Chương 121: Di sản cùng bí ẩn.
Bước vào nơi trong cùng, Hajime thấy một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt, nơi mà cả nhóm bạn đang tụ lại.
Đây rõ ràng là một căn phòng lớn có phần lộn xộn, trông như một trạm nghiên cứu, nhà kho hoặc nơi cư trú đã bị bỏ hoang từ rất lâu.
Xung quanh là đủ loại vật dụng, từ các thùng chứa cũ kỹ, gạch đá đang điêu khắc tinh xảo, sách vở loang lổ, ống thí nghiệm đã hoen gỉ, máy móc nứt vỡ đến những món đồ sinh hoạt như giường chiếu, chén nồi, trang phục.
Mặc dù nơi đây tương đối kín đáo và nước biển không tràn ngập hoàn toàn, nhưng hơi ẩm, lớp thực vật bám, cùng các vết ăn mòn cũng cho thấy rõ, nó đã bị bỏ mặc từ rất lâu.
Hajime bước vào, ánh mắt lập tức bị hút về phía đám bạn đang đứng tập trung. Họ đứng trước một bức tranh lớn chiếm trọn cả bức tường đá ở cuối căn phòng.
Tò mò, cậu tiến đến gần, bước chậm qua những mảng gạch nứt và mảng tinh thể vỡ vụn rải rác dưới chân. Khi đến gần hơn, cậu khựng lại, rồi mở to mắt.
Trên bức tường đá phủ lớp rêu mờ là một bức họa cổ được khắc và tô bằng chất liệu chưa rõ là gì. Trong tranh là hình ảnh cả nhóm gồm Doraemon, Nobita, Jaien, Suneo, Shizuka, Hajime và một thiếu nữ tóc đỏ, được khắc họa rõ ràng và sống động, đang chiến đấu với một sinh vật khổng lồ.
Một con bạch tuộc trắng đồ sộ, thân mình như phủ lớp khói mờ, nổi bật với các sọc màu cam rực rỡ quấn quanh những chiếc xúc tu dài đến rùng mình.
Xung quanh nó là cảnh tượng hỗn loạn, đá vỡ, cột gãy, những dòng nước xoáy. Dù chỉ là tranh tĩnh, nhưng từ hình ảnh toát ra cảm giác kịch tính và dữ dội, như thể người vẽ đã chứng kiến tận mắt trận chiến ấy.
Jaien nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu lại thì thấy Hajime vừa bước vào. Cậu vẫy tay, giọng đầy hào hứng:
"Ê, Hajime! Lại đây xem này, có phải bọn mình trong bức tranh kia không?"
Suneo cũng quay lại, mỉm cười:
"Cậu tới rồi à? Bọn mình tìm thấy chỗ bí ẩn này sau khi đi sâu vào lớp tinh thể cuối hang động đấy."
Nobita nhanh chóng thêm vào, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng báo cáo:
"Lúc đầu ba người bọn mình không thấy Jaien với Suneo đâu, nên mới đi vào tìm, ai ngờ lại phát hiện ra khu vực kỳ lạ này."
Shizuka nhẹ nhàng gật đầu, giải thích thêm:
"Bọn mình cũng định rủ cậu đi cùng nhưng tìm không thấy cậu đâu cả nên đành vào tìm hai cậu ấy trước."
Doraemon đứng gần bức tranh, tay cầm máy đo, vẻ mặt trầm ngâm:
"Mình vừa đo qua, nơi này có niên đại ước tính khoảng một trăm ngàn năm trước. Hầu hết thời gian nó bị đóng băng hoàn toàn. Có lẽ do một ngọn núi lửa ngầm gần đây hoạt động trở lại, nhiệt độ tăng lên khiến băng tan trong thời gian vài năm gần đây."
Hajime khẽ gật đầu, ánh mắt lướt một vòng quanh căn phòng, dừng lại lâu nhất ở bức tranh vẽ cả nhóm.
Chăm chú nhìn một lúc, khóe mắt cậu khẽ nhẹ nheo, trong lòng hiện lên từng tia hiếu kỳ.
Nếu trí nhớ Hajime không nhầm thì hình ảnh trong bức tranh chính là từ Movie "Nobita và Chuyến Thám Hiểm Nam Cực Kachi Kochi".
Chỉ là ký ức về bộ phim đó với cậu khá mơ hồ.
