Thẩm Xuân biết nàng ở lại đây sẽ là gánh nặng nên đã rắc một túi bột mì đánh lạc hướng để giúp Tạ Vô Kỵ thoát khỏi rắc rối. Sau đó, nàng quay người chạy đi không một chút do dự, mở đại một phòng dành cho khách và trốn vào trong tủ quần áo.
Nghe thấy tiếng va chạm kiếm ở bên dưới cầu thang khiến nàng vô cùng sợ hãi. Đột nhiên, tiếng đánh nhau dừng lại, tiếng giày nam bước trên cầu thang gỗ truyền đến.
Thẩm Xuân không rõ tình hình bên ngoài, không biết ai thắng ai thua liền không dám bước ra. Nàng trốn bên trong tủ, không dám phát ra tiếng động.
Tiếng bước chân ngày một tiến đến gần nàng hơn. Cánh cửa của các phòng nghỉ lần lượt được mở ra. Thẩm Xuân vội bịt chặt miệng mình lại đến khi nghe được âm thanh : “kẹt kẹt” phát ra. Trái tim cô hoàn toàn chùng xuống.
Giọng nói lạnh như băng của Tạ Ngọc vang vọng trong gian phòng: “ Tạ Vô Kỵ đã rơi khỏi thuyền rồi, nàng sao còn chưa chịu ra đây?”
Sắc mặt Thẩm Xuân tái nhợt, nàng không chút suy nghĩ mà mở cửa tủ ra. Nàng phá vỡ cửa sổ, tính nhờ vào khả năng bơi lội tốt của mình mà chuẩn bị nhảy xuống sông để cứu hắn ta.
Ngay khi một chân của nàng vừa nhấc lên khỏi mặt đất, liền cảm thấy trên eo có một lực thắt lại, nàng bị ôm trở lại.
Giọng nói tràn đầy tức giận của Tạ Ngọc vang lên: “ Nàng yêu hắn ta đến mức sẵn sàng chết vì hắn ta sao?!”
Giọng nói hắn như tiếng ngọc lạnh vỡ tan, nếu nghe kỹ hơn thâm chí còn có thể nhận ra trong giọng nói ấy còn mang theo chút run rẩy.
Đây quả thực là một sự hiểu lầm rất lớn. Thẩm Xuân không thèm giải thích. Nàng ra sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay hắn. Nàng vô cùng lo lắng, chỉ có thể kéo lấy tay Tạ Ngọc mà cầu xin: “ Dù sao chàng ấy chũng là đại ca của huynh, huynh muốn nhìn thấy chàng ấy chết đuối sao?!”
Trong đầu nàng tràn ngập cảnh tượng Tạ Vô Kỵ chết đuối, cực kỳ hoảng sợ, không biết phải làm sao: “ Ta xin huynh, chỉ cần huynh chịu phái người tới cứu chàng ấy, ta sẽ làm bất cứ chuyện gì?”
Tạ Ngọc không muốn tranh luận thêm với nàng, nhưng thấy nàng hoảng loạn như vậy, hắn cảm thấy trái tim mình như bị ai đó đâm vào, cơm đau từ lồng ngực dâng lên.
Từ khi còn rất nhỏ, Tạ Ngọc đã học cách kìm nén cảm xúc, như thể đã biến thành một tượng đá, không còn biết đến niềm vui hay sự tức giận. Cho dù hiện tại hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, đến việc biểu hiện nó ra bên ngoài như thế nào hắn còn không biết chứ đừng nói đến việc phát tiết.
Hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, một tay nắm lấy cằm nàng: “Thẩm Xuân, nếu nàng thật sự muốn cứu Tạ Vô Kỵ, tốt hơn hết nàng đừng chọc giận ta.”
Thẩm Xuân không biết Tạ Vô Kỵ có biết bơi hay không. Bây giờ, mỗi phút chậm trễ đều sẽ khiến hắn ta gặp nguy hiểm hơn.
