Đồng Thời Xuyên Qua: Bắt Đầu Từ Doraemon.

Chương 112: Chân tướng.




Chương 112: Chân tướng.
Hajime bay trên không trung, ánh mắt chăm chú quan sát khung cảnh hoang tàn trải dài bên dưới. Những dấu vết tàn phá, bụi mù dày đặc và mặt đất rạn nứt, tất cả tạo nên một khung cảnh đầy hỗn loạn.
Đang lướt qua, cậu bỗng cảm giác có gì đó không đúng, liền lập tức giảm tốc, hạ xuống một khu đất trũng để xem xét kỹ hơn.
Cúi xuống, Hajime nhặt lên một nắm đất đen nhánh, dùng ngón tay miết nhẹ để cảm nhận kết cấu. Ánh mắt cậu trở nên nghiêm túc khi phát hiện ra điều gì đó khác thường.
Đất này không phải là đất cháy hay tro bụi thông thường, thực tế, nó là than thực vật trộn lẫn với một lượng lớn đất bị sới tung.
Điều này khiến cậu càng khẳng định suy đoán ban đầu của mình.
Điều làm cậu cảm thấy bất thường không chỉ nằm ở chất đất, mà còn ở việc thiếu vắng hoàn toàn dấu vết động vật.
Trong một khu vực hoang tàn và bị tàn phá như thế này, dù động vật có nghe tiếng động mà chạy trốn, vẫn phải để lại dấu vết: như xác côn trùng bị vùi lấp, dấu vết của động vật chạy tháo thân, hay tàn dư từ những con trốn dưới lòng đất bị bật lên.
Thế nhưng ở đây, không có bất kỳ bộ phận hay tổ chức sinh vật nào, hoàn toàn trống rỗng, như thể cuộc sống tại đây đã bị xóa sổ từ trước khi trận phá hủy xảy ra.
Điều này là phi lý.
Hajime nhíu mày, ánh mắt sắc lại. Cậu nhìn quanh một lần nữa, cố gắng tìm ra manh mối hợp lý. Đất đen này, nếu xét kỹ, không phải là khu vực khô cằn thiếu sức sống như châu Phi, ngược lại…
Nó cực kỳ màu mỡ, chứa nhiều chất dinh dưỡng, điều này hoàn toàn trái ngược với điều kiện tự nhiên vốn có của nơi này.
"Một vùng đất c·hết nhưng lại giàu dinh dưỡng?" Hajime lẩm bẩm, suy nghĩ phát tán rộng hơn.
Cậu bắt đầu suy nghĩ lại những tình huống bất thường mà cả nhóm đã gặp trên đường.
Trong suốt hành trình tiến về thủ đô Bouwanko, nhóm chưa từng bắt gặp bất kỳ dấu vết văn minh nào.
Điều này thực sự rất kỳ quái. Cho dù vương quốc Bouwanko có di dời toàn bộ dân cư, cũng không có lý do gì để san bằng mọi thứ hoàn toàn như vậy.
Mà kể cả có dùng biện pháp tẩy trắng mạnh mẽ nhất, ít nhiều vẫn sẽ còn sót lại dấu vết của con người, như vật dụng sinh hoạt, phế tích nhà cửa hay mảnh gạch vụn.
Nhưng ở đây, mọi thứ hoàn toàn trống rỗng. Không có bất kỳ thứ gì chứng tỏ từng có con người sinh sống.
Tiếp theo, Hajime nhớ lại rằng trong suốt quá trình di chuyển, nhóm chưa từng bắt gặp bất kỳ động vật nào, kể cả côn trùng hay các loài nhỏ sống dưới đất, ngay cả khi quân cờ của Suneo được thả ra tìm kiếm cũng không phát hiện ra dấu hiệu sinh tồn nào.
Hajime còn nhớ rõ một điều quan trọng khác.
Trên suốt hành trình, cậu là người cầm lái và cậu đã nhận ra một sự thật khó tin.
Cả nhóm đã vô tình đi vòng quanh châu Phi một lượt mà không hề hay biết. Dù đã trải qua nhiều tuyến đường khác nhau, nhưng cứ như thể họ luôn bị dẫn dắt đi theo một lộ trình định sẵn, quanh quẩn trong một khu vực nhất định.
Tất cả những manh mối này gộp lại khiến Hajime không thể không suy nghĩ. Mọi thứ diễn ra quá bất thường. Những dấu hiệu cháy xém, đất đen phì nhiêu, không có sinh vật, không có dấu vết văn minh và hành trình lặp lại như bị điều khiển.
Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu Hajime.
Cậu bắt đầu nghĩ rằng đây không phải là c·hiến t·ranh như nhóm vẫn nghĩ từ đầu. Ngược lại, mọi dấu hiệu đều giống như một vụ cày xới quy mô lớn.
Hajime nheo mắt, tập trung nhìn về phía thủ đô Bouwanko. Linh cảm kỳ lạ từ sâu trong tâm trí cậu dần bùng lên.
Là người tu tập Ya Văn Minh Thuật Tu Luyện, cậu hiểu rõ rằng linh cảm của mình không phải chuyện đùa. Đó là bản năng dự báo, có thể coi như là tiên tri.
Cảm giác cả nhóm đã rơi vào bẫy, một cái bẫy được sắp đặt kỹ lưỡng và tinh vi.
Hajime khẽ siết nắm tay, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch để phá vỡ thế trận này trước khi quá muộn.
. . .
Ở bên kia, Dabranda đứng nhìn Kuntaku đang quỳ trước mặt mình, ánh mắt cậu đầy tức giận xen lẫn lo lắng.
Dabranda nheo mắt, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Ngươi không phải hắn."
Kuntaku thoáng có chút nghi ngờ trong ánh mắt, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục nhìn Dabranda bằng ánh mắt giận dữ, như muốn tìm ra sự thật từ kẻ trước mặt.
Dabranda khẽ lắc đầu, ra hiệu cho ba tên thuộc hạ cởi trói cho Kuntaku. Cậu được gỡ dây thừng, nhưng hai tay vẫn còn tê cứng sau khi bị khống chế thô bạo.
"Đi theo ta." Dabranda nói ngắn gọn.
Kuntaku có chút ngần ngại, nhưng vẫn bị ba tên thuộc hạ ép đi theo phía sau, nửa bị áp giải, nửa tự chủ.
Họ tiến vào bên trong căn nhà, nơi trang trí khá đơn giản nhưng lại mang một cảm giác ấm cúng. Không giống như dinh thự của một kẻ độc tài, không có sự hào nhoáng hay xa hoa.
Dabranda bước vào góc nhà, rửa tay trong một chiếc chậu gỗ sạch sẽ, để lại Kuntaku đứng bên cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ.
Supiana nhẹ nhàng bước đến, lấy ra một chiếc bình nước, rồi từ tốn pha hai ly nước hoa quả. Cô đưa một ly cho Dabranda khi hắn vừa rửa tay xong, rồi đưa ly còn lại cho Kuntaku.
Cậu bình tĩnh nhận lấy, ánh mắt không rời khỏi Dabranda. Bây giờ, khi đã dần lấy lại bình tĩnh, cậu nhận ra có điều gì đó khác lạ về Dabranda này.
Người trước mặt cậu không giống như Dabranda mà cậu từng biết. Khí tức của hắn không còn mang vẻ thô bạo, tàn nhẫn, mà thay vào đó là một loại uy nghiêm, ôn hòa, pha lẫn giữa sự cẩn trọng và kiên định.

Cảm giác này làm Kuntaku liên tưởng đến phụ hoàng của mình, người luôn có một loại khí chất vừa vững vàng vừa bao dung.
Cậu ngồi xuống đối diện, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong đầu vẫn tràn ngập thắc mắc. Người trước mặt thật sự là Dabranda mà cậu từng biết sao?
Dabranda im lặng nhìn Kuntaku, ánh mắt thâm trầm như đang đánh giá cậu từ bên trong ra ngoài.
Trong bầu không khí im lặng ấy, từng suy nghĩ của Kuntaku dần dần thay đổi. Cậu không còn chắc chắn nữa.
Liệu người trước mặt có thực sự là kẻ đã c·ướp ngôi và phản bội không? Hoặc... có điều gì đó mà cậu chưa từng biết?
Dabranda là người phá vỡ sự im lặng trước. Hắn ngồi thẳng lưng, ánh mắt sắc bén nhìn Kuntaku, rồi nói bằng giọng trầm ổn:
"Chúng ta trao đổi đi. Ngươi hỏi một câu, ta hỏi một câu."
Chưa để Kuntaku kịp phản ứng, Dabranda tiếp tục nói:
"Ngươi không phải hắn. Ta biết rõ hắn, từ mọi thói quen, mọi cử chỉ, đến từng chi tiết nhỏ nhất. Có thể nói, ta còn hiểu hắn hơn chính bản thân hắn. Nhưng ngươi lại không phải là hắn."
