Đối mặt với sự nghi hoặc của Cố Ly, Tần Tê chớp chớp đôi mắt to, "Ừm... trùng trùng là muội nuôi mà, đương nhiên nghe lời muội rồi."
Ánh mắt Cố Ly hơi khép lại, một tia sắc bén lóe lên, "Sư phụ của muội không dạy muội phương pháp gì đặc biệt chứ?" Huyết Tằm tính tình quái dị cực đoan, Cố Ly cũng không lo nàng làm hại Tần Tê, chỉ sợ nàng dạy Tần Tê cách nào đó gây tổn thương bản thân để khống chế độc trùng. Những năm gần đây, Huyết Tằm chuyên tâm nghiên cứu độc cổ, không biết đã tiến triển đến mức nào.
"Làm gì có." Tần Tê hiếm khi nghiêm mặt, "Ly tỷ tỷ đừng nghi ngờ sư phụ nha." Nàng chu môi, "Sư phụ rất đáng thương, vì muốn kéo dài mạng sống cho Thịnh sư phụ, suýt nữa đã tự hành hạ mình đến chết. Muội nhìn thấy mà đau lòng."
Không ai biết Thịnh Từ, người đáng lẽ đã chết từ lâu, làm thế nào trụ được nhiều năm như vậy. Có một thời gian Thịnh Từ thực sự không chịu nổi, mọi người liền hợp lực đông cứng nàng lại. Ban đầu tưởng phải đông cứng cả chục năm, không ngờ chỉ vài năm sau Huyết Tằm đã tìm ra cách kéo dài mạng sống, đánh thức Thịnh Từ dậy. Giờ nhìn Thịnh Từ tuy thể chất yếu ớt, một năm có hơn nửa thời gian không ra khỏi cửa, nhưng tinh thần lại tốt hơn trước, có vẻ sống thêm nhiều năm nữa cũng không thành vấn đề.
"Sư phụ muội dùng cách gì để kéo dài mạng sống cho Thịnh sư phụ?" Cố Ly hiếm khi tò mò.
Tần Tê vừa định mở miệng, bỗng méo xệch, "Sư phụ không cho nói."
"Vậy là muội biết?" Cố Ly chỉ hỏi qua loa, cũng không hy vọng gì.
"Biết chứ. Có lần muội vô tình nhìn thấy, sư phụ sợ muội tự nghiên cứu bừa bãi nên đành nói cho muội biết. Nhưng dặn không được tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả Ly tỷ tỷ." Tần Tê giấu bí mật này trong lòng cũng không thoải mái, giờ tuy không thể nói ra với Cố Ly, nhưng cũng không phải giấu diếm, trong lòng đỡ áy náy hơn chút.
Cố Ly không hỏi nữa. Kỳ thực, về phương pháp cứu người của Huyết Tằm, sư phụ nàng là Giang Phong Mẫn cũng từng suy đoán nhiều, dĩ nhiên phần lớn đều không đáng tin. Chỉ có đại sư tỷ Thần Nhứ đoán gần đúng. Thần Nhứ phân tích rằng những năm gần đây Huyết Tằm chuyên tâm nghiên cứu độc cổ, ngoài sở thích ra, chắc hẳn liên quan đến việc kéo dài mạng sống cho Thịnh Từ.
Lần đầu nói ra suy đoán này, cả đám sư muội trong phòng đều cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu Huyết Tằm thực sự dùng độc cổ kéo dài mạng sống cho Thịnh Từ, thì chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, một ngày nào đó trên người Thịnh Từ sẽ xảy ra biến hóa khủng khiếp. Không ai trong số họ muốn nhìn thấy Thịnh Từ dịu dàng trở thành một con người hoàn toàn xa lạ. Nhưng Thần Nhứ nói mọi người có lẽ quá lo lắng, Huyết Tằm sẽ không đối xử với Thịnh Từ như vậy, Chưởng Viện cũng sẽ không để chuyện đó xảy ra. Đừng quên, Thịnh Từ không chỉ là người Huyết Tằm yêu thương, mà còn là nữ tướng phò tá Chưởng Viện mười năm, mở ra một thời thịnh thế.
