Tuần sau Văn Đàn sẽ vào đoàn, hôm nay cô đã nhận lời đến Giang Thủy Tiểu Tạ ăn cơm cùng bà cụ nhà họ Minh.
Minh Ứng Chương và cha mẹ của Lâm Sơ Dao cũng có mặt.
Tuy sau khi đóng máy bộ phim lần trước, cô đã gặp họ một lần ở đây, nhưng lần này vẫn cảm thấy hồi hộp.
Dạo gần đây, Minh Ứng Chương không còn nhắc đến chuyện muốn cô sinh một đứa trẻ để ông nuôi dưỡng làm người thừa kế của nhà họ Minh nữa, không biết có phải do Minh Trạc đã nói gì với ông hay không. Quan hệ cha con giữa hai người trông cũng đã dịu đi khá nhiều.
Minh Ứng Chương góp phần không nhỏ trong chuyện Sáng Mỹ nhanh chóng bị điều tra ra vấn đề, Văn Đàn đã chủ động cảm ơn ông.
Minh Ứng Chương ung dung uống trà, thản nhiên nói “Cảm ơn ta làm gì, ta chẳng qua chỉ là chân chạy vặt thôi.”
Bà cụ nhà họ Minh mỉm cười kéo Văn Đàn lại gần: “Đừng để ý đến nó, nó xưa giờ vẫn vậy, khẩu xà tâm phật. Hai bộ phim gần đây của cháu, bà đều ra rạp xem rồi. Cháu diễn rất hay! Nếu cháu ở thời của bà, chắc chắn là ảnh hậu quốc dân rồi đó.”
Lâm Sơ Dao ngồi bên cạnh cũng phụ họa: “Bà ơi, cậu ấy bây giờ cũng nổi lắm rồi mà. Còn ảnh hậu ấy à, cùng lắm là chuyện trong hai năm tới.”
Chu Kế Quang đặt cược hết vào Văn Đàn, tài nguyên đổ về liên tục. “Săn Cướp” dù là đề tài kén người xem, nhưng vốn dĩ được sản xuất với mục tiêu nhắm đến giải thưởng.
Bà cụ vui vẻ gật đầu: “Tiểu Đàn diễn xuất giỏi như vậy, ảnh hậu chắc chắn là của cháu!”
Minh Trạc vì phải tăng ca ở viện nghiên cứu nên đến muộn, vừa đúng lúc chuẩn bị ăn cơm.
Anh đứng đó, nhìn thấy Văn Đàn hòa hợp với người nhà mình như vậy, môi khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng.
Cơm nước xong, Văn Đàn cùng bà cụ Minh, Minh Thù và Lâm Sơ Dao ngồi trong phòng nói chuyện phiếm.
Minh Ứng Chương ra ngoài thì thấy Minh Trạc đang đứng ở hành lang hút thuốc.
Ông chắp tay sau lưng, đi tới nói: “Hút ít thôi. Con đừng có mà vượt mặt bố.”
Từ sau khi quen Văn Đàn, Minh Trạc đã gần như cai thuốc vì sợ cô không chịu được mùi. Hôm nay có lẽ tâm trạng tốt, nên mới nổi hứng hút lại.
Anh cười nhẹ, bẻ đôi điếu thuốc còn lại, dụi tắt rồi ném vào thùng rác: “Yên tâm, sẽ không đâu.”
Minh Ứng Chương hừ nhẹ, đang định quay người đi, Minh Trạc bỗng gọi lại: “Bố.”
Đã lâu lắm rồi, anh không gọi ông như thế.
Trong lòng Minh Ứng Chương dậy sóng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị: “Gì?”
Minh Trạc nói: “Cảm ơn bố.”
Minh Ứng Chương hiểu anh đang nói đến chuyện gì, bèn làm bộ không để tâm: “Con chỉ cần đừng đi rêu rao nói xấu ta khắp nơi là được.”
Nói xong, ông dừng lại một chút, vẫn dặn dò thêm một câu: “Đừng quên lời con đã hứa với bố.”
