Sau khi Lý gia bị xét nhà, Thẩm Dung Cảnh quỳ trước từ đường một đêm, chỉ để nạp Lý Thu Oánh vào cửa, bảo vệ nàng cả đời.
Cũng là lúc đó ta mới hiểu, hóa ra đó mới là người trong lòng hắn. Đêm đó, sau khi ta uống thuốc dưỡng thai, dưới thân lại chảy máu không ngừng.
Ta hôn mê suốt ba ngày, Thẩm Dung Cảnh cũng không đến thăm ta lấy một lần, chỉ vì lúc đó Lý Thu Oánh bị người của mẹ chồng phái đi nhục nhã đến mức xấu hổ lại giận dữ muốn chết.
Mấy bà tử bên ngoài viện mà Thẩm Dung Cảnh chuẩn bị cho Lý Thu Oánh, vạch trần thân phận nữ nhi tội thần của nàng, nàng vốn nên bị sung làm quan kỹ, lại không cần mặt mũi mà trèo lên giường làm ngoại thất, hiện giờ còn có mặt mũi muốn bước vào cửa.
Mấy bà tử kia chửi ầm lên, tuyệt nhiên không nhắc đến tên của Thẩm Dung Cảnh, mọi người đoán già đoán non, Lý Thu Oánh cứ như đã đắc tội với hết thảy quý nhân trong kinh thành, mặt mũi đều bị vứt sạch.
Mấy phu nhân quý tộc bắt gian sai người nhà đè tay chân nàng ta ra, tát nàng ta mấy cái thật mạnh. Thẩm Dung Cảnh đến thăm ta sau khi đã an ủi Lý Thu Oánh, ta bèn oán giận nói:
"Ta và phụ thân đã tốn bao nhiêu tâm tư cùng những mối quan hệ mới giúp Lý Thu Oánh thoát khỏi tội lưu đày sung kỹ, không ngờ nàng ta lại làm ra chuyện vô liêm sỉ đến vậy, ban đầu ta không nên cứu nàng ta, giờ lại làm khổ phu nhân trong phủ."
Thẩm Dung Cảnh ngẩn người: "Phu nhân và nàng ta tình như tỷ muội, sao lại nói ra những lời này?"
"E là phu quân đã hiểu lầm rồi, từ trước đến nay ta đâu phải là người lương thiện gì, nếu Lý Thu Oánh rơi vào tay ta, ta nhất định sẽ tự tay lăng trì nàng ta." Ta rũ mắt nhìn gân xanh nổi trên mu bàn tay hắn, ý cười không lọt đến đáy mắt: "Nhưng may mắn là phu quân xuất thân từ gia tộc thanh lưu, tuyệt đối không làm ra chuyện đê tiện này."
Phải nói, chiêu này của mẹ chồng thật sự tàn nhẫn, Thẩm gia là dòng dõi thế nào, Lý Thu Oánh đã mất hết danh tiếng, cả đời này cũng không thể bước vào cửa Thẩm gia. Nhưng Lý Thu Oánh cũng liều mạng, thế mà lại nhảy xuống hồ vào tháng chạp lạnh giá.
Ta ngồi trên lầu trà, nhấp trà nóng trên lò, lặng lẽ nhìn Thẩm Dung Cảnh vì cứu nàng ta mà nhảy xuống hồ nước lạnh buốt. Hắn lẻn ra khỏi phủ gặp Lý Thu Oánh, bên cạnh còn không mang theo một gã sai vặt nào.
Tiểu Hồng rót trà mà tay run rẩy: "Tiểu thư, người dưới hồ là...cô gia...e là sẽ chết người mất?"
Ta đặt chén trà xuống, nhìn hai người chìm nổi trong hồ, lạnh giọng nói: "Vì bọn họ mà con của ta cũng không còn, bọn họ phải đền mạng."
Tiểu Hồng khẽ nói: "Trong chén thuốc an thai tiểu thư uống không tra ra gì cả, cho nên tiểu thư có nói gì cô gia cũng sẽ không tin..."
"Quả nhiên là thủ đoạn hay." Ta cười lạnh một tiếng: "Lý Thu Oánh đáng chết, con mèo thích trêu hoa ghẹo nguyệt kia cũng đáng chết, Tiểu Hồng, ngươi nói xem sau hôm nay, ta có trở thành quả phụ giàu có nhất Kinh thành không?"
Nhưng trời không chiều lòng người. Thẩm Dung Cảnh giỏi bơi lội, cuối cùng cũng đẩy Lý Thu Oánh lên bờ. Người qua đường dừng lại bên bờ kéo hắn lên.
Ta ngửa mặt lên trời, đến khi có nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ta mới vén váy chạy đến bên cạnh Thẩm Dung Cảnh, nức nở nói.
"Phu quân, chàng ngàn tuyệt đối đừng chết mà."
