Chương 21: Giờ thì đem đám này về kiểu gì nhỉ?
Giữa căn phòng thí nghiệm ngập tràn mùi máu tươi.
Một pháp sư trẻ tuổi đang nhanh chóng bắn ra từ lòng bàn tay mình vô số những sợi tơ tuyến khác nhau, nhắm thẳng về phía một con sói ma thú đang thoi thóp nằm dưới mặt đất.
Sợi tơ đầu tiên dễ dàng xuyên qua làn da con sói, đi thẳng tới não bộ con vật, cắt đứt gần như toàn bộ hoạt động thần kinh trong tích tắc.
Ngay sau đó, những sợi tơi còn lại treo thân xác con thú lên giữa không trung.
Sau đó dựa vào sự sắc bén tới khó tin của những tơ tuyến này nhanh chóng lột da, lóc thịt con ma thú.
Nhưng đồng thời, những sợi tơ ấy cũng nhanh chóng thay đổi cấu trúc xương con vật, biến nó thành một dạng xương của một sinh vật hình người.
Trong tích tắc, những phần da thịt vừa bị cắt chém đã nhanh chóng được đắp nặn lại ngay trên một khung xương mới, mọi bộ phận được sắp xếp lại một cách vô cùng tài tình.
Tơ Tuyến Ma Pháp vừa phân tách con ma thú, nhưng nó cũng tái cấu trúc, phẫu thuật và khâu lại đối phương trong tích tắc.
Nên chỉ sau chưa đầy 10 giây, trước mặt Nguyễn An Bình nào còn lại con sói nào nữa.
Nơi đây chỉ còn lại một sinh vật thân người đầu sói, cơ bắp phát triển mà thôi.
Nhưng trước khi hoàn thiện v·ũ k·hí sống của mình, Nguyễn An Bình đặt vào trong phần xương sọ của con vật một cấu trúc ma pháp mới gồm ba ma pháp trụ cột khác nhau.
Giờ, con quái vật này không chỉ là một chiến binh với sức mạnh cơ bắp và thân thể phi phàm nữa, mà nó còn là một pháp sư với vô số các thủ đoạn quỷ thần khó lường.
Còn tại sao cậu nhóc lại có thể làm vậy thì lại nhờ vào ma pháp Tự Nhiên Linh Cảm.
Có thể nói, sau khi có thêm ma pháp Nghiên Cứu trong đầu mình, càng suy nghĩ nhiều, vô số những linh cảm khác nhau lại nổi lên trong đầu Nguyễn An Bình.
Nên giờ, cậu nhóc đã có cái ý tưởng sao chép cấu trúc ma pháp của mình rồi nhét vào trong đầu đám v·ũ k·hí sống này cũng chẳng có gì lạ.
Và sau khi thực hiện xong những thí nghiệm ấy.
Nguyễn An Bình phải thở phào nhẹ nhõm và cảm thấy may mắn khi đám ma thú chỉ là một đám động vật vô tri.
Vì nếu như đám ma thú ấy có trí tuệ nữa, con người trên thế giới này rất có thể sẽ bị đá đít ra khỏi võ đài lịch sử.
Khi càng nghiên cứu sâu hơn về việc v·ũ k·hí h·óa đám ma thú, Nguyễn An Bình lại phát hiện ra những sự thật đáng sợ.
Dù chỉ là một con sói ma thú cấp độ thấp nhất, tiềm năng về ma pháp của nó cũng đã tương đương với một pháp sư thiên tài ba ma pháp trụ cột.
Chúng chỉ thiếu lý trí cùng tri thức để tạo ra những cấu trúc ma pháp trận của riêng mình mà thôi.
Và nhờ vào sự vô tri của chúng, Nguyễn An Bình có thể thoải mái nhét cấu trúc ma pháp trận của mình hồi còn là pháp sư cấp độ 1 vào trong đầu chúng.
Từ đó, cậu nhóc quý tộc trẻ tuổi này giờ đã có một lực lượng tư binh cho riêng mình.
Đây chính là sự chuẩn bị của Nguyễn An Bình với tương lai.
Cậu nhóc tự tin, với thân thể cường hãn của một ma thú, và khả năng sử dụng ma thuật của những pháp sư.
Quân đoàn v·ũ k·hí sống từ ma thú của do cậu tự mình cầm quân có thể càn quét bất cứ một lực lượng quân sự nào trên thế giới này.
Khi đã chế tạo xong một binh lính mới cho mình.
Nguyễn An Bình vẫy tay theo thói quen, để những sợ tơ từ ma pháp của mình đem theo một con ma thú mới tới.
