Chương 56: Mục tiêu nâng cấp
【 Sử dụng Thẻ Tăng Cường Kỹ Năng Sút Mạnh thành công. + 51% độ thuần thục kỹ năng. 】
Cùng lúc đó, chỉ số của kỹ năng Sút Mạnh Cơ Bản cũng tăng từ 【 Level 1: 47% 】 thành 【 Level 1: 98% 】
Vẫn chưa đủ thăng cấp kỹ năng!
Phong có chút tiếc nuối, tuy nhiên càng nhiều hơn chính là mừng rỡ.
Cũng may vừa rồi không chọn kỹ năng Chuyền Bóng Cơ Bản. Nếu không hiện tại nhìn cả hai kỹ năng đều còn cần một thời gian rất dài mới có thể tăng lên, chắc chắn cậu sẽ buồn bực không thôi.
Hiện tại đã kỹ năng Sút Mạnh Cơ Bản đã đạt đến 98%.
Trong khoảng thời gian trước trận đấu kế tiếp, nếu cậu cố gắng chăm chỉ, nhất định có thể tăng lên kỹ năng này.
Cũng không biết cấp độ tiếp theo của kỹ năng này là gì, có thể tăng lên bao nhiêu lực sút.
Sự lợi hại của kỹ năng cơ bản này trước đó Phong đã trải nghiệm qua nhiều lần, lực sút tăng cường mặc dù nhỏ bé chỉ vài phần trăm lực sút cơ bản, nhưng thứ mà nó mang lại cho Phong chính là cảm giác tự tin mỗi khi vung chân sút, luồng khí mờ ảo bao quanh chân chỉ có một mình cậu nhìn thấy chẳng khác nào như một hiệu ứng cổ vũ mỗi khi cậu vung chân sút.
Nó khiến cho Phong luôn tràn trề tự tin, đôi khi còn có thể phát huy vượt mức thực lực bản thân.
Hiện tại, sau khi trở về, toàn đội U17 Boulogne sẽ có hai ngày nghỉ trước khi quay lại tập luyện. Đây sẽ là quãng thời gian quý báu để Phong kịp hồi phục thể lực để chuẩn bị cho quá trình tập luyện mới tiếp theo.
Qua hai trận đấu, một thắng một hòa, tuy còn tiếc nuối nhưng mọi thứ đều đang đi đúng hướng.
Dù sao kết quả này cũng đủ giúp cho U17 Boulogne tạm thời chiếm đỉnh bảng A với bốn điểm sau hai trận đấu. Tiếp sau đó là U17 Dunkerque với hai điểm, vị trí thứ ba và thứ tư tạm thời thuộc về U17 Abbeville và U17 Valenciennes khi hai đội này mới chỉ thi đấu một trận.
Trên xe, Phong yên lặng nghỉ ngơi, đồng thời trong đầu bắt đầu suy ngẫm đến trận đấu kế tiếp.
Mười ngày sau là trận đấu giữa U17 Valenciennes và U17 Abbeville.
Trận đấu tiếp theo sau đó mới là cuộc chiến giữa U17 Boulogne và U17 Abbeville.
Tính toán lại, ngoài hai ngày được nghỉ ngơi, Phong sẽ có khoảng thời gian tầm nửa tháng để dành cho việc tập luyện.
Muốn trong khoảng thời gian này tăng lên 2% độ thuần thục kỹ năng Sút Mạnh Cơ Bản, đem nó nâng cấp lên đẳng cấp mới, tuy không phải dễ dàng. Nhưng cũng không phải hoàn toàn bất khả thi.
Chỉ cần cố gắng một chút, chắc chắn sẽ kịp nâng cấp trước khi đấu với Abbeville!
Phong hơi siết nhẹ nắm tay, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Trận đấu này chú thím ba bởi vì bận mà không có đến sân cổ vũ cho Phong. Tuy vậy, khi cậu trở về, chú thím liền hỏi kết quả trận đấu.
Biết được đội nhà vậy mà hòa với hạt giống thứ ba Dunkerque, chú thím có đôi chút ngạc nhiên.
Theo chú thím, Valenciennes là hạt giống số hai mà Boulogne còn có thể thủ thắng. Thì không có lý do gì không thể thắng được hạt giống số ba.
Thế nhưng bóng đá chính là như vậy, việc xếp hạng giống cũng chỉ là một cách phân chia mang tính tương đối. Khi ra sân còn rất nhiều yếu tố khác nhau quyết định thắng thua.
Không phải lúc nào đội mạnh hơn cũng chơi hay hơn, hoặc là đội yếu hơn sẽ phải thua.
Chính điều này làm nên sức hút của trái bóng tròn.
Dù vậy, Phong cũng được chú thím động viên một phen, trước khi trở lại với cuộc sống thường nhật.
…
Joseph cầm ly cà phê nóng, nhấp một ngụm, khà một ngụm khói hết sức thoải mái vào không khí.
Hiện tại bên ngoài trời tuy quang đãng không có mưa nhưng hiện tại đã là sẩm tối, nhiệt độ cũng bắt đầu xuống thấp.
Làm nhân viên bảo vệ của trung tâm huấn luyện U17 Boulogne, công việc chính của Joseph chính là chịu trách nhiệm trông coi bảo vệ sân tập và khu huấn luyện vào ban đêm.
Công việc này tuy phải thức đêm, nhưng được cái trợ cấp cùng đãi ngộ rất tốt. Nếu không phải trong gia đình có chút quen biết, công việc béo bở này cũng sẽ không rớt xuống đầu anh.
Mặc dù hai ba năm trở lại đây, tình hình tài chính của câu lạc bộ có chút rung chuyển, thậm chí câu lạc bộ từng đứng bên bờ vực phá sản.