Nhận ra ý tứ trong lời nói của Tạ Ngọc, tim nàng hẫng một nhịp. Liền hỏi: “ Cứu chàng ấy đổi lại huynh muốn gì?”
“Hôm đó, ta đã nhìn thấy cảnh nàng ở dưới đại đường.”
Thẩm Xuân sửng sốt.
“Ta không phải thánh nhân. Ta không thể không nghĩ đến việc trả thù hắn vì đã cướp đi phu nhân của ta.” Tạ Ngọc nhẹ giọng nói: “ Thẩm Xuân, nàng có đồng ý tả món nợ này thay hắn không?”
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt ngọc đen không hề dao động.
Thẩm Xuân rất quen thuộc với ánh mắt này.
Theo nguyên tắc của Tạ Ngọc, nhìn chằm chằm vào người khác chính là hành vi bất lịch sự. Hắn chỉ nhìn nàng chăm chú như vậy trong một trường hợp duy nhất- khi hai người ở trên giường.
Nàng cảm thấy hơi hoảng sợ, co rúm lại.
Tạ Ngọc vẫn tỏ ra bình tĩnh, giống như một thợ săn chưa từng thấy bại, lặng lẽ chờ đợi con mồi đầu hàng.
Thẩm Xuân nghiến răng, nghiêng người lại gần hắn, thân thể gần như dính chặt vào bộ y phục dài tay đơn giản của hắn.
Nàng kiễng chân lên, áp môi mình vào đôi môi mỏng nhợt nhạt của hắn.
Áp sát vào người hắn, lén quan sát phản ứng của hắn.
Tạ Ngọc vẫn không có phản ứng gì, giống như một khúc gỗ vậy. Hắn thậm chí còn nhẹ nhàng hỏi: “ Chỉ thế thôi sao?”
Nàng cảm thấy có chút bối rối nhưng rồi lấy lại bình tĩnh và bắt chước những gì hắn đã làm trong quá khứ, đưa lưỡi ra, cẩn thận tách đôi môi hắn ra.
Do dự một chút, đặt một tay lên eo hắn, tính kéo thắt lưng hắn lại.
Ngay sau đó, vai nàng bị hắn nắm lấy, nhẹ nhành đẩy ra.
Trên môi nàng vẫn còn mang chút ấm áp, nhưng trong lòng Tạ Ngọc lại lạnh lẽo- nàng lại vì Tạ Vô Kỵ mà tự ngược đãi bản thân mình như vậy, nguyện ý dốc hết tâm huyết của mình cho hắn ta.
Trong lời nói của hắn mang theo chút cay đắng, buồn bã: “ Nàng thích hắn ta như vậy sao? Chỉ vì hắn ta đã cứu em nhiều năm trước? Từ khi chúng ta gặp nhau đến giờ, ta đã giúp nàng rất nhiều lần rồi.” Tại sao nàng lại không thể yêu hắn nhiều như nàng yêu hắn ta?
Tạ Ngọc không phải là người thích báo đáp ơn nghĩa, nhưng đến lúc này, ngay cả với trí tuệ vô song của mình, hắn cũng không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn để có thể giữ nàng lại.
“Vẫn đề không phải huynh có cứu ta hay không. Huynh chưa bảo giờ thiếu tình yêu. Huynh chỉ đơn giản là không hiểu thôi.” Thẩm Xuân lớn tiếng phản bác: “Ta từ nhỏ đến lớn chưa từng có cuộc sống tốt đẹp. Khi còn ở nông thôn, mọi người đều cho rằng ta là người thừa thãi. Khi ta đến Trường An, mọi người lại khinh thường ta vì xuất thân nghèo nàn, kiến thức hạn hẹp, không đủ thông minh. Chẳng phải các người vẫn luôn khinh thường ta như vậy sao? Chỉ có chàng ấy là chưa từng khinh thường ta, vẫn luôn hết lòng chờ đợi ta. Tại sao ta không thể thích chàng ấy?”