Nhưng rất tiếc, lần này những gì mà cậu nhóc cảm nhận được chỉ còn lại một sự trống rỗng.
Lúc này, Nguyễn An Bình nhíu mày và nhìn về phía trước.
Tại nơi đó chỉ còn lại một đống lông rụng của những con ma thú chó sói mà thôi, nào còn lại một sinh vật ở đó để cậu có thể cải tạo nữa.
“Chậc, hết nguyên liệu rồi sao?
Không biết lúc nào mấy tên kia sẽ đem nguyên liệu mới tới cho ta nữa?”
Đứng dậy và vươn vai sau nhiều giờ ngồi yên trong cùng một tư thế.
Ánh mắt Nguyễn An Bình quét về phía đội quân người thú do mình vừa sáng tạo ra.
“Ai nha, nếu như đặt ta ở bên tu tiên, có lẽ lưu phái mà ta theo đuổi chắc bị người ta gọi là luyện thi đi.” Vị pháp sư trẻ tuổi không nhìn được mà cảm khái khi nhìn vào những thứ v·ũ k·hí sống mình đã tạo ra.
Chúng vẫn đứng yên tại nơi đây, không hít thở, không sinh cơ, không hề động đậy như những pho tượng đá.
Nếu tới gần đám quái vật, người ta có thể cảm nhận được những cơn gió mang theo đủ loại thuộc tính khác nhau đang vờn quanh thân thể chúng.
Đám người sói này đứng yên không phải vì Nguyễn An Bình ra lệnh cho chúng đứng yên.
Mà chúng đứng đó như vậy là để có thể tu luyện, sớm ngày đột phá cảnh giới mới.
Đúng là thân thể của ma thú vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng bóp c·hết các pháp sư trong cận chiến thật.
Và để phát huy hết tiềm năng trong từng thớ cơ bắp ấy, Nguyễn An Bình đã cố gắng tìm kiếm những truyền thừa liên quan tới luyện thể trong kho tàng tri thức của mình.
Rất tiếc, Nguyễn An Bình dù đã lục tung cả kho sách được lưu trong đầu mình, thế nhưng cậu chẳng thể nào tìm nổi một thể hệ tu luyện thân thể nào ở đây.
Vì vậy, cũng không có cách nào khác, cậu đành cho đám tư binh của mình tu luyện trở thành các pháp sư cận chiến.
Đáng tiếc là ma lực trong không khí có hạn, không đủ để cho những binh sĩ này có thể đột phá cảnh giới nhanh chóng.
Nên cho tới tận bây giờ, đã ba ngày sau khi được sản xuất.
Nhưng những binh sĩ đầu tiên của Nguyễn An Bình giờ mới bắt đầu đột phá pháp sư cấp độ 1, cho dù chúng là những ma pháp sư ba ma pháp trụ cột thiên tài chăng nữa.
Cậu quý tộc trẻ tuổi cũng định để đám người sói này đi dạo khắp rừng để có thể phân tán tu luyện.
Chỉ đáng tiếc là thực lực pháp sư cấp độ 1 đặt trong rừng sâu này vô cùng khó sống.
Không kể tới đủ loại thám báo tới từ vô số các thế lực lớn nhỏ khác nhau mai phục khắp nơi trong rừng.
Mà bản thân khu rừng với đủ loại ma thú này cũng đã là một mối nguy hiểm cho những v·ũ k·hí sống mới được tạo ra ấy.
Nên không còn cách nào khác, Nguyễn An Bình cũng chỉ đành để đám v·ũ k·hí sống mình mới chế tạo ra tụ tập cùng một chỗ mà tu luyện.
Không quan tâm tới tình hình tu vi của đám quái vật mà mình đã tạo ra nữa.
Ma pháp sư nhỏ tuổi lúc này nhìn về phía những nguyên vật liệu còn thừa mứa tại đây, nhìn vào những phần thân thể cơ bắp của đám ma thú đang treo khắp phòng.
Nhìn lại vào quy mô quân đoàn của mình, một quân đoàn đã được mở rộng quân số ra hàng trăm người.
Nguyễn An Bình cảm thấy quân số hiện tại đã là quá đủ rồi, nếu còn chế tạo thêm nữa thì rất có thể ma lực quanh khu vực này không đủ để tất cả mọi người có thể tu luyện mất.
Nhưng nếu cứ để những bộ phận máu thịt treo vương vãi khắp nơi như thế này thì vừa mất thẩm mĩ, đồng thời cũng lãng phí quá nhiều ma lực để duy trì độ tươi của chúng.
Nên ngay lập tức, Nguyễn An Bình nghĩ tới con quái vật đầu dê, tạo vật đầu tiên được mình chế tạo ra.