Thế nhưng những chuyện này đã có các vị cao tầng lãnh đạo đi lo, trời sập cũng không sập không đến anh.
Nhiệm vụ của Joseph chính là hàng ngày giá·m s·át bảo vệ an ninh nơi này, cuối tháng cầm tiền lương về đưa cho vợ, sau đó cầm lại vài đồng lẻ bỏ túi h·út t·huốc, vậy là đủ!
Joseph nhấc cổ tay liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ Casio mới được vợ tặng nhân dịp sinh nhật, kỷ niệm năm năm nộp lương đầy đủ không sót tháng nào.
Nhìn thấy hiện tại đã là gần sáu giờ, anh với tay cầm lấy chiếc đèn pin màu trắng bạc, xốc lại áo khoác bên ngoài, bước ra khỏi phòng bảo vệ.
Khuôn viên của trung tâm huấn luyện này cũng không nhỏ. Theo như thường lệ, Joseph sẽ bắt đầu đi tuần từ nhà kho, sau đó vòng qua khu phòng Gym, nhà ăn, phòng truyền thống rồi dạo một vòng quanh sân tập là sẽ hoàn thành một vòng.
Nhưng hôm nay vừa bước ra, anh liền nghe thấy có tiếng ‘bụp…bụp…’ vọng ra từ khu vực sân bóng.
Theo lý, thời gian tập luyện của đội U17 thường kết thúc vào lúc 16h chiều. Hôm nào muộn lắm thì cũng 16h30 là đã không còn ai ở lại trên sân mới đúng.
Làm sao lúc này đã là gần 18h, làm sao còn có tiếng động?
‘Chẳng lẽ là…’ Joseph nuốt nước miếng.
Làm việc ở đây đã lâu, không ít lần Joseph nghe qua một chút lời đồn đãi, chủ yếu là xuất phát từ quản lý Laurent, rằng ‘thà tin là có đừng cho là không.’ Hoặc là ‘có thờ có thiêng có kiêng có lành…’ các kiểu con đà điểu.
Joseph từ lâu vốn không tin chuyện này.
Thế nhưng hiện tại bầu trời vào tối, bên trong sân lúc này tại sao lại còn mở đèn? Chẳng phải thường sau các buổi tập thì sân sẽ được tắt đèn hay sao?
Joseph trong lòng hơi hoảng hốt.
Thử kiểm tra đèn pin cùng điện thoại trong túi.
‘Cạch’
“Tốt, vẫn còn sử dụng bình thường.” Joseph thoáng an tâm. Trong mọi tình huống, đèn pin chính là thứ đầu tiên cần thiết nhất, phải chuẩn bị sẵn sàng.
Cũng không biết là thứ gì ăn gan hùm mật báo dám đột nhập quấy phá sân bóng vào giờ này.
Làm nhân viên an ninh của nơi này, Joseph có đường dây nóng của sở cảnh sát khu vực, chỉ cần một nút bấm, bảo đảm không đầy năm phút nơi này sẽ được phong tỏa con ruồi cũng không bay lọt.
Chậm rãi đi vào bên trong sân, cố ý đi nhẹ nhàng chậm rãi tránh làm kinh động, Joseph dần dần cũng tiến đến vào bên trong sân.
Thế nhưng cảnh tượng bên trong sân lại làm anh từ lo lắng hồi hộp chuyển qua cạn lời.
“Này, sao giờ này hai cậu chưa về còn ở đó?” Joseph bật đèn pin, hướng về hai cầu thủ ở trên sân.
Hai người này, một người có làn da ngăm đen, dáng người cao ráo khôi ngô.
Người còn lại thì nhỏ con hơn một chút, gương mặt phổ thông, tóc đen mài rậm, ánh mắt sáng rực như ngôi sao trong đêm tối.
“Chú Joseph, tụi con tập luyện chút nữa rồi sẽ về ngay. Xin lỗi vì làm phiền chú.” Phong đưa tay áo lau mồ hôi trán, áy náy nói.
“Phong hả, vậy mà chú tưởng ai.” Joseph nhận ra anh chàng này, cậu ta là một trong những người lễ phép nhất ở trung tâm này, gặp người lớn đều chào hỏi đàng hoàng, đối với Joseph cũng là như thế, dù hai người chỉ gặp nhau vài lần.
“Sao hôm nay con về trễ vậy, bị phạt hả?” Joseph đi đến gần bên đường biên, mỉm cười hỏi tiếp.
“Dạ không ạ, là tụi con xin phép ở lại tập thêm. Cậu ta muốn cố gắng để chụp chính cho đội.” Phong cười cười, chỉ tay về phía Tiago nói.
Tiago mấp máy môi mấy lần, nhưng cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu với Joseph. Coi như đồng ý với lời của Phong.
“Ờ, tốt lắm. Mấy đứa chăm chỉ như vậy chắc chắn sẽ thành công. Sau khi tập xong ra về nhớ gọi chú đến tắt đèn cho nhé.” Joseph dặn dò, sau đó cầm đèn pin xoay người tiếp tục đi tuần tra.
“Này, chẳng phải cậu một hai bắt tớ ở lại chụp cho cậu tập sút, bây giờ sao lại đổ thừa cho tớ?” Tiago chờ cho chú bảo vệ Joseph đi rồi, mới hướng về Phong trực tiếp tra hỏi.
“Ha ha, chẳng phải tớ muốn giúp cậu ghi điểm trong mắt huấn luyện viên Parker sao. Thấy cậu chăm chỉ như vầy, nếu không cho cậu cơ hội thì cho ai đây?” Phong nháy mắt.
Tiago nghe xong, cẩn thận suy ngẫm lại, dường như cũng có lý, liền không ý kiến gì về vụ này nữa.