Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Chương 66: Chương 66




Qua được những ngày đầu tiên, thân thể Bàn Nha Nhi dần dần khỏe lại, dù vậy, người nhà vẫn không dám lơ là, hai đứa bé vẫn gửi ở mẫu gia của Bàn Nha Nhi chăm sóc, thỉnh thoảng ban ngày sẽ bế một đứa về, để Bàn Nha Nhi nhìn cho yên tâm, cũng để Lý gia thêm chút không khí vui vẻ.

Theo lời bà đỡ dặn, người nhà bắt đầu lo liệu bồi bổ thân thể cho Bàn Nha Nhi, người thôn quê cũng chẳng có gì đặc biệt tốt, chỉ là cố gắng hết sức cho Bàn Nha Nhi ăn trứng gà, trứng gà trong nhà không đủ ăn, liền lấy thóc gạo đổi với hàng xóm trong thôn.

Lý Tiểu Bảo xung phong nhận việc này, mẫu thân Đại Bảo vốn không đồng ý, sợ cậu vụng về, chạy nhảy lung tung, lại làm vỡ trứng, nhưng trong nhà lại thật sự không xoay xở được, bất đắc dĩ đành đồng ý cho Lý Tiểu Bảo đi làm, mỗi lần đều dặn dò tỉ mỉ, lo lắng thấp thỏm, may mà Lý Tiểu Bảo cũng không phụ lòng tin tưởng, không xảy ra sơ suất gì.

Mẫu thân Đại Bảo rất vui mừng, nói riêng với phụ thân Đại Bảo, lần này Nha Nhi chịu khổ không uổng, một lần sinh cho nhà ta hai đứa cháu trai đã đành, hai huynh đệ Đại Bảo Tiểu Bảo qua chuyện này cũng như lớn hẳn lên. Phụ thân Đại Bảo chỉ nói hai huynh đệ hắn lớn từng này rồi, nếu không phải bà như gà mái giữ con suốt ngày che chở dưới cánh, lẽ ra đã phải đảm đương việc nhà từ lâu rồi, bây giờ mà không lớn lên nữa, thật thành đồ bỏ đi, có gì mà vui.

Thân thể Bàn Nha Nhi ngày một khỏe hơn, có thể chống người ngồi dựa vào giường một lát, Lý Đại Bảo sợ nàng suốt ngày buồn bực nghĩ lung tung, liền lại giao cho Lý Tiểu Bảo một việc, bảo cậu rảnh thì trò chuyện với Bàn Nha Nhi, Lý Tiểu Bảo vốn thích chơi với tẩu tử, vui vẻ nhận việc này.

Mỗi ngày lúc Bàn Nha Nhi tỉnh táo, Lý Tiểu Bảo lại ngồi xuống mép giường nàng kể chuyện phiếm, kể chuyện cậu đi nhà của mẫu thân nàng thăm hai đứa cháu trai, hai đứa nhỏ lớn lên giống nhau như đúc; kể Hổ Tử trèo cây trộm tổ chim, bị chim đuổi mổ vào đầu; kể hôm nay cậu lại đi mấy nhà đổi được mấy quả trứng, gà mái nhà Ngũ thẩm không biết ăn gì mà đẻ trứng to bằng nắm tay của cậu...

Nói chuyện nhiều lần, Lý Tiểu Bảo cũng đoán ra được sở thích của tẩu tử, cậu phát hiện tẩu tử vẫn thích nghe cậu kể chuyện ca của cậu, vì vậy dần dần chủ đề toàn là ca ca, kể lúc nàng sinh con, phụ thân cậu bảo ca ca đi gọi phụ mẫu, ca ca c.h.ế.t sống không đi, còn trừng mắt quát tháo với phụ thân cậu.

Bàn Nha Nhi nghe chuyện này chỉ mím môi cười, Lý Tiểu Bảo thật ra không hiểu có gì buồn cười, nhưng thấy tẩu tử thích nghe, cũng không ngại phiền phức kể đi kể lại, mỗi lần đều ba phần nói, bảy phần diễn, trợn mắt học bộ dạng ca ca, gân cổ lên gào "Không được đi!"