Chỉ với một ý niệm truyền vào không gian.
Gần như trong tích tắc, một bóng hình đã xuất hiện tại nơi đây.
Luồng khí áp khi một vật thể di chuyển quá nhanh khiến cả phòng thí nghiệm trở thành một đống lộn xộn vì đủ thứ tạp vật bị thổi bay khắp nơi, cả khu vực chìm trong khói bụi.
“Khụ, xem ra hệ thống điều khiển của con dê này vẫn cần được điều chỉnh lại a, khả năng ứng biến đúng là quá kém đi.”
Một pháp thuật gió đơn giản lập tức được triển khai, thổi bay đi cát bụi, trả lại tầm nhìn một lần nữa.
Đứng trước mặt Nguyễn An Bình lúc này đâu còn là con quái vật đầu dê cao 7 mét đó nữa, mà đây là một thú nhân đầu dê với chiều cao hơn 3 mét.
Dù vẫn là một người khổng lồ nhưng người nhìn vào vẫn sẽ cho rằng đây là một mãnh tướng, thay vì là một con quái vật.
Trong những ngày vừa qua, tuy không tìm ra được một thể hệ nào dùng ma lực để luyện thể.
Nhưng thay vào đó, Nguyễn An Bình cũng đã tìm được khá nhiều pháp thuật có vẻ hay ho của đám cận chiến pháp sư.
Từ Cường Hóa Thân Thể, Cường Hóa Cơ Bắp,… cho tới những phép thuật có thể áp súc lại mật độ cơ bắp.
Và dựa vào những pháp thuật chuyên dùng để cường hóa, áp súc thân thể ấy.
Nguyễn An Bình đã đem chúng chế tạo ra những ma pháp bị động, sau đó đưa vào cấu trúc ma pháp của những quái vật do mình tạo ra.
Nhờ vào đó, hình thể của những quái vật này từ to lớn như những ngôi nhà nay đã giảm xuống chỉ còn kích thước của một người bình thường.
Nhưng không vì kích thước giảm xuống mà sức mạnh của những quái thú này suy yếu đi.
Trái lại, nhờ vào việc áp súc làm mật độ cơ bắp tăng lên lại còn khiến sức mạnh của những quái vật càng trở nên đáng sợ hơn so với trước.
Nhìn vào quái vật đầu dê ngay trước mắt mình, Nguyễn An Bình không hề chần chờ mà bắt đầu cải tiến lại con quái vật này lần thứ bốn.
Mùi máu tươi một lần nữa phủ kín không gian căn phòng thí nghiệm.
Ngay sau đó, từng sợ tơ ma pháp nhanh chóng lấy đi toàn bộ chỗ máu thịt đang được treo lủng lẳng trên những sợi dây xích.
Tiếp đó là những thao tác của Nguyễn An Bình chỉ có thể nói là nhanh thoăn thoắt.
Trong vài giây, tên thú nhân đầu dê đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nơi đây một thứ với ngoại hình tương tự một núi thịt với vô số những mũi khâu chằng chịt trên đó.
Những đường chỉ đang khâu vá cả đống máu thịt kia lại với nhau không hề đơn giản chút nào, khi chúng chứa đầy sinh mệnh tới từ Thánh Thủy Khôi Phục Thuật.
Nên khi những đường chỉ ấy dần tan ra thành nước, các vết sẹo dữ tợn nhanh chóng được chữa lành.
Nhìn qua, cơ thể to lớn đồ sộ của con quái vật giờ vô cùng tự nhiên, như thể dáng vẻ khi sinh ra của nó nên là cái dạng này.
Sau khi đã cập nhật hoàn tất về sức mạnh cho v·ũ k·hí sống ấy.
Từ trên đầu quái vật, một cấu trúc ma pháp trận hiển hóa, rực sáng hết mức có thể, báo hiệu một pháp sư đang tung hết công suất thi triển pháp thuật.
Và trong vài giây ngắn ngủi ấy.
Từ một núi thịt cao gần như phủ kín cả căn phòng, tên thú nhân đầu dê lại xuất hiện một lần nữa, trong vóc dáng của một sinh vật hình người cao hai mét.
Lần này, khí tức hắn tỏa ra mạnh mẽ hơn trước hàng chục lần, làm Nguyễn An Bình đối diện không thể không gật đầu hài lòng.
Nhưng nhìn cả vào tên đầu dê lẫn đội quân phía sau, giờ này, Nguyễn An Bình lại có thêm một vấn đề đau đầu mới.
“Ờm, giờ thì đem đám này về pháo đài kiểu gì giờ?”