"Sao không nói gì? Giận rồi hả?" Tần Tê cẩn thận quan sát biểu cảm của Cố Ly.
"Sao lại? Chỉ là cảm thấy hạnh phúc bình dị như chúng ta thật khó được." Cố Ly cảm thán.
Tần Tê cười tủm tỉm nắm lấy tay Cố Ly, "Như vậy là tốt nhất."
Đại trùng trong hoa viên bị đuổi, nhưng lại lần lượt xuất hiện trong chính đường. Những con côn trùng này dù có thần thông quảng đại cũng không thể nhanh chóng đến thế, rõ ràng đã được bố trí sẵn trong chính đường, chỉ là giờ mới lộ diện.
Đại bạch trùng tử, hắc giáp xác trùng, ngũ thải ban lan nga tử, tạo nên một cảnh tượng nhộn nhịp. Đến cả lão phu nhân Phẩm An Hầu Phủ cũng không thể ngồi yên, vội vàng cùng mọi người rời khỏi chính đường, sai người đến dọn dẹp. Buổi thi thơ hỗn loạn như vậy, đừng nói ngồi xuống, đứng cũng khiến người ta khó chịu.
*ngũ thải: năm màu / *ban lan: sặc sỡ, rực rỡ / *nga tử: bướm ngài
"Có cần gọi độc trùng trở lại không?" Dù Cố Ly vô cùng ghét bỏ những độc trùng đó, nhưng nếu còn có ích, thì cũng phải lấy lại.
Tần Tê vẫy tay, "Không cần đâu, trùng trùng rời khỏi hộp trong vòng một canh giờ sẽ chết hết."
"Không thấy tiếc sao?" Nuôi bấy lâu mà.
"Không có." Ánh mắt Tần Tê tràn đầy sự thấu hiểu, "Đây là số phận của chúng, nếu không phải muội nuôi, chúng đã chết từ lâu rồi."
Đời người một kiếp, cỏ cây một mùa, đều có lúc đến và đi. Rời đi đúng lúc, có lẽ là sự tôn trọng lớn nhất dành cho những con độc trùng này.
"Vậy chúng ta đi thôi." Cố Ly nắm lấy tay Tần Tê, hai người rời khỏi Phẩm An Hầu Phủ.
Ông Linh Tiêu trở về Đôn Vương Phủ, Đôn Vương thấy họ về sớm liền sai Đôn Vương Phi hỏi han. Đôn Vương Phi tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, lâu nay không quản việc nội trạch. Kể từ khi Ông Linh Tiêu đến, cũng chỉ gặp hai lần. Lần này, lão vương phi giao cho Tôn thị xử lý.
Tôn thị hỏi han mấy người họ, Ông Linh Tiêu kể lại sự việc từ đầu đến cuối, còn đưa ra chiếc vòng cổ bằng vàng được gói trong giấy dầu.
Tôn thị mời đại phu trong phủ đến kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra kịch độc.
Sau khi hỏi đi hỏi lại xác nhận không sai, Tôn thị bẩm báo lại với Đôn Vương Phi. Đôn Vương Phi vừa nghe phần đầu đã sai người mời Đôn Vương đến, hai phu thê cùng nghe Tôn thị kể lại chuyện hôm nay. Đôn Vương tức giận đến biến sắc, Đôn Vương Phi bảo Tôn thị lui trước, đợi khi thương nghị xong sẽ thông báo sau.
Sau khi Tôn thị rời đi, Đôn Vương Phi ho vài tiếng, "Vương gia, thiếp đã lâu không quản việc nội trạch, nhưng hôm nay không thể không đứng ra xử lý."
Đôn Vương ngồi trên ghế nén giận, cố gắng kìm chế cơn thịnh nộ trong lòng, "Nàng nói đúng. Đường gia dám hạ độc Linh nhi, thật là to gan!"