Kuntaku căng thẳng lắng nghe, không thể ngăn mình chăm chú vào từng lời nói.
Dabranda hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu tâm can đối phương:
"Nhưng ngươi cũng không phải kẻ g·iả m·ạo. Trên người ngươi và hắn đều có một loại cảm giác tương tự nhau. Cũng loại bỏ khả năng ngươi là nhân bản. Ngươi không giống hắn, từ cách hành động đến chiều cao đều khác biệt."
Hắn dừng một chút, ánh mắt không rời khỏi Kuntaku, như đang đợi phản ứng.
"Cuối cùng, xét theo nhóm người đi cùng ngươi... Chỉ có một khả năng hợp lý nhất."
Dabranda nheo mắt, giọng nói chắc chắn:
"Ngươi và những người kia đến từ thế giới song song, đúng không?"
Mặc dù câu cuối cùng mang tính chất câu hỏi, nhưng Dabranda dường như đã hoàn toàn chắc chắn với suy đoán của mình.
Kuntaku bất giác siết chặt ly nước trong tay, cả người cứng đờ. Trong lòng cậu như có sóng lớn vỡ bờ, gương mặt cố giữ bình tĩnh nhưng không thể giấu được vẻ bối rối.
Cuối cùng, sau một hồi trấn tĩnh, cậu chỉ có thể thốt ra một tiếng nhỏ bé:
"Là..."
Ngay lập tức, cậu nắm bắt cơ hội khi bản thân còn giữ được bình tĩnh, phản công bằng câu hỏi của mình:
"Nàng cùng ngươi có quan hệ gì?"
Cậu bình tĩnh đưa tay chỉ về phía Supiana, ánh mắt không rời khỏi Dabranda.
Kuntaku cố gắng dùng câu hỏi này để xác định mối quan hệ của hai người, từ đó suy ra những vấn đề khác đằng sau sự việc.
Supiana không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, vẻ mặt bình thản như không bị tác động bởi tình huống.
Dabranda không vội trả lời ngay, ngược lại, hắn có chút hào hứng khi đánh giá cả hai người trước mặt.
Hắn nhìn Kuntaku, giọng điệu như muốn thăm dò:
"Xét theo cử chỉ và giáo dưỡng của ngươi, ít nhất cũng phải là một quý tộc, thậm chí có khả năng là một vương tử. Nhưng điều làm ta chú ý là... ngươi lại quá để ý đến nàng."
Kuntaku không đáp, ánh mắt vẫn đầy cảnh giác.
Dabranda cười khẽ, ánh mắt sắc bén lướt qua Supiana rồi quay lại Kuntaku: "Để ta đoán xem. Ở thế giới của ngươi, cả hai hẳn là người quen, thậm chí là người thân cận."
Dabranda hơi nghiêng đầu, tiếp tục suy luận:
"Như vậy, thân phận của nàng cũng chỉ có thể là một trong vài trường hợp: hoặc là hầu gái, bảo mẫu, bạn thân hoặc là công chúa."
Trong lúc nói, Dabranda không ngừng quan sát từng phản ứng của Kuntaku, như muốn đọc thấu từng suy nghĩ của cậu.
Kuntaku hiểu rõ đối phương đang cố moi thông tin, nhưng không cách nào phớt lờ lời nói sắc bén ấy.
Dabranda nhíu mày, tiếp tục phân tích:
"Hầu gái và bảo mẫu có lẽ không phải. Khi gặp nàng, phản ứng của ngươi rất tự nhiên cùng bất ngờ, cho thấy thân phận của nàng ít nhất phải cùng cấp với ngươi. Đặc biệt là khi thấy nàng gặp nguy hiểm, ngươi lập tức lao vào, chứng tỏ tiềm thức ngươi coi nàng là phái yếu cần bảo vệ."
Hắn dừng lại một chút, nở nụ cười như đã tìm ra đáp án:
"Như vậy, loại bỏ khả năng là quý tộc tiểu thư. Dù sao, ngoài một số trường hợp quá yếu đuối, đa số tiểu thư quý tộc đều được trang bị một số thủ đoạn tự vệ. Chỉ còn lại một khả năng hợp lý nhất... nàng là công chúa, người luôn được chăm sóc và bảo vệ."
Kuntaku hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh, giọng trầm lại:
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta."
Dabranda khẽ cười, nhấc ly nước lên uống một ngụm, giọng điệu thong thả đáp:

"Nàng là con gái ta."
