?”
Văn Đàn liếc nhìn đồng hồ: “Đến Đại học Giang Thành đi.”
Bây giờ qua đó, vừa kịp giờ môn tự chọn.
Một tiếng sau, xe dừng ở cổng sau trường.
Văn Đàn quen đường thuộc lối tìm đến văn phòng của Minh Trạc, định cho anh một bất ngờ.
Ai ngờ giọng nói của Minh Trạc lại vang lên từ phía sau: “Đến khi nào vậy?”
Văn Đàn xoay người lại, đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Em định tìm cho mình một công việc làm thêm, thầy Minh còn thiếu trợ giảng không ạ?”
Minh Trạc nhìn cô cười: “Thiếu.”
Anh mặc vest, đeo kính gọng vàng, rõ ràng là vẻ xa cách từ chối người khác ngàn dặm, nhưng giờ phút này trong đôi mắt đen lạnh lùng ấy lại tràn ngập bóng hình cô.
Văn Đàn hoàn toàn không thể kiềm chế được.
Cô kiễng chân lên, vừa định hôn anh thì chuông vào lớp reo vang.
Văn Đàn tiếc nuối, đang định lùi lại thì Minh Trạc đã nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này không dài, Minh Trạc đưa tay xoa xoa gáy cô, giọng điệu chậm rãi, từ tốn: “Tiền đặt cọc cho công việc làm thêm, phần còn lại tối về sẽ bù cho em.”
Nụ cười trên môi Văn Đàn càng thêm rạng rỡ, cô đeo khẩu trang, theo anh vào lớp học.
Trước đây khi lên lớp, Minh Trạc chưa bao giờ có trợ giảng, lần này lại dẫn theo một người, đối phương lại trang bị kín mít, tuy cả khuôn mặt che đậy rất kỹ nhưng gần như chỉ thiếu điều dán tên Văn Đàn lên trán.
Toàn bộ sinh viên trong lớp đều ngầm hiểu ý nhau, vì đang trong giờ học nên không ai lên tiếng bàn tán, tất cả đều cố gắng kìm nén, chỉ có vài người bạo dạn lấy điện thoại ra chụp lén.
Văn Đàn còn tưởng mình che giấu rất tốt, ra dáng một trợ giảng tận tâm tận lực. Cô cầm USB đứng trên bục giảng, nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm thấy cổng cắm USB của máy tính ở đâu.
Minh Trạc đứng bên cạnh cô, vẻ mặt thản nhiên: “Tiết trước chúng ta đã học về cổ sinh vật học, tiết này chúng ta sẽ học về địa sử. Địa sử học không chỉ có mối liên hệ mật thiết với cổ sinh vật học, mà còn liên kết chặt chẽ với các ngành khoa học cơ bản khác của địa học, như địa chất cấu tạo, nham thạch học, địa hóa học, địa vật lý, cũng như địa chất khoáng sản, v.v.”
Anh vừa nói vừa nhận lấy USB từ tay Văn Đàn, ra hiệu cho cô xuống dưới ngồi.
Hàng ghế đầu tiên ở bên hông lớp học vẫn còn vài chỗ trống.
Các lớp tự chọn của Minh Trạc đều chật kín chỗ, lần nào cũng đều phải giành giật, lãnh đạo nhà trường thỉnh thoảng sẽ đến dự giờ, nên đều sẽ chừa sẵn chỗ ở đó.
Trợ giảng Văn Đàn còn chưa kịp tỏa sáng ở vị trí của mình thì đã thất bại thảm hại.
Thực tế chứng minh, chỉ có thầy Minh làm tốt được công việc làm thêm ngoài chuyên môn mà thôi.
Đây là lần thứ ba Văn Đàn nghe Minh Trạc giảng bài. Khác với hai lần trước chỉ chăm chăm nhìn người, lần này, điều bất ngờ là cô đã thực sự nghe và tiếp thu hết toàn bộ nội dung anh giảng.
Minh Trạc giảng bài rất hay, chứ không hề khô khan nhàm chán. Anh sẽ đưa ra rất nhiều ví dụ sinh động và thú vị, để sinh viên trong lớp dễ hiểu hơn.
Anh đã đi qua rất nhiều nơi, từng chứng kiến những chân trời rộng lớn hơn.
Một tiếng rưỡi gần như trôi qua trong nháy mắt.
Minh Trạc dựa vào bục giảng, dáng người cao ráo.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đến phần hỏi đáp năm phút như thường lệ.
Có người nghiêm túc hỏi về địa sử học, cũng có người hỏi chuyện tình cảm: “Em muốn hỏi thầy Minh, thầy và bạn gái gặp nhau lần đầu tiên có phải ở phòng học này không ạ?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, cả lớp đều “oa” lên đầy ẩn ý.
Tuy họ không còn là lứa sinh viên năm ngoái nữa, nhưng lờ mờ có nghe các anh chị khóa trước nói, Văn Đàn đến điểm danh hộ bạn, vô tình bị gọi lên trả lời câu hỏi, từ đó mà bắt đầu câu chuyện tình yêu với thầy Minh của họ.
Đôi môi Minh Trạc mang ý cười, liếc nhìn người đang ngồi ở dưới, giọng nói trong trẻo, chậm rãi: “Cô ấy gặp tôi thì có lẽ là vậy, còn tôi gặp cô ấy thì không phải.”
Văn Đàn rõ ràng không ngờ đến câu trả lời này, đối diện với ánh mắt của anh, cô hơi nghiêng đầu, đôi mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Lại có người kích động hỏi: “Vậy có phải là thầy Minh yêu Văn Đàn từ cái nhìn đầu tiên không ạ?”
Minh Trạc nói: “Nếu tôi biết có một ngày tôi sẽ yêu cô ấy nhiều như vậy, thì nhất định là có.”