Mấy tháng trước, trong lúc Văn Đàn đang quay phim, Minh Trạc đã về tìm Minh Ứng Chương một chuyến.
Anh đồng ý sau này khi ông già yếu, anh sẽ quay về tiếp quản công ty.
Còn về đứa con Văn Đàn sinh ra, cả hai bên sẽ không can thiệp vào cuộc đời của nó. Đợi đến khi đứa trẻ đủ lớn, quyền lựa chọn sẽ do chính nó quyết định.
Nghe xong, Minh Ứng Chương cũng không phản bác, coi như đồng ý.
…
Văn Đàn nói chuyện với mọi người xong, khi về đến nhà thì đã gần mười hai giờ.
Nhà Minh Trạc là căn hộ ba phòng, một phòng đã được sửa thành phòng làm việc.
Một mình anh thì thoải mái, nhưng khi có thêm Văn Đàn, mà cô lại nhiều đồ, thì không gian bắt đầu thấy chật.
Trước đó không lâu, Minh Trạc đã nhờ Quan Trì tìm giúp một căn hộ lớn hơn để chuẩn bị làm nhà tân hôn.
Sau khi tắm xong, Văn Đàn nằm trong lòng anh, đang lim dim sắp ngủ thì đột nhiên nhớ ra một chuyện đã quên trước đó.
Cô bật dậy, cầm lấy điện thoại vừa chạy về phía phòng làm việc vừa nói: “Thầy Minh, cho em mượn máy tính của anh chút nhé.”
Văn Đàn ngồi vào bàn, đăng nhập Wechat của mình.
Những bức ảnh của đàn chị đã gửi xong cả rồi, dùng điện thoại mở từng tấm thì quá chậm, máy tính sẽ nhanh hơn nhiều.
Cô rê chuột, mở từng tấm bắt đầu xem từ đầu.
Đó là những tấm chụp ở cổ trấn, trước kia không thấy gì, giờ nhìn lại mới nhận ra khi đó trông cô thật non nớt.
Chớp mắt một cái mà đã sáu bảy năm trôi qua rồi.
Xem xong loạt ảnh ở cổ trấn, tiếp theo là mấy tấm chụp trước cổng chùa.
Ngoài tấm nổi tiếng khắp mạng kia, còn vài tấm khác chụp từ nhiều góc độ.
Văn Đàn lướt mắt qua, tay theo thói quen bấm sang ảnh kế tiếp.
Nhưng chỉ hai giây sau, cô cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay lại xem kỹ hơn.
Trong bức ảnh đó… vậy mà lại xuất hiện một bóng người quen thuộc.
Tuy chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng cô vẫn nhận ra ngay, đó là Minh Trạc.
Anh đứng cách cô khoảng hai mét, hình như đang nghe điện thoại, đầu nghiêng nhẹ, ánh mắt lặng lẽ dừng lại nơi cô.
Tim Văn Đàn đập nhanh một cách bất ngờ. Cô bỗng nhớ ra, hôm đó sau khi cô vừa khấn nguyện xong, đàn chị đi đến bên cạnh, hạ giọng nói với vẻ mập mờ: “Có một anh đẹp trai cứ nhìn em mãi đấy.”
Sau câu đó, có mấy chàng trai tiến đến bắt chuyện, xin số điện thoại. Cô chẳng để tâm, nghĩ rằng đàn chị chỉ nói đùa thôi.
Cô không dám tưởng tượng, trai đẹp mà đàn chị nhắc đến khi ấy… có phải là Minh Trạc không?
Văn Đàn thoát khỏi trình xem ảnh, thấy đàn chị còn gửi thêm một tin nhắn khác.
Đàn chị: [Tối qua nhìn thấy tấm ảnh này mà chị sững cả người. Chị tìm ảnh bạn trai em trên mạng, so đi so lại cả buổi, chắc là anh ấy đúng không?]
Mãi mấy tiếng sau, Văn Đàn mới trả lời.
Văn Đàn: [Dạ phải… Bây giờ em thấy như đang nằm mơ vậy…]
Đàn chị: [Hahaha, vậy thì chị chính là nhân chứng đầu tiên cho tình yêu của hai người rồi còn gì!]
