Gả Ngọc Lang - Thất Bôi Tửu

Chương 63: Huynh đệ




Tạ Ngọc ngủ một giấc rất sâu, vẫn là bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức.


 

Trường Lạc tại phòng bên ngoài nhẹ giọng kêu: "Tiểu công gia, đã đêm rồi."


 

Tạ Ngọc giật mình, chống đỡ nửa thân thể ngồi dậy, mượn ánh nến nhìn chung quanh một vòng.


 

Trong phòng nến sắp đốt hết phân nửa, thịt rượu sớm đã nguội, một miếng cũng không động đến, trong phòng bày biện hết thảy như trước, nhưng không thấy bóng dáng Thẩm Xuân đâu.


 

mí mắt Hắn nhẹ nháy  hai lần, sinh ra một dự cảm bất an, hỏi Trường Lạc: "Phu nhân là đi ra  ngoài  sao?"


 

Trường Lạc sững sờ: " cửa phòng chưa từng mở ra, phu nhân chẳng lẽ không ở trong phòng sao?"


 

nhịp tim Tạ Ngọc đột nhiên nhanh, hắn dùng sức nhắm mắt lại hỏi: "Toàn bộ phi thanh châu có gì thay đổi không? Có ai khả nghi không?"


 

Trường Lạc nói: "Cũng không, vãng lai đều là khách nhân uống rượu vui mừng."


 

Một làn gió đêm thổi vào, Tạ Ngọc đứng dậy đi hướng về bên cửa sổ.


 

Loại cửa sổ tròn này phải cài chốt ở bên trong, từ bên ngoài căn bản là không có cách  nào mở ra —— nói cách khác, chính Thẩm Xuân ở trong phòng mở cửa sổ trốn ra ngoài.


 

Mà hắn hoàn toàn không có biết  chuyện này, cũng là bởi vì nàng có ý định hạ thuốc hắn.


 

Đồng ý quên Tạ Vô Kỵ là giả, đồng ý cùng hắn răng long đầu bạc cũng là giả.


 

Dù là hắn đối nàng tốt hơn nữa, nàng cũng chưa từng dao động một  chút  nào.


 

Vững tâm như vậy!


 

Ở bên ngoài, Trường Lạc nghe được một tiếng đồ sứ vỡ vụn, không khỏi kinh ngạc.


 

Tạ Ngọc xưa nay không để lộ hỉ nộ, hắn nghĩ, quân tử làm việc  không oán trời, không trách người, bởi vì không kiềm chế được nỗi lòng liền đập phá đồ vật là một cách làm cực  kỳ mất phong độ. Trường Lạc lớn lên từ nhỏ với hắn, còn chưa từng thấy  hắn khống chế không nổi tính tình của mình  bao  giờ.


 

Tạ Ngọc lạnh giọng nói: "Vào  đi."


 

Trường Lạc không dám trì hoãn, đẩy cửa tiến vào, liền thấy dưới chân Tạ Ngọc có mảnh sứ vỡ, lòng bàn tay hắn cũng bị cắt rách mấy đường, đang chảy máu.


 

Trường Lạc kinh hãi: "Tiểu công gia!" Hắn ta định băng bó cho hắn.


 

Tạ Ngọc giống như chưa tỉnh, đôi mắt lạnh giống như băng phong trên mặt hồ: "Đi tới thông báo cho phủ nha và Thần Sách quân, nếu phu nhân xuất hiện, trực tiếp áp giải tới gặp ta."


 

Hắn đều dùng tới chữ ‘áp giải’ này, trong lòng Trường Lạc nhảy loạn, nghi ngờ cảm giác chuyện xảy ra không đúng, vội vàng  tuân lệnh.


 

Tạ Ngọc một hơi chưa ngừng lại, lại nói: "Ngươi điều bộ khúc đi Hàm Dương, theo dõi cả nhà Thẩm Thanh Sơn, nếu phát hiện tung tích phu nhân, lập tức bắt người."


 

"Còn nữa, Tạ Vô Kỵ. . ." Nói đến cái tên này, hắn dừng lại ngắn ngủi, quay lưng lại, không cho người bên ngoài trông thấy thần sắc của mình.