Cậu nhớ mang máng là nhóm bạn đã đi tới Nam Cực, gặp một người bạn mới, đối mặt với một sinh vật kỳ lạ, có thể là chính con bạch tuộc kia và một bí ẩn nào đó liên quan đến quá khứ mười vạn năm. Nhưng những chi tiết quan trọng như danh tính kẻ phản diện, động cơ hay kết cục cậu không tài nào nhớ rõ được.
Ánh mắt Hajime lướt nhìn bức tranh cổ cùng những phù điêu xung quanh, hình thù các gương mặt kỳ quái, vừa quen thuộc vừa xa lạ và tất cả đều mang nét gì đó gợi nhắc đến nơi từng được nhắc đến trong bộ phim đó.
"Có lẽ nơi này chính là phần mở rộng hoặc tàn dư… của câu chuyện ấy?"
Hajime tự hỏi thầm, không nói ra.
Dù không thể nhớ toàn bộ, nhưng cậu linh cảm rằng chủ nhân nơi này hoặc những gì còn sót lại, có liên quan trực tiếp đến sự kiện trong Chuyến Thám Hiểm Nam Cực.
Chẳng qua, là cậu không thể nhớ được ai và tại sao họ lại ở đây…
Đợi cho đến khi dòng suy nghĩ trong đầu lắng xuống, Hajime mới nhận ra đám bạn đã chia nhau ra khám phá.
Nobita và Shizuka tay trong tay đi vòng quanh khu kiến trúc, vừa đi vừa bàn tán nhỏ về các bức phù điêu kỳ lạ khắc trên tường.
Jaien cùng Suneo thì lục lọi mấy chiếc hòm cổ bị gỉ sét, hí hửng như thể đang tìm thấy báu vật chôn giấu. Doraemon thì lấy ra nào là Kính Phân Tích Thời Gian, Máy Ghi Chép Địa Chấn Lịch Sử và một vài món Hajime cũng chưa từng thấy qua.
Mèo máy quay tít khắp nơi, vừa đo đạc vừa lẩm bẩm những suy luận của riêng mình, hệt như một nhà khảo cổ học thực thụ, xem ra cậu rất có hứng thú về câu chuyện ở nơi đây.
Chỉ có Hajime là lặng lẽ đứng yên, không vội tham gia. Cậu nhắm mắt lại, một lớp niệm lực vô hình lan ra xung quanh như thủy triều, hòa quyện với Haki Quan Sát, tỏa ra chậm rãi rồi quét đều từng thớ tường, từng khe đá, từng lớp sàn tinh thể lạnh ngắt.
Kinh nghiệm lần trước mách bảo cậu nơi đây chắc chắn có thứ ẩn giấu.
Và quả nhiên, sau lớp tường phía sau bức tranh lớn mà cả nhóm từng xem, Hajime phát hiện một không gian rỗng kỳ lạ.
Nó không phải một căn phòng, mà giống như một buồng chứa nhỏ, kiểu cơ quan cơ khí được thiết kế tinh vi. Cậu đưa tay áp lên lớp đá lạnh, nhíu mày: "Cơ quan này… hình như được thiết lập để tự động mở khi có sự hiện diện của một số người cụ thể. Có thể là nhóm Doraemon. Nhưng có vẻ nó bị hỏng vì thời gian quá lâu."
Không do dự, Hajime điều một dòng cát đen mảnh luồn vào sâu trong vết nứt của lớp tường. Từng hạt cát trượt qua khe hở như chất lỏng có tri giác, len lỏi dò tìm mạch dẫn bị tắc. Trong chốc lát, "cụp" một tiếng khẽ vang lên.
Cả bức tranh cổ phát ra âm thanh rền rĩ rồi từ từ di chuyển sang bên, giống như cửa trượt đá nặng trịch.
Phía sau bức tranh cổ, Hajime cùng mọi người nhìn thấy một khoang hình bán nguyệt, ánh sáng yếu ớt từ những tinh thể ngoài cửa hắt vào, tạo ra thứ ánh sáng lạnh mờ mịt.