Kể từ khi còn nhỏ, nàng đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ. Tạ Ngọc đã mơ hồ nghe được vài lời từ biểu ca của hắn. Nghĩ kỹ lại, khi họ kết hôn, hắn đã có vô số cơ hội để có thể tâm sự với nàng. Nếu lúc đó hắn quan tâm đến nàng nhiều hơn thì có lẽ hai người đã không đi đến bước đường này.
Vị đắng lan tỏa từ đầu lưỡi. Tạ Ngọc im lặng một lát rồi nói: “ Đây có lẽ không phải tình yêu. Nang không biết bản thân mình muốn gì, cũng không hề hiểu tình yêu là gì. Nàng đơn giản chỉ là đang muốn báo đáp người đã đối xử tốt với nàng thôi.”
Lời nói của hắn sắc bén, giọng điệu đầy kiên quyết, không rõ hắn đang muốn phản bác ai.
Để chứng minh cho lời nói của mình. Tạ Ngọc bĩu môi nói: “ Nàng hiểu hắn sao? Đã bao nhiêu năm rồi nàng không gặp hắn, nàng có biết hắn là người như thế nào không? Nàng có biết hắn tàn nhẫn, vô tình, có biết dã tâm của hắn không? Con người mà nàng thấy chính là điều mà hắn muốn nàng thấy ở hắn, chứ không phải con người thật sự của hắn!”
Đây là lần đầu tiên trong đời Thẩm Xuân cảm thấy tức giận đến như vậy. Môi nàng run lên vì tức giận, không nhìn được mà hét lớn: “Chuyện này thì liên quan gì đến huynh? Dù sao thì ta cũng sẽ không thích huynh, bất kể người ta thích là ai, cả đời này cũng sẽ không phải là huynh!!”
Những lời này giống như lời nói ngây thơ của trẻ con, nhưng từng câu từng chữ lại khiến Tạ Ngọc cảm thấy vô cùng đau lòng. Sắc mặt hắn biến đôi, dừng lại một chút, lạnh lùng nói: “ Thích hay không thích không quan trọng, nhưng Tạ Vô Kỵ và người Đột Quyết có quan hệ không rõ ràng, nàng...”
Hắn vừa nói được nửa loài thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, toàn bộ thân tàu rung chuyển dữ dội. Thẩm Xuân thậm chí còn không nghe rõ hắn nói cái gì.
Giống như có thứ gì đó phát nổ từ dưới sông vậy. Chiếc thuyền lắc lư từ bên này qua bên khác rồi đột nhiên nghiêng sang một bên.
Thẩm Xuân không kịp giữ thăng bằng nên ngã lăn về phía cửa sổ.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Ngọc là đưa tay muốn đỡ lấy nàng, nhưng trong lúc hoảng loạn, Thẩm Xuân đột nhiên nghĩ tới điều nay, hất tay hắn ra không chút do dự mà nhảy ra khỏi cửa sổ.
Ngay khi rơi xuống nước, nàng ngay lập tức đã được cứu lên một chiếc thuyền nhỏ.
Tạ Vô Kỵ ôm lấy vai nàng, lo lắng hỏi: “ Thẩm Xuân, muội không sao chứ?!”
Tuy Tạ Ngọc khiến hắn ta bất ngờ nhưng Tạ Vô Kỵ đã có sự chuẩn bị từ trước. Hắn ta đã lén bỏ một ít thuốc súng vào trong boong tàu, vừa rồi giả vờ bị ngã xuống nước sau đó bơi trở lại vào trong boong tàu. Hắn ta kiểm tra lại lượng thuốc súng sau đó châm lửa, trực tiếp tạo ra một lỗ thủng lớn trên thân tàu, khiến cho người Tạ gia bất ngờ.
Tranh thủ lúc những người này đang vội vã, hắn ta đã lấy chiếc thuyền nhỏ được chuẩn bị sẽ trong boong ra, chở theo những người khác đi tìm Thẩm Xuân. Thật may mắn, khi nàng vừa mới nhảy xuống , hắn ta đã tìm thấy nàng ngay lập tức.
Thẩm Xuân mím môi, khó khăn lắc đầu.