Khi Thẩm Dung Cảnh đang vùng vẫy dưới nước, đã nhìn thấy ta ngồi trên lầu trà xem kịch. Hắn yếu ớt mở mắt, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve má ta.
"Tốt nhất là ngươi nên mong ta chết đi, nếu ta còn sống, ngươi sẽ không sống nổi đâu..."
Nhưng sự việc lại trái với mong muốn, Thẩm Dung Cảnh sống sót, mà ta cũng không chết.
Vì lần rơi xuống nước cứu người này, Thẩm Dung Cảnh sẽ mãi mãi không thể có con nối dõi. Ta uy hiếp hắn, nếu hắn còn dám làm tổn thương ta và những người bên cạnh ta dù chỉ một chút, ta sẽ đem chuyện xấu hắn vì cứu Lý Thu Oánh mà làm tổn thương căn cơ này cho thiên hạ cùng biết.
Thanh danh của Thẩm gia quan trọng hơn cả mạng sống của hắn, hắn đành phải nhượng bộ.
Từ ngày đó, Thẩm Dung Cảnh luôn diễn trò ân ái với ta trước mặt người ngoài, diễn ra đôi phu thê được người người trong kinh thành ngưỡng mộ. Nhưng không ai biết, tất cả những gì Thẩm Dung Cảnh làm đều là để nhục nhã ta.
Mẹ chồng biết ta không thể sinh con, lại không cho Thẩm Dung Cảnh nạp thiếp, hận ta đoạn tuyệt huyết mạch nhà họ Thẩm, mỗi tối đều phạt ta quỳ trước từ đường tạ tội. Bà ta sợ tổn hại tình mẫu tử, đem chuyện ép Lý Thu Oánh tự vẫn đổ hết lên người ta.
Sau khi Lý Thu Oánh nhảy xuống hồ, không được chữa trị kịp thời, mắc phải hàn tật, không quá hai tháng đã hương tiêu ngọc vẫn. Thẩm Dung Cảnh càng hận ta, hung hăng bóp lấy cổ ta.
"Ngươi, đồ độc phụ này, là ngươi hại chết nàng..."
Ta khó nhọc nhếch môi cười: "Ta chỉ không cho người cứu nàng ta thôi, sao lại thành ra hại nàng ta rồi?”
"Những chuyện nàng ta làm, ta không đâm nàng hai nhát đã coi như là lương thiện rồi.”
"Hay là hôm nay ngươi bóp chết ta, báo thù cho nàng ta đi."
Ngón tay Thẩm Dung Cảnh siết chặt rồi lại buông lỏng. Cũng không phải là hắn không nỡ giết ta, chỉ là không dám vì chuyện này mà đánh cược thanh danh của nhà họ Thẩm.
Ta và hắn cứ như vậy mà giày vò lẫn nhau, trải qua hai mươi năm hoang đường.
5.
Sống lại một đời, ta không muốn sống những ngày tháng như vậy nữa. Ta bỏ lỡ mọi cơ hội gặp mặt Thẩm Dung Cảnh.
Lần này, ta bị phụ thân cấm túc trong viện, càng không ai gặp được.
Chỉ có Tiểu Hồng sốt ruột: "Tiểu thư, người đã đến tuổi xuất giá, lão gia lại cấm túc ngài lâu như vậy, sẽ khiến người ngoài đoán già đoán non, bất lợi cho thanh danh của tiểu thư."
Động tác cầm bút của ta khựng lại.
"Đáng tiếc, phụ thân ta không tàn nhẫn bằng ta, không dám triệt để hủy hoại thanh danh của ta."
Kiếp trước, phụ thân ta và Thẩm Dung Cảnh đều giống nhau, muốn giết ta nhưng lại không giết được ta.
Tiểu Hồng thở dài: "Cũng không biết tiểu thư còn phải chịu cấm túc bao lâu."
Ta xoa xoa cổ tay, nhàn nhạt nói: "Sắp rồi."
Tổ mẫu không biết vì sao ta bị cấm túc, nhưng để thể hiện uy nghiêm của chủ mẫu, mỗi ngày bà đều phạt ta chép kinh Phật.
Trước kia, mẫu thân ta chậm trễ không thể sinh đích tử cho phụ thân, bà cũng phạt mẫu thân y như vậy.
Kinh Phật phải chép từ tối mịt đến sáng trưng, chép đến hoa mắt chóng mặt mới có thể chép xong. Tổ mẫu nói, như vậy mới mài mòn tính tình người ta nhất. Cũng chỉ khi đi đưa kinh Phật, ta mới có thể rời khỏi viện.
Trong phòng tổ mẫu, cô cô đang nửa quỳ trước giường, xoa bóp chân cho tổ mẫu. Tính tình cô cô mềm yếu, nhưng phu quân của cô cô quyền cao chức trọng, nàng không tránh khỏi bị tổ mẫu thường xuyên gọi về phủ răn dạy.