 

"Thôi, ta tự đi tìm Tạ Vô Kỵ."


 

Thẩm Xuân đã từng có kinh nghiệm chạy trốn, lần này lại chạy, Trường Lạc ngược lại không thấy lạ, nhưng trong lòng thực sự cảm  thấy bội phục.


 

—— phu nhân xuất thân thôn quê núi rừng, gia thế bình thường, nhìn cũng không có gì đặc biệt xuất chúng, ngay từ đầu phu nhân đưa thư hòa ly ra, Trường Lạc còn tưởng rằng nàng chỉ là đang giận dỗi tiểu công gia, coi như không đề cập tới nhân phẩm tài mạo của Tạ Ngọc, thân phận gia thế của Tạ gia trên đời này có ai cự tuyệt được? Lần này phu nhân lại chạy tới Hàm Dương, Trường Lạc khó tránh khỏi dưới đáy lòng cảm thấy phu nhân có chút không biết tốt xấu, tiểu công gia đã cho nàng vị trí như vậy, phu nhân làm sao còn làm ra nhiều chuyện khó coi như vậy?


 

Nhưng bây giờ, trong lòng của hắn ta chỉ còn lại sự bội phục, kim ngọc kỳ trân thế gian khó cầu, vinh hoa phú quý đầy trời, phu nhân thế mà nói không cần là không cần, tâm tính này thật là cứng cỏi, thật sự là thiên hạ độc nhất vô  nhị.


 

Duy nhất khiến hắn ta rất ngạc nhiên chính là, làm sao lúc này lại liên quan đến đại lang quân?


 

Hắn ta không dám hỏi nhiều, một mực tuân lệnh.


 

. . .


 

Tạ Vô Kỵ có  phủ  riêng của mình, nhưng lần này phải đính hôn với thôi Nhị nương, Tạ quốc công cùng Trưởng công chúa liền buộc hắn quay về Tạ gia.


 

Nhưng dù vậy, từ trên xuống dưới nhà họ Thôi vẫn có phê bình kín đáo như cũ đối với xuất thân của hắn. nếu là thiếp thất sinh con thứ thì coi như bỏ qua, nhưng mẹ đẻ hắn  xuất thân dị tộc thấp hèn, nếu không phải Tạ Ngọc đề nghị để hắn vào gia phả, chỉ sợ đến nay vẫn chỉ là một bộ khúc nô bộc—— nếu như không phải dáng vẻ của hắn xuất chúng, Thôi gia tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này.


 

huynh trưởng Thôi gia lúc đầu thấy Tạ Vô Kỵ còn không lọt nổi mắt xanh, vì để ra oai phủ đầu hắn một cái, hôm nay lúc hắn đến cầu thân, Thôi gia đại lang còn thỉnh giáo tài học, lại là trước mặt mọi người bắt hắn ngâm thơ, nếu không liền không thể bước vào cửa chính Thôi gia.


 

Thôi Thứ sử thấy huyên náo như vậy không được, ông ta kiêng kỵ Tạ gia, vốn định quát nhi tử, thôi Nhị nương ở đằng sau giật ống tay áo phụ thân, đè thấp tiếng làm nũng nói: "Tạ gia đại lang là võ tướng xuất thân biên quan, nghe nói quân nhân thô lỗ hung hãn, lần này nếu không áp đảo hắn, ngày sau hắn xử sự thô bạo nên làm thế nào cho phải?"


 

Thôi Thứ sử yêu thương nữ nhi, chỉ vào nàng ta nói: "Con ấy à, thật sự là quá nuông chiều con rồi."


 

Ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không ngăn trở, chiều theo nhi nữ hung hăng làm khó dễ bắt bẻ Tạ Vô Kỵ một phen.


 

Thôi gia huyên náo như vậy, trên mặt Tạ Vô Kỵ cũng không thấy buồn bực, từ đầu tới cuối đều mỉm cười, cũng làm cho Thôi gia càng coi thường hắn.


 

Khó khăn lắm mới kết thúc lễ đính hôn, trên đường về thành, sắc mặt tâm phúc không khỏi căm giận: "Thôi gia kia là cái thá gì, chỉ là một nhánh nhỏ của Thôi thị ở Thanh Hà, ngài tốt xấu cũng là con cháu của nhánh chính Tạ gia, bọn họ lại làm nhục ngài như thế!"