Lớp bụi băng phủ kín không gian, lặng yên như đã bị thời gian bỏ quên hàng vạn năm. Trong ánh sáng đó, trước mặt họ là sáu bệ đá tròn thấp, xếp thành vòng cung và trên mỗi bệ là một pho tượng thủy tinh trong suốt nhưng ánh lên sắc màu riêng biệt, như thể bên trong là lõi năng lượng phát sáng nhẹ nhàng.
Mỗi pho tượng đều đang cầm trong tay một chiếc mặt nạ, mà biểu cảm trên từng mặt nạ lại khác nhau hoàn toàn, có vẻ như đều tượng trưng cho một loại cảm xúc hay bản năng nào đó.
Pho tượng đầu tiên, nằm bên phải cùng, là một con chồn màu xanh lam, vẻ mặt tràn đầy hân hoan và tinh nghịch.
Trên tay nó là mặt nạ tham ăn, miệng mặt nạ mở to, ánh mắt như đang thèm khát thứ gì đó không thể nắm bắt. Tượng được khắc rất tinh tế, từng sợi lông chồn ánh lên nhẹ dưới lớp băng phủ.
Pho tượng thứ hai là một con lười màu vàng, nằm nghiêng một bên như đang say giấc. Gương mặt nó thả lỏng, bình thản đến mức khiến người ta muốn ngáp theo. Nó ôm lấy một mặt nạ lười biếng, với đôi mắt nhắm nghiền và chiếc miệng nhếch lên như cười ngủ.
Pho tượng thứ ba là một con mèo màu hồng sen, đôi tai dựng lên, ánh mắt long lanh đầy tò mò. Nó cầm trên tay một mặt nạ ghen ghét, đôi mắt mặt nạ xếch lên sắc bén, môi mím lại như đang dỗi hờn với thế giới. Toàn thân tượng toát ra khí chất nhẹ nhàng đáng yêu mà nguy hiểm.
Pho tượng thứ tư là một con cáo màu cam đỏ, ngồi khoanh chân với ánh mắt gian xảo, sắc bén. Trên tay nó là một mặt nạ tham lam, có đôi mắt hẹp và một nụ cười hẹp dài khó đoán, tạo cảm giác như thể chỉ cần quay đi một chút là sẽ bị lừa gạt mất thứ gì đó.
Pho tượng thứ năm là một con khỉ đột màu nâu đen, tay cầm một mặt nạ tức giận. Biểu cảm mặt nạ dữ dằn, mày cau lại, khóe miệng bặm chặt. Pho tượng này có hình thể to lớn, cơ bắp nổi lên dù chỉ là chất liệu thủy tinh, thể hiện sức mạnh tiềm ẩn.
Pho tượng cuối cùng, nằm ngoài cùng bên trái, là một sinh vật màu trắng bạc, có dáng dấp như người, tóc dài thả lơ lửng, khuôn mặt ôn hòa và hai mắt nhắm. Nó ôm lấy một mặt nạ kiêu ngạo, mặt nạ ấy có đôi mắt nhắm hờ nhưng miệng cong lên đầy vẻ tự cao, như thể không ai trên đời này xứng đáng sánh vai.
Trong ánh sáng lấp lánh dịu mờ từ các vách tinh thể, sáu pho tượng thủy tinh hiện ra rõ ràng, mỗi một bức đều tinh xảo đến mức như thể mang linh hồn riêng. Mọi người gần như nín thở quan sát từng nét chạm trổ, và cũng rất nhanh, sự nghiêm túc ấy bị phá vỡ bởi tiếng bật cười không kiềm chế nổi của Suneo và Jaien.
"Ha ha ha... mọi người nhìn kỹ xem này, con chồn xanh lam kia không phải Doraemon thì còn ai vào đây nữa! Từ thân hình đến cái mặt ham ăn đó, y hệt luôn!"
Jaien cũng khoanh tay gật gù, nhếch mép phụ họa: "Chuẩn khỏi chỉnh! Mặt mũi phúng phính, tay thì còn cầm mặt nạ tham ăn như cầm bánh rán nữa. Không thể lẫn đi đâu được!"
Doraemon lập tức giật mình, rồi đỏ mặt vì tức: "Tớ là mèo máy, là mèo máy! Không phải chồn! Hai cậu bớt vu khống đi!"
Cậu giơ tay chỉ lại, hậm hực: "Với lại, đừng tưởng các cậu khá hơn gì nhé. Một người là khỉ đột cau có, người kia là cáo ranh mãnh!"