Ngay lập tức, Kuntaku cứng đờ, ánh mắt mở lớn, khuôn mặt như hóa đá. Tin tức này quá sức chấn động, vượt xa bất kỳ giả thuyết nào mà cậu đã nghĩ ra trước đó.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu chỉ có thể ngồi lặng, không nói nổi lời nào.
Cảm giác như mọi phán đoán trước đây đều sụp đổ hoàn toàn.
Dabranda nhìn thái độ của Kuntaku, trong đầu bất chợt lóe lên một suy nghĩ.
Hắn có thể xác định rằng đối phương cũng là một vương tử, nhưng qua cách hành xử và thái độ của cậu với hắn lại toát lên vẻ ngây thơ, thiếu đi sự từng trải của một người thực sự trưởng thành.
Dabranda nhận ra rằng Kuntaku rõ ràng đã được dạy dỗ qua phương diện này, nhưng có vẻ như ít khi được thực hành thực tế.
Có lẽ, nguyên nhân của sự khác biệt này nằm ở chính vương quốc Bouwanko mà Kuntaku đến từ.
Hắn thoáng nghĩ về sự khác biệt này, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó, trong lòng có chút ngỡ ngàng.
Hóa ra, vương quốc Bouwanko còn có thể tồn tại dưới một hình thái đẹp đẽ và hạnh phúc như vậy.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của Dabranda hiện lên chút hâm mộ và khát vọng. Hắn cúi đầu nhìn Kuntaku, giọng nói không che giấu được sự mong mỏi:
"Ngươi... Vương quốc của các ngươi... nó đẹp không?"
Kuntaku thoáng giật mình, vừa mới định lấy lại tinh thần, lại bị câu hỏi bất ngờ ấy làm ngẩn người. Cậu không hiểu tại sao Dabranda lại hỏi một câu như vậy.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt của hắn, cậu không khỏi chấn động.
Đó là một ánh mắt khát khao sâu thẳm, như người lữ hành trong đêm tuyết lạnh tìm thấy lửa trại, như con thuyền giữa bão giông nhìn thấy hải đăng.
Đôi mắt ấy không chỉ mang theo sự mong đợi mà còn ẩn chứa một nỗi quyến luyến đầy đau thương.
Không hiểu sao, Kuntaku bắt đầu kể về vương quốc Bouwanko của mình.
Cậu nói về một vương quốc ẩn mình trong núi rừng cùng sương mù, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Đó là nơi có những cánh đồng vàng ươm trải dài, những con sông lớn chảy qua tưới mát cả bốn phương.
Vương quốc ấy khang trang, thịnh vượng, dù vẫn còn đó những khó khăn và đói khổ, nhưng luôn mang trong mình niềm tin vào tương lai.
Kuntaku kể về cách mà người dân nơi đó không bị chia cắt, mỗi người đều có một công việc riêng, lẫn nhau hợp tác, dù phải đối mặt với thử thách và bóng tối, nhưng luôn có người dũng cảm đứng lên bảo vệ mọi người.
Giọng cậu nhẹ nhàng, chậm rãi, như đang kể về một giấc mơ đẹp mà chính cậu đã từng sống trong đó.
Dabranda lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt dần dịu lại. Trong những lời kể của Kuntaku, hắn cảm nhận được một mảnh ký ức xa xôi, thứ gì đó mà hắn từng ao ước nhưng chưa bao giờ có được.
Khi Kuntaku dừng lại, Dabranda vẫn không nói gì. Hắn chỉ im lặng, như đang chìm sâu vào dòng suy tư.
Còn Kuntaku, dù vừa kể xong, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác xót xa không thể diễn tả.
. . .
Đằng khắc, Kuntaku của vũ trụ này đang cùng nhóm Nobita chăm sóc những tù nhân vừa được giải cứu. Ban đầu, mọi người đều tỏ ra hợp tác, không có bất kỳ biểu hiện nào chống đối hay nghi ngờ.
Nhưng khi Shizuka vô tình nhắc đến việc Kuntaku là hoàng tử, thái độ của những người kia bỗng chốc thay đổi.
Dù không đến mức thù địch, nhưng ánh mắt của họ trở nên lạnh nhạt và xa cách rõ rệt. Không khí thoải mái ban đầu biến mất, thay vào đó là sự dè chừng và lạnh lùng.
Kuntaku nhận thấy sự thay đổi ấy, trong đầu như vừa bắt được một điều gì đó, liền buột miệng hỏi:
"Các ngươi... không phải là cận thần của vương tộc đúng không?"