 

Tạ Vô Kỵ mỉm cười một cái: "Đây coi là làm nhục gì chứ? Khi còn bé, những thế gia công tử kia tụ hội yến tiệc, còn bắt ta thay y phục của nữ nhi, ca múa làm vui cho bọn họ, bọn họ muốn tìm việc vui liền ném ngọc châu xuống hồ, tháng chạp lạnh lẽo ném ta xuống nước, ép ta tìm ngọc châu dưới hồ lên, tìm không thấy liền không cho phép ta lên bờ."


 

Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi ở bên cạnh ta hơn mười năm, chút việc nhỏ này còn không chịu được?"


 

sắc mặt Tâm phúc phức tạp, lại than thở: "Thuộc hạ cũng không phải tức giận chịu không nổi, chẳng qua là cảm thấy, nếu không phải đức hạnh Thôi gia như vậy, cái này quả nhiên là một hôn nhân quá tệ." Nếu như Thôi gia không phải thái độ này, hắn ta thật sự muốn khuyên Tạ Vô Kỵ đồng ý hôn sự này.


 

Tạ Vô Kỵ uể oải đáp: "Dù sao ta cũng không phải thật sự muốn cưới nàng  ta, ứng phó công chúa cùng lão tam thôi."


 

sắc mặt Tâm phúc biến đổi, rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi: "Ngài. . . Thật dự định đi Đột Quyết?"


 

Hắn ta vẫn cảm thấy hành động lần này của Tạ Vô Kỵ quá mức mạo hiểm, đến gia đình mình còn không chấp nhận sự tồn tại của hắn trên đời, chẳng lẽ Đột Quyết có thể chấp nhận?


 

Tạ Vô Kỵ giương mắt, rốt cục lộ ra một điểm sắc bén giấu giếm ở đáy mắt, hắn lại không trực tiếp trả lời vấn đề này: "Ca Thư Khả Hãn đã cao tuổi, nhưng con cháu ông ta cơ hồ đều đã chết hết, chỉ còn lại một độc đinh như Ca Thư thương, sức khoẻ của hắn ta lại không ổn thỏa."


 

Ca Thư thương ốm yếu nhiều bệnh, đại phu đã từng chẩn bệnh qua, hắn ta chỉ sợ rất khó sống qua bốn mươi, hắn ta một khi xảy ra điều gì bất trắc, đứa cháu ngoại Tạ Vô Kỵ này cũng là dòng độc đinh của lão Khả Hãn, chỉ cần hắn gật đầu, lão Khả Hãn tất nhiên là muốn nâng đỡ hắn thượng vị —— còn người Đột Quyết cùng người Hán khác biệt, không coi trọng xuất thân, chỉ luận bản lĩnh.


 

Từ điều này xem ra, lợi ích Đột Quyết có thể cho hắn, xác thực lớn hơn rất nhiều so với Tạ gia.


 

Tâm phúc cân nhắc một lát, ôm quyền nói: "Thuộc hạ thề sống chết vì ngài thượng vị!"


 

Tạ Vô Kỵ nhẹ gật đầu, một đoàn người cưỡi ngựa trở về phủ, nhìn tới gần, liền gặp mười hộ vệ tinh nhuệ vây quanh một cỗ xe ngựa Ô Mộc dừng ở cửa ra vào phủ.


 

Mượn ánh trăng, Tạ Vô Kỵ nhận ra đây là xe ngựa của Tạ Ngọc, hắn không biết nhớ tới cái gì, đột nhiên cười ra âm thanh, trong lúc cười lại dường như có mấy phần oán khí.


 

Hắn ta cưỡi ngựa tới gần: "Lão tam, sao đệ cũng tới đây?"


 

Tạ Ngọc xuống xe ngựa, ngữ điệu lạnh nhạt như thường: “Ta đến hỏi huynh một chút, lễ đính hôn tiến hành như thế nào? Sao lại không báo cho người nhà một tin?"


 

Nói xong, hắn không để lại dấu vết đánh giá thần sắc Tạ Vô Kỵ.


