Vào ngày kỷ niệm năm năm kết hôn, tôi đã chuẩn bị một bữa tối thật lãng mạn—nến thơm, hoa tươi, món anh thích, tất cả đều có mặt, ngoại trừ… Lục Tầm.
Anh không đến.
Trong ngày quan trọng ấy, anh chọn đi cùng người yêu cũ thử váy cưới.
Có người hỏi anh:
“Cậu không cưới được mối tình đầu, nên mới chọn cưới em gái cô ấy thay thế đúng không?”
Lục Tầm cười, giọng thản nhiên như thể đang nói về chuyện thời tiết:
“Dù sao thì, trên đời này, ai mà không muốn giấc mơ của mình thành sự thật chứ?”
Tiếng cười vang lên xung quanh. Rồi có người nửa đùa nửa thật:
“Lỡ vợ cậu biết thì sao?”
Lục Tầm nhún vai, vẫn nụ cười ấy—tự tin, thờ ơ:
“Cô ấy yêu tôi còn hơn bản thân mình. Dỗ vài câu là ngoan ngoãn quay về thôi.”
Tôi không xông vào.
Không rơi nước mắt.
Cũng không gào lên chất vấn.
Tôi chỉ âm thầm cất tờ báo cáo mang thai vào túi.
Sau đó, đưa thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn cho anh.
“Lục Tầm,” tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh như nước lặng, “năm năm rồi. Nếu là một giấc mơ… thì cũng đến lúc phải tỉnh lại.”