Cậu không nhớ rõ tất cả các cận thần, nhưng chắc chắn rằng những người này không giống với những cận thần trung thành của quốc gia.
Trái lại, họ có chút mờ ám, giống như những tổ chức p·hản đ·ộng từng bị treo thưởng.
Một người chó gầy gò, đang ăn, nghe câu hỏi của Kuntaku thì cả người run rẩy, bàn tay buông rơi chiếc bát xuống đất, đôi mắt hắn trống rỗng nhưng lại ẩn chứa một cảm xúc khó tả, quay qua nhìn cậu. Giọng nói khô khốc, nặng nề vang lên:
"Ngươi... thực sự là hoàng tử sao?"
Mặc dù giọng điệu có vẻ bình thản, nhưng trong đó lại có chút, khinh miệt, phẫn uất và oán hận không thể che giấu.
Kuntaku nhìn hắn chăm chú, trầm ngâm trong vài giây rồi mới cất tiếng hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
Người chó ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng lóe lên một tia kỳ lạ, như vừa nhận ra thân phận của người trước mặt. Hắn không do dự một chút nào trả lời:
"Brus... Tên tôi là Brus. Phó đội trưởng quân giải phóng phía Bắc."
Ngay lập tức, cả nhóm Nobita ngạc nhiên đến sững sờ. Họ không thể liên tưởng nổi người đàn ông gầy gò, tiều tụy trước mặt mình với Brus mà họ từng biết, đội trưởng đội bảo vệ hoàng gia, một người cao lớn, cường tráng và đầy uy lực.
Suneo của cả hai vũ trụ liếc nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ rõ sự nghi ngờ.

Ngay từ lúc cứu đám người này, hai người đã cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng giờ đây, khi nghe danh tính của người chó này, cảm giác bất an càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cả hai Suneo đều có chung một suy nghĩ. Những mảnh ghép trong câu chuyện dần hiện ra và họ bắt đầu cảm thấy mình đang tiến rất gần đến chân tướng thực sự.
Nhưng vẫn còn một lớp màn bí ẩn đang bao trùm mọi thứ, chưa được vén lên hoàn toàn.
. . .
Trên bầu trời, Hajime đứng lặng yên, ánh mắt hướng xuống mặt đất bên dưới. Trong đôi mắt cậu lóe lên hào quang thần thánh, nhưng gương mặt lại c·hết lặng, như không thể tin vào những gì vừa phát hiện ra.
Hajime vừa sử dụng Thần Chức Trật Tự và Chiến Tranh để điều tra khu vực, nhưng kết quả thu được khiến cậu kinh hoàng.
Bên dưới, từng tấc đất đều thấm đẫm máu tươi và tội ác, những dấu vết oán hận và c·ái c·hết dày đặc như trải dài vô tận.
Mỗi một phần đất đều như đang thở ra sự u ám, nồng nặc mùi t·ử v·ong và nỗi đau.
Cảm giác tội lỗi và căm phẫn như hòa vào không khí, mạnh đến mức khiến Hajime buồn nôn. Cậu có cảm giác như mình vừa bước chân vào địa ngục trần gian.
Dù đã trải qua nhiều trận chiến, nhưng cảm giác ngột ngạt và kinh tởm này vẫn khiến Hajime không thể bình tĩnh nổi được.
Cậu buột miệng mắng một câu, như để xua đi nỗi kinh hãi:
"Chẳng lẽ có kẻ điên nào đó tàn sát cả châu Phi à?!!"
Nhưng vừa dứt lời, Hajime đột nhiên sắc mặt trắng bệch, tay chân như bị đóng băng, trong lòng dấy lên một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cậu không hiểu vì sao, nhưng linh cảm mãnh liệt nói rằng lời mình vừa nói có thể là sự thật.
Hajime từ từ quay đầu, nhìn về phía thủ đô Bouwanko. Đôi mắt cậu sắc bén tập trung vào một hiện tượng quái dị.
Ngay trên không trung, từ phía thủ đô, có một cột sáng đen ngòm bắn thẳng lên trời. Đó không phải ánh sáng thông thường, mà là thứ được kết tinh từ ác nghiệp, oán hận và lời nguyền.
Hajime nheo mắt, căng thẳng tột độ. Cột sáng đó giống như một trụ nguyền rủa, lan tỏa sự thù hận khắp không gian.
Trong một thoáng, tim Hajime thắt lại, ý thức của cậu dần rõ ràng hơn.
Nếu nhìn từ đây, thì kẻ đứng sau tất cả đã quá rõ ràng.