Câu nói vừa dứt, Jaien lập tức gầm nhẹ: "Khỉ đột?! Doraemon, cậu muốn nếm thử nắm đấm không?"
Suneo bên cạnh cười nghiêng ngả, vừa ôm bụng vừa cố đẩy Jaien ra phía trước:
"Thôi thôi, đừng đánh, đánh hư tinh thể đấy! Nhưng nói thật là bị gọi là cáo nghe cũng chẳng dễ chịu gì hơn đâu." Mặc dù cậu hàng động càng như là cổ vũ hơn là khuyên can.
Nobita ngồi thụp xuống cạnh pho tượng con lười màu vàng, khuôn mặt lộ rõ vẻ khó chịu: "Ủa? Sao tớ lại là con lười? Nhìn xấu tệ! Còn ngủ nữa chứ, tớ đâu có ngủ nhiều dữ vậy..."
Shizuka thì khác, cô ngồi cạnh pho tượng mèo hồng với vẻ mặt tươi cười, tay khẽ chạm lên lớp thủy tinh:
"Dễ thương ghê! Mình rất thích đôi tai của nó. Nhưng… ghen ghét à? Mình có thế sao?"
Hajime lúc này vẫn đứng im trước pho tượng người trắng bạc. Cậu nhìn chằm chằm vào nó. Khác với năm pho tượng còn lại có nét tương đồng dễ nhận ra với người trong nhóm, pho tượng này khiến cậu hơi ngẩn người. Gương mặt điềm tĩnh, mái tóc dài buông thả, nắm mắt nhắm hờ. Giống mà không giống.
Cậu khẽ nghĩ: "Ngoại hình có vẻ... hơi khác mình hiện tại. Hoặc là, không phải tượng mình…?"
Ngay lúc ấy, ánh mắt Hajime liếc qua khoảng trống giữa các bệ đá, có một vị trí trống rõ rệt, không có pho tượng nào được đặt vào.
Ánh mắt cậu hơi trầm xuống.
"Nếu theo sắp xếp này thì hẳn phải có pho tượng thứ bảy. không phải chưa từng có tượng mà là có ai đó đã lấy nó đi."
Trong lòng Hajime lặng lẽ hiện ra một câu hỏi: "Ai đã lấy nó? Và pho tượng thứ bảy là gì?"
Sau một hồi cười đùa với mấy pho tượng, cả nhóm cũng dần ổn định lại tâm trạng, ánh mắt bắt đầu quay lại phía bức tranh khổng lồ vẽ cảnh chiến đấu giữa họ và sinh vật bạch tuộc khổng lồ kia. Không khí trở nên lặng đi một chút, ai nấy đều trầm mặc suy nghĩ.
Chính lúc đó, Suneo bước lên, tay khoanh trước ngực, giọng nói có phần nghiêm túc hơn thường ngày:
"Các cậu nghĩ sao nếu nơi này không chỉ đơn thuần là một di tích cổ? Mình thấy càng lúc càng giống một dấu vết được chính chúng ta trong tương lai để lại vậy."
Cậu nhìn lần lượt từng người, rồi tiếp tục:
"Dựa theo lời Doraemon nói, nơi đây có thể có tuổi đời hơn một trăm ngàn năm. Bức tranh kia lại khắc họa rõ ràng từng người chúng ta, bao gồm cả cô gái tóc đỏ kia, mà bọn mình chưa từng gặp. Cộng thêm những pho tượng kia với mặt nạ cảm xúc, mình nghĩ đây không phải ngẫu nhiên."
Shizuka hơi nghiêng đầu: "Ý cậu là chúng ta sẽ quay ngược thời gian về thời điểm đó?"
Suneo gật đầu chắc chắn:
"Chính xác. Tình huống rất rõ ràng. Có thể tương lai, vì lý do nào đó, nhóm mình đã quay về quá khứ, đến đúng thời điểm này, để chiến đấu với sinh vật kia hoặc giải quyết một biến cố nào đó."
Nobita tròn mắt nhìn lại bức tranh, lẩm bẩm: "Vậy… ai đã vẽ lại chuyện này? Ai xây cái nơi này lên? Và vì sao lại làm ra tượng giống như đại diện chúng ta thế này chứ?"