 

Hắn có thể kết luận, Thẩm Xuân nhất định sẽ tới tìm Tạ Vô Kỵ, vì lẽ đó hắn vượt lên trước một bước tới.


 

Tạ Vô Kỵ một thân mặc xích hồng bào cổ tròn, trên thêu kỳ lân, áo khoác sa bào, dưới ánh trăng phi ngựa chạy băng băng, quả thật xứng đáng với bốn chữ 'Tiên y nộ mã'.


 

Loại cảm giác chất độc ăn mòn kia lần nữa xâm nhập phế phủ, hắn không thể không hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì ngữ điệu bình tĩnh.


 

Tạ Vô Kỵ không trả lời mà hỏi lại, nhíu mày nói: "Chút chuyện nhỏ này còn cần đệ đặc biệt tới?"


 

Tạ Ngọc lẳng lặng nói: "Dù sao huynh cũng là lần đầu tiên thành thân, ta sợ huynh có chỗ sơ hở, đánh mất lễ nghĩa."


 

"Lời này ta không thích nghe, ai nói ta là lần đầu tiên thành hôn?" đầu lưỡi Tạ Vô Kỵ hơi chống đỡ quai hàm, thẳng tắp nhìn Tạ Ngọc, môi cười một tiếng: "Đừng quên, ngày đệ đại hôn, còn là ta thay đệ bái đường, thành thân."


 

Ngày đó xem mặt, Tạ Vô Kỵ không hiểu sao sinh ra một ý niệm trong đầu, đệ muội Thẩm Xuân tương lai này của hắn ta, không phải là tiểu nha đầu lúc đó hắn ta gặp phải  sao?


 

Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, lúc đó hắn ta dùng thân phận của Tạ Ngọc, hai người tướng mạo lại tương tự. .


 

Hắn ta càng nghĩ càng là ăn ngủ không yên, đặc biệt tìm đến quê quán hoa dại thăm dò —— đây là bí mật nhỏ của hai người, nếu như Thẩm Xuân nhìn thấy, nhất định có thể nhận ra.


 

Quả nhiên, ngày ấy hắn ta đưa đi mấy chậu hoa cỏ quý, Thẩm Xuân đơn độc chọn lấy chậu hoa bà bà nạp  kia.


 

Đến đây, Tạ Vô Kỵ có chừng sáu bảy phần nắm chắc, Thẩm Xuân chính là người lúc đó.


 

Nàng thế mà gả cho Tạ Ngọc làm thê tử!


 

tâm trạng Tạ Vô Kỵ quả thực khó mà hình dung, đời này của hắn ta cơ hồ đều sống ẩn bên dưới danh Tạ Ngọc, nữ tử duy nhất  đời này hắn ta rung động cũng thành thê tử của Tạ Ngọc.


 

Cho dù hắn ta biết là không phải mình, nhưng đối mặt với Tạ Ngọc, hắn ta vẫn không nhịn được lòng tràn đầy ghen ghét, nói lời cũng là khiêu khích đố kỵ.


 

Tạ Ngọc bỗng nhiên nhấc mắt lên.


 

ánh mắt Hai huynh đệ chạm nhau ở giữa không trung, tựa hồ sắp xuất hiện một trận bão tố.


 

con ngươi Tạ Vô Kỵ hơi co lại, vô thức đưa tay, đặt lên chuôi đao tại bên hông.


 

Im ắng đối mặt một lát, Tạ Ngọc di chuyển ánh mắt trước một bước, nhạt nói: "Cho dù không phải huynh, bắt bừa gà trống đến bái đường cũng giống như nhau."


 

Như hắn không có đoán sai, Tạ Vô Kỵ đã biết Thẩm Xuân là cố nhân năm đó của hắn ta, mà hắn ta lại vẫn có tình ý đối với nàng.


 

Hắn còn nhìn ra, Thẩm Xuân hiện tại hẳn là còn chưa rơi vào trong tay Tạ Vô Kỵ, nếu không thái độ của hắn ta không đến mức bén nhọn cay nghiệt như vậy.


 

Ngắn ngủi một câu, Tạ Ngọc liền biết sự tình mình muốn biết.


