Sáng sớm, Vương Ngũ Cân gánh nước về, vừa đi về phía bếp vừa vui vẻ nói với trục lý Vương gia đang nhóm lửa nấu cơm trong bếp: "Xem này, ta nhặt được cái gì ở trước cửa nhà mình này."
"Nhặt được cái gì?" Tức phụ của hắn ta là Nhị tẩu Vương gia cười nói, "Nhặt được thỏi vàng à?"
Vương Ngũ Cân bước vào bếp, nói: "Nhìn xem."
Hai trục lý ngẩng đầu nhìn, thì ra là một con cá chép rất béo, đang quẫy mình trong tay Vương Ngũ Cân, trông rất khỏe mạnh.
Đại tẩu Vương gia trêu chọc: "Ta nói đệ hay đấy, nhặt được cá ở ngoài đất rộng, ta thấy chắc chẳng bao lâu nữa là nhặt được vàng thật đấy."
Vương Ngũ Cân cười nói: "Chắc là nhà ai đi qua đánh rơi thôi, rơi ở trước cửa nhà mình thì là của mình rồi, trưa nay ăn nó thôi."
Nhị tẩu Vương gia nói: "Con cá to thế này, ai đánh rơi mà không biết, đồ tự dưng có được, chàng cũng dám bỏ bụng."
Vương Ngũ Cân nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, liền nói: "Vậy thì làm sao bây giờ, vứt đi à?"
Nhị tẩu Vương gia không nói gì, nàng ta thấy chuyện này kỳ lạ, nhất thời không nghĩ ra chủ ý gì, nhưng Đại tẩu Vương gia dừng công việc trong tay, nhìn con cá đang quẫy, nói: "Cứ thả vào cái chum vỡ ở tường phía tây nuôi tạm đã, để xem sao."
Chiều tối ngày hôm sau, hai huynh đệ Vương gia đi làm đồng về, thấy Vương Tứ Cân ôm một túi mận, Đại tẩu Vương gia vừa nhận lấy vừa nói: "Hai huynh đệ chàng đã lên núi à?"
Vương Tứ Cân nói: "Không, nhặt ở trước cửa nhà mình đấy."
Đại tẩu Vương gia giật mình, ngạc nhiên nói: "Hôm qua Ngũ Cân nhặt được con cá ở trước cửa nhà mình, hôm nay chàng lại nhặt được túi mận ở trước cửa nhà mình, đây là hai huynh đệ chàng sắp gặp vận rủi, hay là mảnh đất trước cửa nhà mình có thần đất ở, đồ đạc cứ thế mà văng ra. Để mai ta xem ta có nhặt được gì không."
Sáng sớm ngày thứ ba, Đại tẩu Vương gia vừa mở cửa viện đã thấy ngay trước cửa nhà mình đặt một giỏ măng tươi mới hái, từng cây còn đọng hơi sương.
Người Vương gia vốn không tin cái mảnh đất nhỏ bằng bàn tay trước cửa nhà mình lại sinh ra địa tiên, đồ đạc tự nhiên từ dưới đất chui lên. Ngày đầu tiên không để ý, mấy ngày liền như vậy, đến cả người ngốc cũng biết là có người cố ý đặt ở đó. Là ai đặt? Trong đầu mọi người lại nảy ra một ý nghĩ: Lý Đại Bảo.
Tuy rằng nghĩ kỹ thì chuyện này không giống như kiểu "tiểu tử hỗn láo" kia làm, nhưng ngoài hắn ra, dường như cũng không còn khả năng nào khác.
Người Vương gia không dám chắc chắn, nếu thật sự là Lý Đại Bảo đưa tới, bất kể tấm lòng này bọn họ nhận hay không nhận, đồ ăn này ăn vào cũng yên tâm, nhưng nếu không phải, giống như Nhị tẩu Vương gia có nói, đồ tự dưng có được thật sự không dám ăn, nhưng đồ tốt như vậy vứt đi thì lại tiếc, cho nên chỉ đành để tất cả ở một chỗ, nghĩ đợi đến khi nào hiểu rõ rồi tính.