Dựa vào năng lực của Tạ Ngọc, không mất bao lâu là có thể đuổi kịp. Tạ Vô Kỵ không nói thêm lời nào nữa, chèo thuyền hướng đến bờ gần nhất.
Lần này bị Tạ Ngọc ngăn cản, Tạ Vô Kỵ không giám coi thường nữa. Hắn ta không thể đi theo đường chính, đường thủy cũng chắc chắn không phải là một lựa chọn khả thi. Hắn ta đành phải dùng đến nhiều thủ đoạn hơn. Để tránh bị nhận ra, hắn ta chọn cách nghỉ qua đêm trên một con đường núi hẻo lánh, lựa chọn nghỉ lại tại một số nhà trọ hoang dã trên núi.
Tạ Vô Kỵ đã có kế hoạch cho riêng mình, sau khi tiến vào bờ đông của con sông, hắn ta trở nên thận trọng hơn rất nhiều.
______
Điều kiện di chuyển trong suốt chuyến đi kém thoải mái hơn nhiều so với những ngày trước. Bản thân Tạ Vô Kỵ thì phủ đầy bụi bẩn nhưng Thẩm Xuân vẫn được hắn ta chăm sóc từ đầu đến chân. Nàng có thể ăn trái cây tươi và kem mỗi ngày, ngủ trên chiếc giường sạch sẽ và mềm mại vào ban đêm. Trên khuôn mặt nàng không có bất kỳ dấy hiệu mệt mỏi nào suất hiện.
Có thể nói, khoảng thời gian ở bên Tạ Vô Kỵ là khoảng thời gian thư giãn và vui vẻ nhất mà nàng từng trải qua trong cuộc đời.
Một người tốt như vậy, đối xử với nàng tốt như vậy, sao có thể tệ hại như Tạ Ngọc nói?
Tạ Vô Kỵ thậm chí còn cảm thấy vẫn chưa đủ, vừa gọt trái cây cho nàng vừa mắng: “ Mấy ngày nay ta muốn chăm sóc tốt cho muội, nhưng đều là lỗi của Tạ Ngọc, khiến muội phải sống khổ như vậy!”
Hắn ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng rồi cau mày: “ Ta thấy muội gần đi rồi.”
Thẩm Xuân nghe vậy cũng đưa tay lên sờ sờ mặt: “ Không đúng, hình như muội tăng cân rồi.”
Tạ Vô Kỵ đang tính nói thêm gì đó thì bỗng nhiên cỗ xe ngựa rung lắc. Hắn ta vội vàng bảo vệ Thẩm Xuân rồi nhảy xuống xe ngựa quan sát. Thấy nửa bánh xe bị kẹt trong ổ gà trên núi, bánh xe cũng đã bị nứt làm đôi.
Đường núi khó đi, Tạ Vô Kỵ cũng không nghĩ nhiều nữa. Hắn ta chỉ nghĩ rằng xe ngựa bị hỏng và không thể di chuyển được nữa. Vài người trong đán tùy tùng của hắn ta thử kéo nó ra mấy lần nhưng đều thất bại: “Đại nhân, cỗ xe ngựa này e rằng đêm nay không thể sửa được. Ta vừa nhìn thấy một quán trọ ở phía trước. Chúng ta ở lại đó một đêm nhé.”
Phải mất hơn một ngày mới có thể tới được phía đông của con sông. Treo kế hoạch của Tạ Vô Kỵ, bọn họ hẳn đã bảo thành trước đêm nay, nhưng gặp sự cố như thế này, hắn ta lại càng không thể để Tiểu Xuân ngủ lại qua đêm trên núi được.
Tạ Vô Kỵ gật đầu: “ Để lại mấy người trông coi xe ngựa, chúng ta đi trước.’
Nhà trọ này nằm ở vùng ngoại ô. Đây là nơi nghỉ ngơi của các thương gia đi tham quan. Môi trường ở đây khá thanh lịch. Có lẽ dạo này nhà trọ khá vắng vẻ nên không có nhiều người bên trong.