 

Cái này đổi lấy sắc mặt khó coi của Tạ Vô Kỵ, giọng hắn ta mỉa mai cười cười: "Gà trống đều có thể đến bái đường, đệ lại không thể, uổng cho đệ có ý tốt nói ra được."


 

Hắn ta hiện tại nhìn thấy Tạ Ngọc liền thấy phiền, phẩy tay: "Được rồi, đệ trở về đi."


 

Hắn ta muốn tìm một cơ hội nói chuyện cẩn thận với Thẩm Xuân, nếu là nàng nguyện ý hoà ly với Tạ Ngọc, sau này hắn ta liền đưa nàng cao chạy xa bay, nếu là nàng không muốn, hắn ta cũng nguyện ý ở bên ngoài làm hán tử sơn dã cho nàng.


 

Tạ Ngọc có thể, dựa vào cái gì hắn ta không thể? Rõ ràng là bọn họ quen nhau trước!


 

Tạ Ngọc bình tĩnh nhìn hắn ta một cái chớp mắt, lúc này mới quay người lên xe ngựa.


 

Chờ Tạ Vô Kỵ về đến nhà mới kịp phản ứng: "Tạ Ngọc có bị bệnh không? Đặc biệt đến chỗ rước bực vào người?"


 

Thần sắc hắn khẽ động, gọi tâm phúc: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, Tạ Ngọc hôm nay làm cái gì?"


 

Tâm phúc nói: "Cái này thuộc hạ biết, hôm nay tiểu công gia cùng phu nhân hẹn đi tới phi thanh châu."


 

Tạ Vô Kỵ thúc giục nói: "Ngươi đi tới phi thanh châu tìm người hỏi thăm một chút, xem bọn họ hai hôm nay rốt cục xảy ra chuyện gì?" Hắn lại nói: "Làm việc bí mật chút."


 

Tâm phúc lĩnh mệnh đi, Tạ Vô Kỵ đợi hơn một canh giờ, hắn ta rốt cục trở về phục mệnh, biểu lộ có chút cổ quái: "chưởng quầy Phi thanh châu nói, hôm nay phu thê tiểu công gia hai người là kẻ trước người sau tiến vào phòng, nhưng lúc đi ra, chỉ có một mình tiểu công gia. . . Ngài ấy chỉ nói là phu nhân đi trước, nên chưởng quầy liền không nghĩ nhiều."


 

đầu ngón tay Tạ Vô Kỵ nhẹ gõ bàn, đáy lòng dần dần sinh ra một niềm vui mừng như điên.


 

Hắn không biết hai người cụ thể xảy ra chuyện gì trong phòng, nhưng hắn cơ hồ có thể khẳng định, Thẩm Xuân thừa cơ chạy trốn đi.


 

—— ngay tại sau khi hắn đưa chậu hoa bà bà nạp kia đến, nàng quả quyết muốn trốn chạy.


 

Hắn nhịn không được buồn cười hai tiếng, lại rất nhanh chóng lấy lại thần sắc: "Nàng ấy hẳn là chạy không xa, mấy ngày nay bảo Lý tào trong thành ngoài thành cẩn thận tìm kiếm."


 

Tạ Ngọc tất nhiên cũng tăng cường tìm người, hắn lại bổ túc một câu: "Hành động bí mật chút, đừng để người của Tạ Ngọc phát hiện." Hắn khó được nghiêm túc, trầm giọng nói: "sau khi Nàng ấy chạy, tất nhiên nàng ấy tới tìm ta, ngươi căn dặn người trong phủ, nếu như gần đây có người đến tìm ta, hoặc là truyền lời cho ta, nhất định phải ngay lập tức báo lại cho ta."


 

Tâm phúc gật đầu nhận lệnh.


 

. . . .


 

xe ngựa Tạ Ngọc chưa đi xa, một mảnh mờ tối, hắn lên tiếng phân phó Trường Lạc: "Gần đây phái người theo dõi Tạ Vô Kỵ."


 

Hắn có chút cong môi, lại lộ ra chút lạnh lẽo: "Nàng ấy tất nhiên sẽ tìm đến huynh ấy."


 

Chỉ là không biết, hắn và Tạ Vô Kỵ ai có thể tìm được người trước..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.