Suneo giơ một ngón tay lên: "Có hai khả năng. Một là cô gái tóc đỏ trong tranh, người đồng hành cùng chúng ta đã ghi chép lại toàn bộ và xây dựng nơi này. Hai là có một nhân vật thứ ba, một người quan sát hoặc đồng minh khác, đã chứng kiến tất cả và để lại thứ này như một dạng ký niệm được lưu giữ."
Jaien nhíu mày: "Vậy kiểu như ai đó muốn tụi mình thấy được chuyện từng xảy ra?"
Suneo gật đầu: "Có thể lắm. Nhìn góc tranh mà xem, không phải từ trong đội hình, mà từ một góc nhìn phía xa. Rất giống ai đó đang quan sát từ phía ngoài và ghi lại toàn bộ."
Doraemon cũng đồng cảm: "Mình cũng thấy như vậy. Cấu trúc nơi này có phần nhân tạo, nhưng đã được giữ kín trong băng hàng vạn năm. Có khả năng ai đó muốn truyền một thông điệp cho nhóm mình."
Nobita, như thường lệ táy máy tay chân trước. Cậu tiến lại gần pho tượng hình con lười vàng óng, mặt còn đang ngáp ngủ và nhẹ nhàng đưa tay lên lấy chiếc mặt nạ.
"Ủa? Không gắn chặt à?" Nobita khẽ thốt lên khi chiếc mặt nạ lười biếng dễ dàng trượt vào tay cậu như thể nó vốn luôn thuộc về cậu vậy.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hajime hơi khựng lại. Mắt cậu lóe lên một tia kinh ngạc. Một làn sóng năng lượng mỏng như khói tỏa ra từ mặt nạ, chỉ đủ để người n·hạy c·ảm nhất nhận thấy. "Đây là Thần Khí? Không, là một dạng khác nhưng năng lực không kém."
Không cần ai nhắc, Jaien hứng thú giật ngay chiếc mặt nạ tức giận trên tay pho tượng khỉ đột, còn Suneo thì tủm tỉm cười lấy chiếc mặt nạ tham lam trên tay cáo đỏ cam.
Shizuka có phần chậm rãi hơn, cô mỉm cười dịu dàng sờ vào chiếc mặt nạ ghen tị của pho tượng mèo hồng sen.
Doraemon thì lưỡng lự vài giây trước khi rút chiếc mặt nạ tham ăn từ tay tượng chồn xanh lam, vừa lẩm bẩm vừa nhăn nhó:
"Mình không phải chồn, cũng không tham ăn đến thế mà…"
Cuối cùng là Hajime. Cậu lặng lẽ đứng trước pho tượng người bạc mang vẻ điềm tĩnh, rồi đặt tay lên mặt nạ kiêu ngạo. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu cảm thấy một làn sóng năng lượng lan khắp lòng bàn tay mình, không mạnh mẽ như những Thần Khí của Bouwanko Kami, nhưng lại ẩn chứa một loại sức mạnh cổ xưa, như đang chờ đợi người phù hợp.
"Mặt nạ… cảm xúc? Không. Chúng còn sâu hơn thế…"
Ngay khi sáu người vừa cầm mặt nạ, mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển.
ẦM... ẦM... ẦM...
Các tinh thể treo trên trần rung bần bật, bụi băng rơi rào rào từ các kẽ nứt.
Doraemon lập tức rút ra thiết bị cảm ứng, biến sắc hét lên: "Động đất thật rồi! Là địa chấn tầng sâu – mạnh đấy! Mau rút lui!"
Shizuka hoảng hốt nắm tay Nobita.
"Chúng ta… chúng ta có phải vừa kích hoạt thứ gì đó không?"
"Đừng nói nữa! Chạy đi!" Jaien hét, kéo Suneo chạy theo Doraemon.
Cả nhóm hốt hoảng bỏ chạy khỏi gian phòng. Khi vừa đến cửa lối ra, Hajime vẫn còn đứng lại một lúc, xoay tay một vòng. Một làn sóng niệm lực bao phủ toàn bộ căn phòng, từ các ghi chép, thiết bị đến bức tượng và các tài liệu, tất cả đều được cuốn sạch và thu vào Ví Thần Kỳ của cậu.
"Nếu nơi này thực sự có liên quan đến bọn mình thì thứ bị chôn giấu ở đây không thể để mất."