Nhà trọ thuốc sở hữu của một gia đình ba người, một cặp vợ chồng nhà một nữ tử mới thành niên. Hai người họ đều có vẻ ngoài trung thực, còn cô bé thì rất dễ thương, trên cỏ có đeo một sợi dây chuyền vàng có mặt hình quả lựu nhỏ.
Cô bé ấy rất hoạt bát, khi nhìn thấy Thẩm Xuân, cô ấy nắm đấy tay nàng, gọi nàng là tỷ tỷ. Đầu tiên khen nàng trông xinh xắn, sau đó lại khen tấm khăn nàng thêu rất đẹp.
Thẩm Xuân cảm thấy choáng váng vì nhận được nhiều lời khen như vậy: “Đan khăn rất đơn giản, nếu muội thích, lát nữa tỷ tỷ sẽ tặng cho muội.”
Cô bé liếc nhìn Tạ Vô Kỵ, mỉm cười hỏi hắn có có phải phu quân của nàng không. Hai người vừa nói chuyện vừa cười rất lâu.
Từ khi bước vào quán trọ này, Tạ Vô Kỵ không nói một lời. Thấy Thẩm Xuân bị lôi kéo nói chuyện, hắn ta cũng không ngăn cản nàng, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Sau khi ăn xong, Tạ Vô Kỵ trước tiên đưa Thẩm Xuân ngồi xuống, sau đó liền liên lạc với người quen của mình: “Ba người trong nhà trọ đều là gián điệp. Chỉ là không rõ bọn họ được ai phía đến. Có thể là từ phía triều đình, có thể là quân đội hoặc là Tạ gia.”
Gián điệp thực sự không giống với những gián điệp trong những câu truyện cổ tích, có thể bay, ẩn núp và làm được mọi việc. Hầu hết các gián điệp đều là chủ nhà trọ, những người lái xe ngựa, chủ cửa hàng buôn bán..v...v...
Người bạn kia của hắn ta do dự hỏi: “Làm sao ngươi biết được điều đó?”
“Vừa rồi bánh xe hỏng, ta còn tưởng rằng đường núi khó đi, cho nên không nghĩ nhiều. Nhìn thấy gia đình này, ta phát hiện ra có chút không đúng. Long bàn tay cả ba người đều có vết chai, nhất định là võ giả. Trong một nhà trọ ở trên núi, xác suất để gặp phải mấy vị võ giả là bảo nhiêu? Đương nhiên, việc họ có thật sự là một gia đình hay không cũng rất khó nói.”
Tạ Vô Kỵ cười nói: “Còn đứa nhóc kia, chỉ dùng vài câu là có thể moi được lời nói của Tiểu Xuân, mục đích là gì chứ?” Hắn ta thở dài: “ Chỉ mới ở ngoại ô, ngay cả khi chưa vào thành cũng không yên ổn. May mà ta làm gián điệp nhiều năm như vậy, nếu không ta thật sự đã bị họ qua mắt. Nếu bọn có truyền tin trong đêm nay, chỉ sợ rằng ngay ngày mai đã có người đến tập kích chũng ta.”
Người kia lập tức hỏi: “ Ngươi tính làm gì?”
Tạ Vô Kỵ nhún vai: “Ngươi tự quyết định đi, đêm nay phải chú ý chanh chừng bọn họ, đừng để bọn họ ra ngoài truyền thư, nếu có thể thì cố gắng thẩm tra họ, nếu không được thì đừng để họ sống.”
Người bạn này trước kia chỉ làm việc của một người giúp việc, khó tránh khỏi không thể tàn nhẫn: “ Cả nhóc con kia cũng vậy...”
Đứa trẻ kia nhìn qua cũng chỉ có chín mười tuổi, hắn ta có chút không nỡ ra tay. Trên thực tế, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy thì có thể gây ra chút sóng gió nào chứ, nên chỉ cần đánh nó bất tỉnh và ném nó xuống núi là không sao rồi.
“Ta đã nói rồi, không để ai sống sót.”
Tạ Vô Kỵ liếc nhìn hắn ta.