Buổi trưa hôm đó, hai trúc lý Vương gia đang ngồi may vá trong phòng của phu thê lão đại, nghe thấy Bàn Nha Nhi ngoài cửa gọi một tiếng rồi đi vào nhà.
Đại tẩu Vương gia cười đón Bàn Nha Nhi: "Mau vào đây, vừa nãy còn nói với Nhị tẩu muội, nhà ta phải kể đến tay nghề may vá của muội là khéo nhất, mấy bông hoa thêu cứ như ngửi thấy mùi hương ấy."
Nhị tẩu Vương gia cũng nói: "Đúng đấy, lại đây, cho tẩu tử xem nào, tẩu tử cũng muốn học hỏi muội." Vừa nói vừa nhường chỗ bảo Bàn Nha Nhi ngồi xuống.
Bàn Nha Nhi được tẩu tử khen có chút ngại ngùng, rụt rè cười nói: "Muội chỉ thêu chơi thôi, không được khéo như các tẩu nói đâu." Thấy các tẩu tử kéo mình ngồi xuống, lại nói: "Để mai muội lại cùng các tẩu làm việc nhé, muội đến là muốn nói muội mang mấy bộ quần áo đi giặt, vừa thu của phụ mẫu và Thạch Đầu rồi, xem các tẩu ở đây có đồ nào cần giặt không, muội giặt luôn cho."
Nhị tẩu Vương gia nói: "Không cần không cần, chỗ tay bị thương của muội còn chưa khỏi hẳn đâu, nước sông lạnh lắm, đừng để ngâm hỏng, muội cứ để đó, lát nữa ta về cùng đi giặt là được."
Bàn Nha Nhi nói: "Không sao đâu ạ, tay muội không sao thật mà, đã khỏi rồi, không yếu ớt thế đâu."
Nhị tẩu Vương gia còn muốn nói gì đó, nhưng bị Đại tẩu Vương gia nhanh miệng nói trước: "Thôi được rồi, đi đi, cả ngày ở trong nhà cũng buồn bực lắm, ta đây đang có mấy bộ quần áo chưa rảnh giặt đây này, vậy thì làm phiền muội nhé." Vừa nói vừa đứng dậy tìm mấy bộ quần áo đã mặc đưa cho Bàn Nha Nhi.
Bàn Nha Nhi nhận lấy, lại hỏi Nhị tẩu Vương gia có đồ nào cần giặt không, Nhị tẩu Vương gia nói: "Chỗ ta không có, muội đi đi, cẩn thận một chút, tay mà đau thì đừng cố giặt nhé."
"Vâng ạ." Bàn Nha Nhi đáp, cầm quần áo ra khỏi nhà.
Nhìn theo Bàn Nha Nhi bưng chậu ra khỏi sân, Nhị tẩu Vương gia không khỏi lo lắng nói: "Một mình Bàn Nha Nhi đi có được không? Nhỡ đâu lại gặp Lý Đại Bảo, lại xảy ra chuyện gì thì sao?"
Đại tẩu Vương gia cười ám muội nói: "Xem cái tâm lo lắng của muội kìa, muội còn sợ Lý Đại Bảo ăn thịt muội ấy à? Hắn nỡ sao?"
Nhị tẩu Vương gia thấy nụ cười của Đại tẩu Vương gia thì hiểu ý, cười cười nói: "Cũng phải."
"Ôi." Đại tẩu Vương gia đột nhiên tấm tắc nói, "Quên mất quên mất."
"Quên cái gì?" Nhị tẩu Vương gia hỏi.
Đại tẩu Vương gia ra vẻ nghiêm trọng nói: "Quên dặn muội ấy, nếu muội ấy thật sự gặp Lý Đại Bảo, bảo muội ấy hỏi xem mấy thứ đồ kia có phải hắn đưa không, để chúng ta còn yên tâm ăn chứ?"
Nhị tẩu Vương gia không khỏi bật cười thành tiếng.