Cậu kể càng ngày càng phấn khích, càng ngày càng kỳ quái, mỗi lần cuối cùng đều cười hì hì nói: "Tẩu tử, tẩu nói nói ca ca của đệ có ngốc không? Buồn cười không? Gọi phụ mẫu thì sao, sao lại không cho đi?"

Nếu lúc này Lý Đại Bảo vừa hay có mặt, Lý Tiểu Bảo còn cố ý học theo một cách khoa trương hài hước, cố tình trêu chọc hắn. Bàn Nha Nhi bị cậu chọc cười khanh khách không ngừng, bản thân cậu cũng ôm bụng cười nghiêng ngả, dù sao có tẩu tử chống lưng, ca ca cũng không làm gì được cậu.

Nhớ lại chuyện ngày đó, bản thân Lý Đại Bảo cũng thấy mình thật ngốc, chỉ nghe phụ thân hắn nói một câu "Nếu Nha Nhi không qua khỏi, phải để cho phụ mẫu nhìn mặt lần cuối", hắn liền như bị ma chướng, dường như nhạc phụ nhạc mẫu đến chỉ để nhìn mặt Nha Nhi lần cuối vậy.

Bây giờ bị Lý Tiểu Bảo giả bộ học theo trước mặt Bàn Nha Nhi, hắn thật sự có chút ngượng ngùng. Theo tính nết của hắn, nhất định sẽ dạy dỗ Lý Tiểu Bảo một trận, nhưng thấy Bàn Nha Nhi trải qua những ngày khó khăn cuối cùng cũng cười vui vẻ như vậy, hắn cũng chỉ mặc kệ Lý Tiểu Bảo trêu chọc mình, chỉ là mỗi lần không nhịn được nữa, vẫn phải quát Lý Tiểu Bảo một câu: "Có ai học khoa trương như đệ đâu."

Lý Tiểu Bảo cáo mượn oai hùm cãi lại: "Chính là như vậy, đệ học giống y hệt, tẩu tử, tẩu nói đệ học ca ca có giống không?"

Bàn Nha Nhi cười nói: "Giống lắm."

Lý Tiểu Bảo liền đắc ý hếch cằm với ca ca.

Lý Đại Bảo không để ý đến Lý Tiểu Bảo, chỉ thấy nụ cười của Bàn Nha Nhi và ánh mắt dịu dàng nàng nhìn hắn, trong lòng liền cảm thấy mãn nguyện đến tràn đầy.

Bàn Nha Nhi nằm trên giường hơn một tháng thân thể mới coi như hồi phục, bà đỡ nói vẫn là nhờ nàng còn trẻ, thân thể lại khỏe mạnh. Bàn Nha Nhi vừa khỏe hơn chút đã vội đón hai con trai về, hai đứa bé vừa về, bầu không khí u ám mấy ngày nay trong Lý gia cũng tan biến.

Cái tên "Lai Tài", "Thủ Phú" mà phụ thân Đại Bảo nghĩ cho cháu trai cuối cùng cũng không dùng đến, chuyển sang hai cái tên "Lý Gia Bình", "Lý Gia An", mong cả nhà trên dưới đều bình an.

Đúng như mẫu thân Đại Bảo nói, Lý Đại Bảo thấy tức phụ mình suýt chút nữa không xong, lập tức trưởng thành hơn rất nhiều, hoặc cũng có thể là vì đã làm phụ thân, tuy tính tình vẫn như trước, nhưng nói năng làm việc rốt cuộc cũng ổn trọng hơn, lúc nông nhàn không còn ra ngoài uống rượu tán gẫu với người khác nữa, bắt đầu để tâm tính toán việc nhà, lúc rảnh rỗi cũng giúp bế con.

Mẫu thân Đại Bảo nói hắn mỗi ngày xuống ruộng làm việc đã đủ mệt rồi, trông con là việc của nữ nhân, bảo hắn không cần để ý. Lý Đại Bảo cũng chỉ tùy tiện đáp một tiếng, tiểu muội muội và hai con trai, hắn không bỏ sót đứa nào.

Bàn Nha Nhi biết hắn thương mình, sợ mình ngày đó sinh con để lại bệnh căn, đã nói riêng với hắn rất nhiều lần, nói mình sớm đã không sao rồi, Lý Đại Bảo chỉ cứng miệng nói cũng không hoàn toàn là thương nàng, chỉ là hắn thích bế con mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.