Đôn Vương Phi lại lắc đầu, "Vương gia, theo thiếp, chuyện này chúng ta không nên công khai." Thấy Đôn Vương trợn mắt, nàng vội giơ tay ra hiệu bình tĩnh, "Vương gia hãy nguôi giận, hiện tại chúng ta đang ở hoàn cảnh nào? Dù sống an phận còn bị người ta tấu lên Hoàng thượng, nếu lại gây sự với Phẩm An Hầu, chẳng phải càng khiến Hoàng thượng chú ý? Hơn nữa, Hàm Như là tức phụ Đường gia, nếu thực sự gây chuyện, Hàm Như sẽ xử trí ra sao? May là Linh nhi không sao, thiếp thấy Linh nhi là hài tử ngoan ngoãn rộng lượng, chắc cũng không để bụng, chi bằng coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Đường gia biết mình sai, tự nhiên sẽ không gây chuyện, mọi chuyện sẽ qua thôi."
Đôn Vương kiên nhẫn nghe Đôn Vương Phi nói xong, gật đầu, "Bổn vương biết nàng những năm nay sức khỏe không tốt, không có tinh thần lo những chuyện phiền phức này. Nàng yên tâm, chuyện này ta sẽ tự xử lý, nàng an tâm dưỡng bệnh, không cần bận tâm."
Đôn Vương Phi nghe ra sự bất mãn trong lời nói, vội giải thích, "Vương gia hiểu lầm rồi, thiếp đâu phải người sợ phiền phức? Chỉ là lo lắng cho phủ chúng ta..."
Đôn Vương đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngoài cửa vừa vào thu, lá cây mới rụng một hai chiếc, báo hiệu mùa thu đến. "Năm xưa vì muốn bảo toàn gia đình, Ân Như tự nguyện xin đi hòa thân. Ta biết rõ một đi không trở lại, nhưng vẫn hèn nhát để Ân Như đi. Ân Như dùng một mạng sống đổi lấy mười mấy năm thái bình cho toàn gia. Giờ đây, ta lại phải dùng nữ nhi của Ân Như để đổi sao?" Lời này không phải hỏi Đôn Vương Phi, mà như tự vấn chính mình.
Đôn Vương Phi lại ho mấy tiếng, mặt đỏ bừng. "Vương gia, phải suy nghĩ kỹ!"
"Chuyện hôm nay bổn vương nhất định không bỏ qua!"
Nhìn bóng lưng đang rời đi, Đôn Vương Phi thở dài. Đôn Vương vốn đang tuổi tráng niên, giờ đây vì đau buồn thương tâm chuyện nữ nhi mà dáng đi cũng không còn vững vàng. Những năm qua, nỗi nhớ và sự hối hận của Đôn Vương với trưởng nữ ngày càng tăng, tự nhiên không chịu thỏa hiệp.
"Linh nhi à, ngươi về không đúng thời điểm rồi."
Trong phòng Ông Linh Tiêu
"Nàng nghĩ ngoại tổ phụ của nàng sẽ xử lý thế nào?" Công Dã Ti Đồng nằm trên giường, đưa tay ghì Ông Linh Tiêu đang định trốn xuống nằm bên cạnh.
"Buông ra đi!" Ông Linh Tiêu giãy giụa không ngừng, ban ngày ban mặt đã nằm trên giường còn động tay động chân!
"Nói đi mà nói đi." Công Dã Ti Đồng ghì chặt không cho Ông Linh Tiêu ngồi dậy.
"Ta không biết. Ta cũng không hiểu ngoại tổ phụ." Ông Linh Tiêu thật sự không biết. Những lo lắng của Đôn Vương Phi nàng đều hiểu, vì vậy nếu Đôn Vương áp chuyện này xuống nàng cũng có thể thông cảm. Chỉ là thông cảm là một chuyện, trong lòng có dễ chịu hay không lại là chuyện khác.
"Lẽ nào Đôn Vương có thể áp chuyện này xuống?" Công Dã Ti Đồng tựa đầu vào bên cạnh đầu Ông Linh Tiêu, "Ta thấy được Đôn Vương thật sự thương nàng, nhưng... ngoại tổ mẫu của nàng đến giờ ta vẫn chưa gặp, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ."