Hajime nghiến răng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cảm giác bất an ngày càng lớn, như một dự cảm xấu đang tràn đến.
Cậu không dám tin, nhưng linh cảm trong lòng đang không ngừng nhắc nhở rằng: Lời cậu vừa buột miệng nói... có thể là sự thật. Mà nó cũng giải thích cho tất cả thứ kỳ lạ mà cậu thấy dọc đường.
. . .
"Vương quốc này... rốt cuộc nó... là như thế nào?"
Kuntaku ngồi đối diện với Dabranda, giọng nói có chút nặng nề, đôi mắt cậu đầy bối rối và bất an.
Cậu cảm thấy như mình vừa chạm đến một bí mật khủng kh·iếp, một cảm giác như đứng trước cánh cửa dẫn vào địa ngục, chỉ cần mở ra là sẽ không thể quay đầu.
Dabranda không vội trả lời. Hắn chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt như dán chặt vào trần nhà, không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Kuntaku cũng không giục, trong lòng cậu giằng xé giữa việc muốn biết và không muốn biết sự thật.
Cuối cùng, giọng Dabranda khẽ vang lên, mang theo chút đau thương lẫn căm phẫn:
"Là địa ngục, Kuntaku... là nước rửa không sạch, là lửa đốt không hết tội ác."
Kuntaku khựng lại, ánh mắt mở to, không dám tin vào tai mình.
Dabranda tiếp tục, giọng nói lạnh lùng nhưng sâu bên trong vẫn thoáng chút căm hận:
"Vương quốc này... từ khi quyền lực rơi vào tay sa đọa vương thất, đã biến thành một sân chơi kinh hoàng. Nơi mà con người và người chó không còn được xem là sinh linh, mà chỉ là công cụ để mua vui. Có những trò chơi mà đến quỷ dữ cũng phải rùng mình. Có những luật lệ mà đến thần linh cũng không dám nhìn vào."
Hắn dừng lại một chút, đôi mắt tối lại:
"Có những trò t·ra t·ấn mà người sống còn đau đớn hơn cả kẻ đ·ã c·hết. Có những hố sâu nơi con người bị lột da sống, chỉ để kiểm tra xem bao lâu thì một cơ thể chịu đựng được trước khi ngừng thở. Có những cỗ máy nghiền xương, nơi mà tù nhân bị nhốt vào trong khi lưỡi dao từ từ cắt qua từng khúc thịt, để lại tiếng gào thét vang vọng suốt nhiều ngày."
Dabranda siết chặt tay, giọng nói trở nên trầm hơn:
"Những kẻ phạm tội nhẹ thì bị treo ngược, từng khớp xương bị tháo rời từng chút một. Có những nhà lao nơi người bị bỏ đói đến phát điên, rồi bị ép phải ăn chính thịt của đồng loại để sống sót. Có những đấu trường mà nô lệ bị buộc phải tự g·iết nhau, chỉ để làm vui cho đám quyền quý. Trẻ em bị ép cầm v·ũ k·hí, chém g·iết lẫn nhau dưới sự giá·m s·át của lính canh. Đến khi mệt mỏi, chúng bị xích vào cột, bị rút móng tay và đổ nước muối vào v·ết t·hương, chỉ để kiểm tra xem nỗi đau có thể đẩy con người đến mức nào."
"Có những nơi... "
...
Kuntaku ngồi c·hết lặng, toàn thân cứng đờ như vừa bị đóng băng, lại vừa như bị ngàn hàng oán hận linh hồn đè lên.
Dù Dabranda không kể hết mọi thứ, nhưng chỉ với những lời miêu tả ngắn ngủi đó, cậu cũng có thể mường tượng ra sự tuyệt vọng và man rợ bao trùm cả vương quốc.
Tim cậu đập loạn, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Cảm giác như toàn bộ thế giới quan bị sụp đổ, cậu không thể nào liên tưởng được vương quốc Bouwanko của mình với địa ngục sống mà Dabranda vừa mô tả.
Dabranda vẫn im lặng, nhưng ánh mắt của hắn lúc này tựa như hận thù sâu sắc, xen lẫn chút trống rỗng như đã quá quen với nỗi kinh hoàng ấy.
Kuntaku cúi đầu, cố gắng tiêu hóa những gì vừa nghe. Cảm giác đau nhói trong lòng không sao xoa dịu được, như thể cậu vừa bị ném vào một thế giới đầy máu và nước mắt, nơi hy vọng đ·ã c·hết từ lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.