Bước ra khỏi lối hang ẩn, nhóm vừa rời đi thì đằng sau liền vang lên những âm thanh chấn động âm ỉ như tiếng đá nứt vỡ vọng lại từ sâu trong lòng đất. Hang pha lê rung chuyển, tinh thể va vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, như chuông gió rơi vào cơn bão.
Hajime không chần chừ, hô lớn: "Mau thu dọn! Rút ra khỏi khu vực này ngay!"
Cả nhóm vội vã thu lại phần đồ đạc còn sót, Doraemon nhét nhanh các dụng cụ vào Túi Thần Kỳ, Baky cũng nhanh chóng được triệu hồi.
Nhóm sáu người cưỡi lên chiếc xe vượt mọi địa hình, lướt qua bóng tối trong lòng đại dương, lao đi xa khỏi hang tinh thể hơn mười cây số. Đến khi chấn động dừng lại, cả xe mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong khoang xe, không khí mang theo một chút tiếc nuối. Nobita nhìn ra sau, ánh mắt ngơ ngẩn:
"Nơi đó thật sự rất đẹp... Nếu không xảy ra đ·ộng đ·ất, mình muốn ở lại đó thêm mấy ngày."
Shizuka gật đầu: "Mình cũng vậy, ánh sáng trong hang tinh thể như cổ tích."
Jaien khoanh tay hậm hực: "Tớ chưa kịp khám phá hết nửa hang kia nữa."
Suneo bĩu môi: "Cái góc tớ vừa phát hiện có thể là kho báu đó!"
Hajime lúc này mới nói, giọng trấn an và nhẹ nhàng: "Thực ra, lúc nãy khi rời đi, tớ đã dùng niệm lực để gia cố lại trần và các mạch tinh thể chính rồi. Dù có rung lắc nữa thì cũng không đến mức sụp đổ ngay đâu, ít nhất... đủ an toàn để nghỉ một đêm."
Ngay lập tức, không khí trên xe đổi hẳn, cả nhóm cùng đồng thanh: "Thật á? Hay quá!"
Doraemon lập tức gật đầu: "Vậy thì quay lại nào! Nhưng chỉ một đêm thôi nhé!"
Shizuka cười khẽ, ánh mắt ánh lên sự phấn khởi: "Mình sẽ chuẩn bị một bữa tối thật đặc biệt."
Hajime mỉm cười, đồng thời gật nhẹ.
Vậy là nhóm quay trở lại căn cứ ban đầu. Doraemon nhanh chóng dựng lại Lều Chung Cư, điều chỉnh để bám chắc vào nền đá đã được gia cố. Bên trong, ánh sáng ấm áp lan ra như một căn nhà thực sự.
Trong khi đó, Shizuka phụ Hajime lấy nguyên liệu và chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Ba người còn lại, Jaien, Suneo và Nobita xung phong quay lại gia cố thêm bên trong hang, theo đúng chỉ dẫn của Hajime.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ của Lều Chung Cư giữa lòng biển sâu, cả nhóm cuối cùng cũng quây quần bên bữa tối sau một ngày dài khám phá. Do chuyến thám hiểm hang tinh thể bất ngờ, bữa ăn diễn ra khá muộn, gần tám giờ tối.
Dù bữa trưa ai cũng ăn no nê, nhưng không khí dưới nước mát lạnh khiến ai nấy đều bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Hajime đứng ra chuẩn bị bữa tối. Cậu chọn các món đơn giản, không cầu kỳ nhưng rất vừa miệng gồm có:
Thịt bò nước kiểu Hàn Quốc, lát thịt mềm mịn, thấm đẫm nước sốt đậm đà, cay nhẹ và thơm mùi mè.
Cá thu nướng muối với lớp da bên ngoài vàng giòn, mùi cá quyện với chút mặn tự nhiên lan tỏa trong miệng.
Rau củ quả nướng gồm bí đỏ, cà tím, ớt chuông được tẩm nhẹ gia vị và nướng vừa tới, giữ trọn độ ngọt và độ giòn.
Cuối cùng là canh chua, thanh dịu từ nước hầm cá, thoảng mùi thơm của dứa và cà chua, đem lại cảm giác nhẹ bụng dễ chịu.
