Trên đường về, Lý Hà Hoa tức giận trách mắng Lý Đại Bảo, chỉ nói: "Đệ là đứa câm à? Vừa nãy Bàn Nha Nhi rõ ràng đã hồi tâm chuyển ý rồi, sao đệ không thể nói mấy lời ngon ngọt được hả! Nói một câu mềm mỏng có lấy mạng đệ được sao?"
"Đứng đực ra như khúc gỗ, đệ đi xem kịch sao? Đây là tức phụ của đệ không phải tức phụ của ta, ta nói trăm câu hay cũng không bằng đệ nói một câu!"
"Muội ấy đường đường là tức phụ đệ cưới hỏi đàng hoàng! Uống rượu hỷ, đã bái thiên đại, bà con làng xóm đều chứng kiến, chứ có phải bé trai bé gái mới quen nhau đâu, chỉ bảo đệ ở trước mặt mọi người nói một câu thích muội ấy, có gì xấu hổ không nói ra được!"
Lý Đại Bảo hoàn toàn mất hết vẻ hoạt bát ngày thường, chỉ rũ đầu đi theo sau Hà Hoa, mặc kệ nàng trách mắng. Lý Hà Hoa đi phía trước tự nói một mình hồi lâu, thấy Lý Đại Bảo không nói một lời càng thêm tức giận, dừng lại quay người giận dữ nói: "Ta nói chuyện với đệ đấy, đệ đáp một câu xem nào, ta bụng to thế này đi với đệ xa như vậy rồi, chẳng lẽ đến để xem đệ giả câm hả?"
"Đệ nói thật với ta một câu, hay là đệ không phải ngại ngùng, mà thật sự từ tận đáy lòng không thích Bàn Nha Nhi?"
Lý Đại Bảo ngẩng đầu nhìn Lý Hà Hoa một cái, tránh ánh mắt không nói gì.
Lý Hà Hoa thấy hắn như vậy thở dài một tiếng nói: "Ta biết, ban đầu bảo đệ cưới muội ấy đệ đã không tình nguyện, trong lòng còn ấm ức. Nhưng hai đứa đã sống với nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao. Dù không trước mặt người Vương gia, ta cũng nói vậy, nha đầu Bàn Nha Nhi kia thật không tệ, trừ dáng vẻ không xinh xắn bằng Tiểu Tú Nhi, thật sự là không chê vào đâu được, nhưng hai phu thê sống với nhau đâu phải chỉ nhìn dáng vẻ không phải sao?"
"Đệ sờ tay lên n.g.ự.c nghĩ xem, Bàn Nha Nhi gả cho đệ lâu như vậy, có từng có lỗi với đệ chút nào hay không? Muội ấy thật lòng thật dạ tốt với đệ, ta biết đệ và Tiểu Tú Nhi là tình cảm từ nhỏ, nhưng nói một câu đệ không thích nghe, dù ngày đó đệ thật sự cưới Tiểu Tú Nhi, nàng ta chưa chắc đã tốt với đệ như Bàn Nha Nhi đâu..."
"Nghĩ lại xem đệ đối xử với người ta thế nào, hở một chút là giở mặt, lạnh lùng cay nghiệt... đừng nói trong lòng người ta tủi thân thế nào, ngay cả ta nhìn cũng thấy không nỡ, ta đây còn là tỷ tỷ ruột của đệ nữa cơ đấy! Đệ cũng không phải là người không biết thương người, ban đầu sao lại để Tiểu Tú Nhi trong lòng nhớ mãi không quên? Bây giờ sao không thể lấy lòng đổi lòng mà cũng đối tốt với Bàn Nha Nhi một chút?"
Lý Hà Hoa nói hồi lâu, Lý Đại Bảo vẫn không nói một lời, đến cuối cùng Lý Hà Hoa cũng chỉ bất lực lắc đầu thở dài: "Thôi vậy, người ta nói con lớn không nghe lời mẫu thân nữa, con lớn rồi ngay cả mẫu thân cũng không quản được, ta làm tỷ tỷ càng không quản được gì... nếu đệ thật sự không thích muội ấy chút nào, chúng ta ở đây cố sống cố c.h.ế.t thúc giục gán ghép hai đứa lại cũng vô ích, cô nương người ta chịu uất ức, trong lòng đệ cũng khó chịu, chi bằng mọi người buông tay, sau này trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng không liên quan gì đến nhau, hai nhà cũng không có những chuyện không vui này... chỉ là đệ nhớ kỹ, sau này đệ lấy vợ khác, sống không như ý lại nhớ đến cái tốt của người ta, thì không có thuốc hối hận cho đệ uống đâu!"
Lý Hà Hoa nói xong trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo một cái, quay người về nhà, không muốn để ý đến hắn nữa, đợi đi rất xa, không nghe thấy tiếng Lý Đại Bảo theo sau, mới quay người nhìn lại, chỉ thấy Lý Đại Bảo vẫn đứng ở chỗ vừa nãy, đầu rũ xuống, siết chặt tay, không biết đang nghĩ gì.
Chuyện chia làm hai mối, chỉ nói Bàn Nha Nhi từ khi về mẫu gia liền ít khi ra ngoài, một là trong lòng buồn bã không muốn động đậy, hai là sợ ra ngoài bị người trong thôn coi như trò cười.
Phụ mẫu huynh đệ vốn đã cưng chiều nàng, bây giờ lại càng coi nàng như bảo bối mà che chở, suốt ngày để nàng tự nhốt mình trong phòng, việc nhà mọi thứ không để nàng làm, hận không thể ba bữa cơm đều bưng vào phòng cho nàng.
Thời gian dài, Bàn Nha Nhi tự cảm thấy có chút áy náy, tuy nói nàng nhận được hưu thư trở về mẫu gia, nhưng tính ra cũng là nàng tự mình hạ quyết tâm không muốn quay lại nữa, ít nhiều cũng có chút tùy hứng, phụ mẫu huynh đệ đều chiều theo nàng, hoàn toàn không nói nàng một câu tùy hứng không hiểu chuyện, bây giờ lại ở nhà nhàn rỗi như vậy, dù phụ mẫu huynh đệ không nói, thời gian dài, hai tẩu tử lại không biết có e ngại nàng không, bởi vậy có cơ hội liền tranh làm việc nhà, người nhà thấy nàng suốt ngày không còn buồn bã trong phòng nữa, liền cũng tùy theo nàng.