Văn Đàn: [Đúng! Ngày cưới chị ngồi bàn chính!]
Đàn chị: [Hehe, vậy chị không khách sáo nhé!]
Minh Trạc bước vào phòng làm việc, thấy Văn Đàn đang ngẩn người trước màn hình máy tính, như muốn khóc lại như đang cười.
Anh đi tới, chống một tay lên bàn, cúi xuống hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Văn Đàn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt ươn ướt: “Lần đầu tiên anh gặp em… là ở cổng chùa phải không?”
Minh Trạc hơi nhướng mày, giọng bình thản: “Anh cứ tưởng em ngủ rồi.”
Văn Đàn lí nhí: “Đêm đó em đúng là ngủ quên mất… nhưng mà…”
Ánh mắt Minh Trạc theo hướng nhìn của cô, rơi xuống màn hình máy tính.
Anh nhìn tấm ảnh đó, thoáng ngây người, rồi bật cười: “Không ngờ lại để lại bằng chứng phạm tội.”
Ánh mắt anh nhìn cô khi đó… đúng là chẳng trong sáng gì cho cam.
Văn Đàn hỏi nhỏ: “Anh nhìn em lâu như vậy, sao không đến xin số?”
Minh Trạc tựa lên mép bàn: “Thực ra là định rồi đấy, nhưng thấy em từ chối mấy người liền, mà trông em còn nhỏ quá, chắc là vẫn đang đi học… nên không dám mở miệng.”
Anh lớn hơn cô năm tuổi. Sáu năm trước, cô hai mươi, anh hai mươi lăm. Nếu không mặt dày thì thật sự không xuống tay nổi.
Hồi đó sức khỏe của bà cụ không được tốt, đã đến chùa Vân Thiền mấy lần, Minh Trạc là người đi cùng.
Khoảnh khắc rung động là có thật, nhưng nhìn thấy cô vẫn là một cô bé, anh lại cảm thấy mình như một kẻ tồi.
Lúc Văn Đàn đi điểm danh hộ Lâm Sơ Dao, Minh Trạc đã nhận ra cô.
Anh thật sự chưa từng nghĩ rằng giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì.
Cuộc gặp gỡ thoáng qua nhiều năm trước… chỉ có anh là còn nhớ.
Minh Trạc tiếp lời: “Anh rất hối hận vì khi đó không xin em số. Dù có bị em từ chối, anh cũng sẽ bám riết không buông, nhất định phải theo đuổi được em.”
Như vậy… có lẽ đã không có những chuyện sau này.
Khóe môi Văn Đàn cong cong, nhưng mắt vẫn hoe đỏ: “Anh sẽ không làm thế đâu.”
Tính anh vốn không phải kiểu bám dai không buông.
Minh Trạc kéo cô vào lòng, vòng tay siết eo cô, chóp mũi chạm vào mũi cô, giọng trầm thấp và đầy ẩn ý: “Xem ra em vẫn chưa hiểu hết về anh đâu.”
Văn Đàn bị anh chọc cười, nước mắt cũng không còn rơi được nữa.
Thì ra… duyên phận giữa họ đã bắt đầu từ lâu như vậy.
Minh Trạc cũng có điều tò mò, anh hỏi: “Vậy, lúc đó em đã khấn nguyện điều gì?”
Văn Đàn nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh: “Cầu Bồ Tát ban cho em một người bạn trai sẽ luôn yêu em, bảo vệ em, đối xử tốt với em, tin tưởng em vô điều kiện, tốt nhất là phải thật đẹp trai.”
Khi đó cô mới hai mươi tuổi, còn đang trong cái tuổi hay mộng mơ.
Sau này trong nhiều cuộc phỏng vấn, người ta thường hỏi cô đã ước điều gì trong bức ảnh nổi tiếng ấy. Văn Đàn luôn ngại ngùng không dám nói, vì thấy điều ước của mình thật ngốc nghếch.
Minh Trạc hỏi: “Vậy điều ước của em có thành sự thật không?”
Văn Đàn mỉm cười: “Có.”