"Đôn Vương Phi hiện tại không phải thân ngoại tổ mẫu của ta." Ông Linh Tiêu thở dài, lật người kéo cánh tay Công Dã Ti Đồng lên gối đầu, "Thân ngoại tổ mẫu của ta năm xưa sinh ra mẫu thân đã khó sinh qua đời, Đôn Vương Phi hiện tại là đường muội của ngoại tổ tỷ, sau này gả cho ngoại tổ phụ làm kế thất. Ngoại tổ mẫu không thương ta, ta cũng không sao." Nàng tự giễu cười, "Sinh phụ còn chẳng thương ta nữa là."
*ngoại tổ tỷ: bà ngoại đã mất
Eo bị siết chặt, Công Dã Ti Đồng ôm Ông Linh Tiêu vào lòng, "Đồ ngốc, còn có ta thương nàng mà."
Ông Linh Tiêu nhìn nàng, "Nàng... nàng mới là đồ ngốc."
Ông Linh Tiêu không chịu thua, nhưng trong mắt lại tràn đầy tình ý mênh mông. Công Dã Ti Đồng nhìn mà hồn phiêu phách tán, lật người đè nàng xuống, "Tiểu sư muội, nàng đáng yêu như vậy, đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa. Đều là do những kẻ kia không có mắt, không liên quan gì đến nàng cả."
"Sao lại không liên quan đến ta?" Ông Linh Tiêu giơ tay nắm lấy lọn tóc dài của Công Dã Ti Đồng, cuốn quanh ngón tay. Tóc Công Dã Ti Đồng rất cứng, giống như tính cách của nàng.
"Nàng cũng không cần khuyên ta, điểm này ta sớm đã nhìn thấu. Trước đây ta có sư phụ, có sư tỷ, bây giờ lại có thêm nàng, trời đối đãi ta không bạc, ta sẽ không tham lam quá nhiều, tự chuốc lấy phiền não đâu." Nàng giật mạnh tóc trong tay, Công Dã Ti Đồng bị kéo đau, buộc phải cúi đầu xuống. Đôi môi khẽ chạm, chỉ còn lại ôn nhu lưu luyến, nhu tình mật ý.
Hôm sau, Tiếu Hàm Như bị Đôn Vương triệu về phủ, chất vấn sự tình hôm qua. Tiếu thị nhất nhất thoái thác sạch sẽ, tỏ vẻ bản thân hoàn toàn không biết hành động của quân mẫu, làm tức phụ không dám can dự. Còn việc Đường Nhược Khanh, nàng nói chỉ là niên thiếu khí thịnh, vốn không có ác ý hại Ông Linh Tiêu, lại ám chỉ Linh Tiêu vu cáo.
Đôn Vương trầm mặc, phụ tử hai người trong phòng từng người trầm mặc. Theo thời gian, Tiếu thị trong lòng càng bất an. Nàng cực kỳ hiểu phụ thân - vốn là người ít nói, thậm chí có phần trầm mặc. Tuy là vãn nữ, nhưng từ nhỏ ít nhận được sủng ái của phụ thân. Từ mẫu thân nghe được, nguyên nhân là do đại tỷ. Khi đại tỷ viễn giá hòa thân, nàng còn nhỏ, không nhớ rõ sự tình. Nhưng ngoại nhân thấy nàng, thường nhắc đến đại tỷ, phảng phất nàng chỉ là bóng hình mà tỷ tỷ lưu lại.
*vãn nữ: con gái út
"Con do ta nhìn lớn, tâm tư con ta rõ như lòng bàn tay." Trầm mặc hồi lâu, Đôn Vương chậm rãi mở miệng, "Thoáng chốc nữ nhi của con đã trưởng thành, thiên hạ đạo lý ta nghĩ con đều minh bạch. Ta không muốn nhiều lời. Phu gia con ta tất phải vấn tội. Đường Nhược Ngưng chết bởi giang hồ thù sát, muốn báo thù cứ theo giang hồ quy củ. Nhưng mượn danh thân thích lừa gạt, thủ đoạn hèn hạ này dù giang hồ cũng khinh bỉ, huống chi gia tộc hầu tước?"