Cả nhóm vừa ăn vừa khen lấy khen để, ai cũng tấm tắc không ngớt. Nobita gắp miếng cá thu cuối cùng, vừa gật gù vừa nói:
"Mình tưởng ăn ít mà no ghê, Hajime nấu so với Khăn Trải Bàn Thịnh Soạn còn ngon hơn nhiều!"
Jaien ngồi bên cạnh liên tục nhai rau củ cũng không kiềm được: "Tớ nghĩ lần sau cậu nên mở quán ăn rồi đấy."
Sau bữa ăn, Shizuka nhẹ nhàng kéo ghế ra giữa phòng, lấy violin từ túi hoa và bắt đầu biểu diễn. Giai điệu du dương vang lên giữa khung cảnh yên bình, khiến cả nhóm chìm trong sự thư thái sau một ngày dài vất vả.
Jaien, vốn rất thích văn nghệ, vội vàng đứng dậy sau màn biểu diễn của Shizuka:
"Được rồi, đến tiết mục của tớ!"
Nhưng chưa kịp cất giọng, đã bị Suneo lẫn Nobita nhanh tay giữ lại, còn Doraemon thì vội nói đến tiếp sau là mình tiết mục, còn giải thích tiết mục của Jaien là cuối cùng dành để áp trục.
Jaien nghe vật đành nhược bộ ngồi xuống, nhưng tại mấy người khác kéo lại kéo thời gian, cậu cuối cùng ngồi gục ngay tại bàn vì quá mệt.
Sau khi dọn dẹp xung quanh, từng người trở về phòng riêng trong Lều Chung Cư. Sau một ngày dài, ai nấy đều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu giữa lòng đại dương yên bình, để lại không gian tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng vang dịu nhẹ của nước lướt qua mặt đá.
Dưới ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua vách tinh thể dày, căn phòng của Hajime vẫn còn sáng trong khi cả Lều Chung Cư đã dần chìm vào yên lặng.
Cậu ngồi bên bàn, tay cầm một tờ giấy cổ ố màu, ánh mắt đầy tập trung. Đây là một trong những tài liệu cũ kỹ nhóm thu được từ hang tinh thể, nhưng dù đã ăn Bánh Mì Phiên Dịch, phần lớn chữ viết vẫn mơ hồ, thiếu nét, như thể đã bị thời gian gặm nhấm đến mức không thể đọc hiểu.
Cậu nhíu mày, thầm nghĩ: "Chắc chỉ còn cách chờ Doraemon sửa xong Khăn Trùm Thời Gian rồi khôi phục lại bản gốc thôi."
Bên cạnh đó, chiếc mặt nạ Hajime nhận được vẫn được đặt ngay ngắn trên giá.
Cậu đã thử vài cách dò xét đơn giản nhưng mặt nạ vẫn như vật c·hết, không phản ứng dù chỉ một chút. Cậu đoán do bản thân còn chưa đạt đến điều kiện sử dụng hoặc nó bản chất là chưa hoàn chỉnh không thể khởi động.
Từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh, Cá Quỷ lặng lẽ lướt qua, ánh mắt phát sáng như hai điểm đèn giữa làn nước đen sâu. Hajime ngồi dậy, dùng ý niệm gửi lệnh:
"Đi tiếp tục do thám, đồng hóa thêm vài con khác nếu có thể. Cứ tìm quanh rìa khu vực có dấu hiệu rung chấn mạnh nhất."
Nhận được mệnh lệnh, Cá Quỷ lập tức rẽ sóng đi xa, để lại một vệt nước cuộn nhẹ phía sau. Những cơn địa chấn liên tiếp xảy ra gần đây khiến Hajime không thể an tâm.
Rõ ràng, cốt truyện đã chệch khỏi nguyên tác, nhưng mức độ thay đổi khiến cậu có phần bất an, như thể có một bàn tay nào đó đang đẩy nhanh những sự kiện vốn dĩ chưa nên diễn ra.
Cuối cùng, Hajime thu dọn mọi thứ, tắt đèn. Trước khi lên giường, cậu lướt nhìn khắp phòng một lần, rồi thì thầm như tự nhắc mình:
"Ngày mai sẽ dài đấy."
Ánh đèn vụt tắt. Bóng tối nhẹ nhàng phủ xuống, hòa tan cả căn phòng vào lòng biển sâu, nơi chỉ còn tiếng nhịp tim và hơi thở đều đặn của từng người.